Cô ấy cúi đầu mở khóa điện thoại, đưa màn hình xác nhận bạn bè cho Bùi Ảnh xem, “Chị ơi, lần trước ở trung tâm thương mại, dường như cô ta rất ghét chúng ta, sao giờ lại giới thiệu tài nguyên cho em?”
Bùi Ảnh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, liền chỉnh lại lời, “Không phải ghét chúng ta, cô ta ghét chị.
Cô ta đã hạ mình như vậy rồi, thì em cứ chấp nhận đi?”
Bùi Diệc Chanh ngồi xuống đối diện cô, mặt xị xuống, “Nhưng cô ta không thích chị.”
Bùi Ảnh đoán được suy nghĩ của cô ấy, “Tứ Hợp Viện là tài nguyên do cô ta đưa tới, nhưng cô ta lại không thích chị, nên em cảm thấy bối rối?”
Bùi Diệc Chanh cắn môi dưới gật đầu.
“Bối rối gì chứ? Đến đây, chị sẽ dạy em bài học đầu tiên—— khi đối diện với những viên đạn bọc đường, nhớ ăn lớp đường và vứt viên đạn đi.”
Bùi Ảnh hứng thú nói, “Khi gặp bánh từ trên trời rơi xuống, hãy nghĩ xem lý do là gì, tại sao Hàn Mạt Mạt lại đưa cho em tài nguyên này?”
Bùi Diệc Chanh lắc đầu, “Em không biết.”
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Bùi Diệc Chanh, Bùi Ảnh khẽ nhếch môi, “Cô ta muốn mua chuộc em.”
Bùi Diệc Chanh trợn tròn mắt, “Tại sao phải mua chuộc em?”
“Đương nhiên là để đuổi chị ra khỏi nhà họ Bùi.” Bùi Ảnh dựa vào sofa, tìm một tư thế thoải mái.
Cô rất bình thản về việc mình là một đứa con bị trao nhầm, mỗi khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt của cô không hề có chút gì là ngượng ngùng hay tự ti.
Bùi Diệc Chanh cũng không ngốc, lập tức hiểu ra logic đằng sau.
Cô ấy bật dậy, trên mặt đầy vẻ không vui, “Em không thể đối xử với chị như vậy! Em...!Em sẽ không tham gia chương trình đó nữa!”
Bùi Ảnh nhướng mày, “Đừng, cái gì nên làm thì cứ làm.
Vừa nãy chị đã nói với em rồi mà? Ăn lớp đường, vứt viên đạn đi.”
“Đây chỉ là sự khởi đầu, sau này cô ta sẽ còn tiếp tục tặng tài nguyên cho em để lấy lòng em.”
Cô giảng giải cho Bùi Diệc Chanh một bài về cách tận dụng Hàn Mạt Mạt để tiếp tục nhận được tài nguyên từ cô ta.
Cuối cùng Bùi Diệc Chanh rời đi với một vẻ mặt đăm chiêu, không biết cô gái này đã hiểu được bao nhiêu.
Tuy nhiên, trong nguyên tác, ban đầu Bùi Diệc Chanh là một cô gái ngây thơ, tốt bụng đến mức có phần thánh thiện.
Người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", có lẽ cô gái này cũng sẽ không thực sự nghe theo lời cô để lợi dụng Hàn Mạt Mạt đâu.
---
Sáng hôm sau, hai chị em vừa ngồi ăn sáng vừa thì thầm to nhỏ.
“Chị ơi, em đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của Hàn Mạt Mạt theo lời chị dặn, còn đáp lại cô ta một chút.”
Bùi Diệc Chanh như hiến bảo vật, mở đoạn tin nhắn với Hàn Mạt Mạt cho cô xem.
Mạt Bảo Bối: "Xin lỗi về chuyện lần trước ở trung tâm thương mại.
Chương trình 'Tứ Hợp Viện' xem như là tôi bồi thường cho cô vậy."
Tiểu Điềm Chanh: "Không sao, cảm ơn cô về tài nguyên."
Mạt Bảo Bối: "Thật ra tôi không nhằm vào cô đâu, tôi chỉ không ưa Bùi Ảnh thôi..."
Mạt Bảo Bối: "Thôi, tôi cũng không nói nhiều nữa, sau này cô tiếp xúc với cô ấy nhiều thì sẽ hiểu."
Tiểu Điềm Chanh: "Cảm ơn cô đã nói với tôi những điều này, lần trước thái độ của tôi cũng không tốt, tôi xin lỗi nhé~"
Tiểu Điềm Chanh: "Cô là người thứ hai quan tâm tôi, đối xử tốt với tôi, sau ba mẹ.
Cảm ơn cô rất nhiều~"
Tiểu Điềm Chanh: "Muộn quá rồi, tôi phải đi tắm đây, cô cũng nghỉ sớm đi, chúc cô ngủ ngon."
Mạt Bảo Bối: "Được, ngủ ngon."
Trong đầu Bùi Ảnh hiện lên một dấu hỏi chấm “?”
Trong lời nói của Hàn Mạt Mạt đầy sự châm biếm, câu nói nửa vời, để lại chỗ cho Bùi Diệc Chanh tưởng tượng.
Nhưng phản ứng của Bùi Diệc Chanh cũng không kém.
Cô nhìn Bùi Diệc Chanh với ánh mắt phức tạp.
Cô gái ngây thơ và tốt bụng đâu rồi?
Cô còn tưởng rằng Bùi Diệc Chanh sẽ không nghe lời mình nói hôm qua, không ngờ tối đó về phòng cô gái này liền bắt đầu học hỏi và áp dụng ngay.
Nhìn xem giọng điệu này, có chút phong thái của một cô gái hư.
Nhìn ánh mắt Bùi Diệc Chanh lấp lánh chờ đợi lời khen ngợi, Bùi Ảnh uống một ngụm sữa lớn, chân thành khen ngợi, “Làm tốt lắm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...