Nữ nhân trung niên kia nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, một quan viên ngồi bên cạnh nữ nhân trung niên kéo nữ nhân trung niên ngồi xuống đưa ánh mắt có chút oan giận trừng nữ nhân trung niên.
Nữ nhân trung niên kia hình như ý thức bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc liền im lặng cúi đầu.
- Phu nhân nhà thân nhất thời không cẩn tuân lễ tiết, mong hoàng thượng khai ân!- Quan viên lúc nãy liền tiến ra trước mặt Hàn Thiên quỳ xuống dập đầu thay nữ nhân trung niên kia cầu.
Sắc mặt Hàn Thiên đúng là có biến động, thanh sắc như trắng ngần ra, giọng nói ngọt ngào mà lạnh lạnh kia lúc nãy chính là giọng của Lạc Lãng Hoan.
Hàn Thiên đưa mắt nhìn nàng đang đứng cạnh hắn, liền nhớ lại ánh mắt của nàng lúc mình vừa bước vào liền nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Lạc Lãng Ly nhìn một màn vừa xảy ra liền nâng khoé môi nở một nụ cười nhàn nhàn, hôm trước chỉ là đứng từ xa nhìn, quả thật trong lòng vẫn còn một chút nghi vấn, nhưng hiện tại nghe thấy âm điệu giọng nói kia nghi vấn trong lòng liền kèm theo một phần chắc chắn.
Dù là gương mặt kia có thay đổi hay bị che lấp đi sau tấm mạn che mặt kia đi nữa, thì một người cùng nàng lớn lên từ bé như Lạc Lãng Ly làm sao không nhận ra nàng.
Sắc mặt của mọi người ở đây cũng là trở thành một màu tro xám, trong đôi con người có người tỏ ra kinh ngạc có người lại là sợ hãi, còn có nhiều người yếu bóng vía đến độ tưởng chừng như mình đang gặp ma.
Đúng là lúc nàng xuất hiện khí chất đều rất giống tiên hoàng hậu năm đấy, là bức người đến khó chịu.
Thứ duy nhất nàng không giống tiên hoàng hậu chính là gương mặt kia.
- Khoan đã, lúc nãy ngươi nói bổn vương phi là ai?- Nàng không để Hàn Thiên lên tiếng liền tiến về nữ nhân trung niên đang cúi đầu, dùng ngọc thủ mảnh khanh của mình nâng cằm nữ nhân trung niên kia lên hỏi lại một lần nữa.
- Tần vương phi, cũng chỉ là hiểu lầm nho nhỏ người là đừng để ý!- Lạc Lãng Ly nhìn Hàn Thiên thấy đôi mắt kia vẫn dán lên người nàng liền mở miệng.
- Sao vậy? Bổn vương phi đang hỏi ngươi mà, ngươi không muốn trả lời sao?- Nàng trực tiếp bỏ qua lời nói của Lạc Lãng Ly, đưa ánh mắt trực tiếp của mình nhìn chằm chằm vào nữ nhân trung niên.
Nữ nhân trung niên kia nhìn thấy một cặp mắt hồ trong mắt càng tựa hồ lộ ra vẻ sợ hãi, cặp mắt hồ kia tiên hoàng hậu cũng là mang một đôi, nói nữ nhân đang đứng trước mặt là Tần vương phi còn hơn bảo nàng chính là tiên hoàng hậu Lạc Lãng Hoan thì đúng hơn.
- Tần vương phi, chúng ta ở đây tổ chức tiệc hội hoa xuân, người đừng có căng thẳng!- Hàn Thiên rốt cục cũng nói ra một câu.
Nàng đưa đôi mắt hồ linh hoạt dạo quanh một vòng, thấy tất cả mọi người đều đang cúi gầm mặt trừ Ninh Hải Nhược cùng Hạ An Việt, Hàn Gia Vũ, cùng Lạc Lãng Ly đang nhìn chằm chằm mình, sau lại hướng mắt về Hàn Thiên cũng đang chăm chú quan sát mình liền cười rộ một tiếng, buông cằm nữ nhân trung niên ra.
- Hoàng thượng, bổn vương phi là người thẳng tính, vậy nên lúc nãy nghe nữ nhân này nói bổn vương phi rất giống ai đó, liền muốn hỏi rõ một chút để biết ai lại giống mình đến như vậy...!Mà nhìn sắc mặt mọi người ở đây hình như không muốn nhắc đến nữ nhân kia cho lắm!- Nàng nâng thiết phiến che đi một nửa dung nhan của mình từ từ phát ra âm thanh cực kỳ mềm mại.
Hàn Thiên trầm ngâm một chút đưa tay lên phất nhẹ ngụ ý bảo quan viên đang quỳ có thể lui xuống, sau đấy nhìn hắn và nàng vẫn đứng ở trung tâm kia liền cười một tiếng lấy lại âm điệu cuống họng.
- Hoàng thượng, vẫn là trước hết mời Tần vương gia cùng Tần vương phi an toạ trước đã!- Lạc Lãng Ly mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt vẫn rất dịu dàng quay qua nói với Hàn Thiên.
Hàn Thiên gật đầu, cũng lập tức có một vài thái giám kê một bàn sát bên Hạ An Việt.
- Nếu đã đến rồi, cũng đều là khách của Hàn Gia Quốc, không bằng trẫm mời Tần vương gia cùng vương phi ở lại tham gia yến hội?- Hàn Thiên hằn giọng, điều chỉnh âm thanh nghe có vẻ thuận tai hướng hắn ngỏ lời.
Hắn từ lúc nàng xuất hiện đến giờ đều rất ngoan ngoãn đứng chấp tay phía sau lưng nhìn mọi việc diễn ra, dường như hắn là đang trong trạng thái xem một tuồng kịch, mà hắn từ người diễn kịch trở thành người xem kịch, còn nàng từ người xem kịch thành người tấu kịch.
- Vậy bổn vương không khách khí! - Hắn vẫn là còn muốn xem kịch vui vậy nên đã rất hữu lễ đưa nàng bước về bàn đã được kê ra an toạ.
Hoa nhi nhìn một màn này liền cảm thấy muốn đưa tay lau mồ hôi trên trán, hai chỉ tử nhà nàng cũng là quá kiêu ngạo gan to rồi, đây là Hàn Gia Quốc không phải Tần Quốc nha, hai chủ tử nhà mình là đến nể mặt nhà người ta cũng không quan tâm.
Không khí yến hội ở khu vực dành cho hoàng tộc trở nên thập phần kì dị, ai cũng cố gắng làm cho bản thân mình trở nên vô hình thay vì trở nên nổi bật như mục đích ban đầu.
Tiếng đàn ca của kỹ nữ cuối cùng cũng không thể làm vơi bớt cái không khí căng thẳng lúc này, nếu mọi người mang tâm trạng vừa thấp thỏm lo sợ thì ở bên này lại có hai người vui vẻ nhìn cục diện hiện giờ
Nàng vừa ngồi xuống liền đưa cùi chỏ thục mạnh vào hông hắn, hắn một tay chặn lại ý định đánh lén của nàng liền trực tiếp nhận được ánh mắt ai oán của nàng.
- Chàng dám bắt thiếp tấu hài cho chàng xem?- Nàng hạ thấp âm thanh xuống mức vừa đủ để nàng cùng hắn nghe thấy liền đem tội của hắn kể ra.
- Nàng nói xem nếu như nàng không tấu hài thì ta lại là người tấu hài cho nàng xem!- Hắn đưa tay vòng qua chiếc eo mảnh khanh của nàng trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng, ghé sát bên tai thủ thỉ với nàng.
Ý định của nàng ban đầu đúng là bảo hắn đến xem kịch vui, nhưng lúc vừa bước vào hắn đã liền hiểu rõ, nàng là muốn hắn đến cùng đám người kia tranh đấu một phen tạo thành một vở kịch hay để nàng thưởng thức.
- Hứ, chàng lợi hại như vậy cùng bọn họ chơi một chút cũng rất thu vị nga!- Nàng thấp giọng trở thành một con mèo bị bắt được móng vuốt mà quay quay cái đuôi nói vài lời nịnh nọt.
- Nàng đấy đúng là không lúc nào chịu yên ổn mà sống!- Hắn đưa tay nhéo cánh mũi sau lớp mạn che mặt nàng, giọng điệu có có chút bất đắc dĩ ngao ngán nhìn nàng.
Hắn lúc trước hỏi nàng muốn hắn giúp nàng tìm lễ vật hay không, kết quả nàng nói với hắn muốn tìm một đàn sâu bướm yên ngựa, mấy ngày trước nàng lại gửi thư bảo hắn hôm nay đến yến hội hoa xuân cùng nàng, kết quả thành ra hắn bị nàng tính kế trở thành người tấu hài cho nàng.
Rốt cuộc ngay cả hắn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Hàn Thiên từ lúc nàng xuất hiện tâm như có một con kiến đang cấu xé bên trong, nhất là nhìn một màn nàng đang ân ân ái ái cùng hắn liền không hiểu vì sao lửa giận trong người bỗng dưng bộc phát.
Những quan đại thần vốn đang cùng Hàn Thiên nói chuyện phiếm lúc này nhìn sắc mặt đen nhèm của Hàn Thiên liền cũng tức khắc im lặng.
Bản thân Lạc Lãng Ly thì chỉ im lặng như không, tựa hồ như tất cả mọi thứ đang diễn ra không liên quan mật thiết gì đến mình, những nữ nhân gia quyến vẫn là nhìn sắc mặt Lạc Lãng không biết đổi mà trong lòng âm thầm kêu trời, họ năm đấy ai cũng rõ ràng Lạc Lãng Ly giành lại ngôi vị hoàng hậu trên tay tiên hoàng hậu, nay đột nhiên có một nữ nhân giống y đúc tiên hoàng hậu xuất hiện, vậy mà Lạc Lãng Ly vẫn một bộ dạng ung dung như không.
Hàn Gia Vũ cũng không ngoại lệ cúi gầm mặt chuyên chú uống đi rượu trong chén của mình, một màn phu thê nồng nàn kia đúng là không dễ mà nuốt xuống.
Bản thân Hạ An Việt lại khá trầm mặc, nhưng ánh mắt Hạ An Việt đều là dừng lại trên thân ảnh của nàng.
Ngày đại lễ mừng thọ ấy nữ nhân kia là người gây ra náo loạn, nay tại hội yến hoa xuân này nàng cũng chính là tâm điểm.
Đây quả thật là trùng hợp hay chính là có sắp đặt.
Khí chất kia đúng là khiến người ta có chút gì đó cảm khái, lại nói hình như vừa rồi nghe thấy âm thanh của nàng phát ra, cả Hàn Gia Quốc là đều lâm vào tình trạng hỗn loạn, đây cơ hồ như có bí mật bị che dấu.
Lại nói ngay từ lúc Hạ An Việt bước chân vào yến hội, trong miệng mọi nữ nhân ở đây đều nhắc đến một vị tiên hoàng hậu, nữ nhân trung niên kích động lúc nãy cũng là thốt ra ba chữ tiên hoàng hậu.
Rốt cục Lạc hoàng hậu năm đấy còn sống hay đã chết chính là nghi vấn Hạ An Việt đem ra.
- Nghe danh Tần vương phi đã lâu, nay được diện kiến đúng là phúc khí của bổn thái tử!- Hạ An Việt cầm lấy chén rượu trên tay tiến về phía bàn của hắn và nàng, tao nhã nói một tiếng như chào hỏi.
Nàng nâng khoé mắt nhìn Hạ An Việt ngay từ lúc đầu không nói gì nay lại tựa như muốn làm thân đi đến trước mặt nàng cười khẽ một tiếng.
Ngươi muốn thăm dò, cũng không phải là chỉ có cách rẻ mạt này.
- Hạ An thái tử khách khí rồi, bổn vương phi cũng chỉ là nữ nhân nơi hậu viện có gì đang được nêu danh!- Nàng cũng rất cẩn lễ đem chén rượu trên bàn nâng lên hướng về Hạ An Việt.
- Tần vương phi năm đấy đưa...
- Hạ An thái tử bổn vương nghĩ những chuyện đã qua nên để nó qua đi, cẩu cũng không gặm lại xương cũ, con người ắt sao cứ nhai mãi chuyện xưa?- Hắn nhàn nhạt nâng chén rượu lên nhấm nháp không hề kiêng dè sắc mặt Hạ An Việt châm biếm nói.
Bản thân nàng cũng biết Hạ An Việt là đang muốn nhắc đến nàng tạo phản, tự mình đưa Hoàng Diệu lên ngôi cửu vị chí tôn năm đấy.
Nàng cười đưa thiết phiến che đi nụ cười trên gương mặt, nhàn nhã nhìn sắc mặt đang xấu đi trông thấy của Hạ An Việt.
Bị hắn bảo là cẩu cũng không thể nào lại giữ nỗi nét mặt vui vẻ.
- Tần vương gia có phải là người quá nhạy cảm hay không? Bổn thái tử chưa có nói gì nga!- Hạ An Việt cười ngượng một tiếng liền đem hết trách nhiệm quy thành hắn là đang có tật giật mình.
- Bổn vương phi lại thấy Hạ An thái tử không phải rảnh như vậy ở đây nói chuyện phiếm với hai người bọn ta, nếu không nhanh lên mục đích chính liền nôn nóng đi mất!- Nàng nhìn thấy Hàn Thiên đang có dấu hiệu muốn quay về cung tiếp tục xử lý chính sử, sau đấy buổi tối mới quay lại tham gia tiệc hội liền tốt bụng nhắc nhở Hạ An Việt một tiếng.
Sáng nay Hàn Thiên sẽ theo an bài cùng Lạc Lãng Ly đến khai mở yến hội hoa xuân, cũng sẽ là ngồi lại cùng mọi người nói vài câu chuyện phiếm sau đấy quay về lại hoàng cung, tối mới là quay lại cùng Lạc Lãng Ly khai tiệc yến hội.
Còn khoảng thời gian Hàn Thiên quay về hoàng cung là khoảng thời gian thả lỏng mọi người có thể tùy ý làm những gì mình thích.
Hạ An Việt đương nhiên là không biết điều này, nên lúc này mới có thể nhàn nhã đứng đây lời qua tiếng lại cùng nàng và hắn, nếu như biết Hàn Thiên chỉ xuất hiện ở đây một khoảng thời gian ngắn,đảm bảo Hạ An Việt sẽ không tham gia yến hội này mà là trực tiếp đến hoàng cung tìm người.
Nếu lúc này Hàn Thiên đi mất, thời gian mà Hạ An Việt bỏ ra để tham gia yến hội y như nước đổ lá môn, còn nếu Hạ An Việt bỏ yến hội đi theo Hàn Thiên chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn thấy Hạ An Việt đến tham gia yến hội hay đến Hàn Gia Quốc đều là có mục đích riêng.
Hạ An Việt nghe lời nàng vừa nói ra liền đông cứng cả nụ cười ngượng trên khuôn mặt, lời vừa rồi của nàng là nhắc nhở Hạ An Việt hay là đang có ý tứ báo cho Hạ An Việt biết kế hoạch mà chính bản thân Hạ An Việt cho là hoàn hảo đều đã bị nàng nhìn thấu.
Ánh mắt hồ giao động nhìn Hạ An Việt khiến cho cả tóc gáy của Hạ An Việt cũng muốn dựng đứng lên, trong suy nghĩ của Hạ An Việt là không ngừng dao động suy nghĩ, thật ra nữ nhân trước mặt là đang ám chỉ hay là đang cảnh cáo mình.
- Tần vương phi đùa thật vui, bổn thái tử là đi trước a!- Hạ An Việt điều chỉnh giọng nói của bản thân sao cho chính mình cảm thấy thích hợp nhất cúi người lặng lặng lùi về chỗ của mình.
Nàng nhìn hắn vẫn rất bình thản ngồi kế bên nhấm nhi chén rượu liền nhịn không được cảm thấy bất công, người ta là nam nhân bảo vệ nữ nhân, nàng sao lại biến thành nữ nhân bảo vệ nam nhân như thế này.
Nói rồi liền hung hăng đem miếng bánh quế hoa trên tay nhét vào khuôn miệng đang nở nụ cười nhàn nhạt của hắn.
- Chàng đấy có ai để nữ nhân bảo vệ như chàng không chứ!- Nàng đưa khăn tay lau đi ngọc thủ của chính bản thân sau đấy không quên chọc ngoáy nam nhân kế bên.
Hoa nhi cùng Hãn phía sau cũng không biết dùng từ gì biểu đạt một màn vừa rồi, hai chủ tử nhà họ là không biết mình đang ở dưới hàng trăm hàng ngàn con mắt tạo ra cái thứ tình huống gì, lại càng nói họ là đang không biết đem mấy cái kế hoạch kia vứt đi xó nào, chỉ chuyên tâm mà tung hường phấn hay sao.
Hắn bình tĩnh đem miếng bánh kia nhai vài lần sau đấy nuốt xuống, ánh mắt có chút nheo lại, cả người toát ra một hàn khí lanh.
Nàng ở bên cạnh cảm nhận được từ người hắn bỗng dưng lạnh đi mấy phần, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lắc đầu ngán ngẩm, không biết có phải là nàng đang cực kỳ ỷ lại vào hắn nên không nhận ra, hay là bản thân nàng không có sự phòng bị với người kia.
- Bàn số tư, nơi dành cho nữ gia quyến!- Hắn ghé sát vào tai nàng thì thầm.
Nàng hơi nhíu mày sau đấy liền theo lời mà nhìn theo vị trí kia.
Nàng nhìn thấy nữ nhân vận bạch y thêu mẫu đơn đỏ đang dùng cặp mắt sáng nhìn chằm chằm vào nàng, như thể đang muốn từ người nàng nhìn ra chút manh mối gì đấy.
Ninh Hải Nhược từ lúc nàng xuất hiện đã liền nhìn chằm chằm vào nàng, người khác không nhận ra nàng, nhưng Ninh Hải Nhược lại từ tâm can xuất ra một loại trực giác nữ nhân
trước mặt chính là Lạc Lãng Hoan.
Cảm giác mãnh liệt đến độ khiến Ninh Hải Nhược muốn tiến đến bên cạnh nàng để giải toả nhưng nghi vấn của mình.
Nàng hướng về phía Ninh Hải Nhược đang quan sát mình nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...