Giai đoạn cuối thai kỳ, Gia Gia thường không ngủ được, đôi khi còn chui vào phòng mẹ ngủ cùng để nói chuyện với mẹ, hỏi mẹ có phải ngày trước mang thai hai đứa vất vả lắm không.
Trương Lan cười: “Người thời đấy nào có biết sướng hay khổ gì đâu”.
“...”
Không có giá trị khích lệ tinh thần nào cả, mẹ à, mẹ chẳng biết tán chuyện gì hết.
Nghê Gia lo lắng than thở: “Mẹ, trước đây con uống rất nhiều thuốc, tuy trước lúc có thai đã dừng hơn nửa năm những vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Liệu có xảy ra vấn đề không mẹ?”.
Trương Lan lại cười: “Trước đây mẹ cũng từng lo thai song sinh sẽ cướp chất dinh dưỡng của nhau, một đứa khi ra đời sẽ rất ngốc, chẳng phải là không có vấn đề gì hết đó sao”.
“...”
Sao lại không có vấn đề gì? Mẹ xem thằng ngốc Nghê Lạc kìa!
Nghê Gia không tán dóc nổi với mẹ nữa, loẹt quẹt dép lê về phòng, rồi rón ra rón rén chui vào chăn. Vừa mới ngoan ngoãn nằm im, Việt Trạch đã mở mắt nhìn cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Nghê Gia áy náy đẩy đẩy ngực anh, lí nhí: “Sao anh lại dậy?”.
“Không biết.” Anh nhắm mắt mỉm cười.
Quả thật anh không biết vì sao chỉ khi cô ở bên cạnh mới có thể yên giấc.
Nghê Gia ngước lên nhìn anh: “A Trạch, tuy lần nào khám thai bác sĩ cũng nói là không có vấn đề gì, nhưng em vẫn lo lắng, làm sao bây giờ?”.
Việt Trạch lại mở mắt, con ngươi đen sẫm, hỏi: “Còn nhớ lời thề trong đám cưới chúng mình không?”.
“Em nhớ chứ, chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy, cho dù nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khỏe mạnh vẫn luôn yêu thương nhau, mãi mãi bên nhau?” Cô ngoan ngoãn đọc thuộc lòng.
Anh sán lại gần, cọ mũi lên chóp mũi cô: “Với bé con của chúng mình cũng vậy. Nên em đừng lo, được không?”.
Đúng thế, chính là như thế.
Cô nhoẻn cười: “Vâng”.
Nhưng sau khi sinh em bé, Nghê Gia vẫn cảm thấy lo lắng không yên. Bởi vì Lai Lai thực sự rất ngoan, ngoài lúc ra khỏi bụng mẹ khóc ré lên một tiếng thì chẳng thấy khóc nữa, luôn hết sức bình tĩnh nhìn mọi người.
Nghê Gia lo sự trao đổi tình cảm hoặc cảm giác đau đớn của bé có vấn đề, cố tình nhè lúc Việt Trạch đi vắng, nhiều lần véo trộm má bé, nắn bóp thành đủ các loại hình dạng.
Nhưng Lai Lai vẫn luôn im thin thít nhìn bà mẹ bạo lực này, khăng khăng không khóc không quấy. Còn ra vẻ con-rất-ngoan-con-không-tố-cáo-mẹ nữa chứ.
Tới khi Việt Trạch về, Nghê Gia rất là an phận, chột dạ bế bé đến cho Việt Trạch như dâng đồ quý, cười khì khì kiểu em-rất-ngoan-em-không-bắt-nạt-con-anh, kề cà nói: “Giờ đến lượt anh chơi với con rồi”.
Việt Trạch thường hay đặt Lai Lai xuống thảm, ngồi đối diện với cậu nhóc rồi trêu nó.
Lai Lai sẽ ê a nói với anh bằng thứ tiếng mà người lớn không hiểu nổi. Lúc này, Nghê Gia lại cảm thấy, con trai mình rất bình thường.
Nhưng say này khi sinh con gái Hảo Hảo, Nghê Gia phát hiện ra, Hảo Hảo mới có tính cách mà trẻ con nên có. Đói bụng này, đi tè này, không ai chơi cùng này … đều có thể khiến bé khóc váng lên, chia làm n cách khóc khác nhau, ồn ào tới độ cả nhà họ Việt từ trên xuống dưới đều hừng hực sức sống.
Nghê Gia nói với Việt Trạch: “Anh xem, trẻ con bình thường phải giống như Hảo Hảo ấy, em vẫn thấy Lai Lai bình tĩnh quá, không giống trẻ con, có phải suy nghĩ của em có vấn đề không?”.
Lúc cô hỏi câu này, Việt Trạch đang chòng ghẹo cô, nghe thế cười bảo: “Anh thấy rất bình thường mà, Lai Lai giống anh, nên rất ngoan. Nhưng Hảo Hảo thì giống em nên mới quấy phá như thế, chuyên môn bắt nạt người khác”.
“Này, Việt Trạch, anh tìm… Ưm…”
Anh chặn miệng cô, sau khi hôn cho cô trời đất quay cuồng mới cười: “Nếu em vẫn còn chưa hài lòng, chi bằng sinh thêm vài đứa nữa, đến khi nào em hài lòng mới thôi, anh sẽ cố gắng hết sức phối hợp với em, được không?”.
“…”
Dù chồng đã nói như vậy, nhưng đợi đến khi Lai Lai hơn bốn tuổi, người nào đó vẫn lén lút giấu Việt Trạch đưa bé đi làm kiểm tra trắc nghiệm IQ. Sau khi nhận kết quả, Nghê Gia chấn động, ôm chầm lấy con trai hôn chụt chụt.
Đã quen với đủ kiểu hành động kì dị của mẹ từ lâu, Lai Lai vô cùng bình tĩnh lấy tay xoa mặt.
Sau khi về nhà, Nghê Gia không nhịn được bèn sám hối kể lại đầu đuổi câu chuyện cho Việt Trạch, nói mình không phải bà mẹ tốt, không nên đưa con đi kiểm tra. Nhưng vừa sám hối được một câu, hai mắt cô đã tức thì tỏa ánh sáng vàng lấp lóe đưa kết quả cho Việt Trạch xem.
Sau khi Việt Trạch xem xong cũng ngẩn ra hồi lâu, song anh không nghĩ ngợi nhiều đã liệng luôn tờ kết quả vào máy cắt giấy, nói: “Coi như không biết đi”.
Nghê Gia đương nhiên hiểu ý anh, gật đầu như gà mổ thóc: “Tất nhiên là em biết rồi, em cũng không muốn tạo áo lực cho con. Lúc kia em lo thằng bé bị làm sao chỗ nào, nên mới…”.
“Anh biết, tóm lại bây giờ em đã yên tâm chưa?” Việt Trạch nở nụ cười, gần như cam chịu.
Cô thật sự tưởng thằng bé không gặp được các bà mụ thần kì nên con cô mới có hơi ít biểu cảm như thế?
Việc đã qua đi, trong lòng Nghê Gia không chỉ yên tâm mà còn rất phấn khởi. Người nào đó một khi đã ngộ ra liền suốt ngày bám theo Việt Trạch khoe: “Nhất định là em quá thông minh nên con được di truyền đó”.
Việt Trạch cân nhắc một lúc, nêu ý kiến khác: “Vấn đề này, anh cảm thấy cần thương thảo”.
Nghê Gia cự lại: “Chẳng lẽ di truyền từ anh chắc?”.
“Ờ, chuẩn đấy, đúng câu này này.”
Nghê Gia lại đá chồng một cái. Trùng hợp hôm đó phải về nhà thăm mẹ đẻ, thế là cô ba chân bốn cẳng chạy thình thịch về nhà họ Nghê. Nghê Lạc ngố như thế, cô có thể tìm chút niềm an ủi từ cậu chàng.
Nghê Gia vừa vào cửa đã thấy Nghê Lạc đang ăn lót dạ, cô ngồi xuống cười hớn hở: “Nghê Lạc, chị chợt nghĩ, em ngốc thế này, nhất định là vì trước kia chị đã hút hết chất dinh dưỡng của em, rất xin lỗi, rất xin lỗi em. Giờ IQ của chị cao hơn em nhiều như thế này, chị áy náy quá”.
Nghê Lạc ngậm miếng bánh mì, mặt quạu lại, mới sáng sớm đã chạy sang đây chỉ để sỉ nhục IQ của cậu?
Nghê Lạc dán mắt nhìn cô một lúc, hỏi: “Có kiểu lí do hút mất IQ thật à?”.
Thật ra không có.
Nhưng Nghê Gia thấy mặt câu có vẻ như mắc mưu, không dằn nổi lòng trêu cậu chơi: “Chứ sao. Giờ rốt cuộc em đã biết tại sao mình ngốc chưa, ha ha ha, vì chị quá thông minh”.
Nghê Lạc nhìn cô cười ha ha xong, mới bình tĩnh phun ra một câu: “Mẹ cho em đi test IQ rồi, 159. Thế nên, Nghê Gia, rất xin lỗi chị, chẳng trách chị lại ngốc thế”.
“...”
Nghê Gia là minh chứng sống động cho cái gọi là “phi quân tử”, nói không lại bèn xài tay chân, tung cước sút bay Nghê Lạc.
Cô rất không cam tâm, tức tối nhìn Trương Lan: “Mẹ, sao mẹ lại thế? Mẹ lại cho con của mẹ đi làm trắc nghiệm IQ? Làm mẹ mà như thế, thật vô nhân đạo lắm lắm”.
Trương Lan tỏ vẻ xấu hổ, ngại ngùng nói: “Là vì ngày xưa Lạc Lạc hay đực mặt ra, mẹ sợ em nó là thằng ngốc...”.
Nghê Gia phụt luôn cả ngụm nước ra, ôm bụng cười như nắc nẻ.
Nghê Lạc mặt xám ngắt, nghiến răng: “Thế thì đã sao? Dù sao IQ của em cũng là 159, không phát hiện ra tốc độ học tập của em mấy năm nay nhanh như thế à? Nghê Gia chị mới là đồ ngốc ấy, sau này em sẽ đổi tên số điện thoại của chị trong danh bạ là Gái Ngốc”.
Nghê Gia không ý kiến, đổi tên Nghê Lạc trong danh bạ thành “Em Hai ”.
Chữ Hai (二) vừa chỉ Nghê Lạc là em thứ hai, vừa là tiếng lóng để chỉ người ngốc.
So với Nghê Gia, Việt Trạch còn có duyên với trẻ con hơn.
Lai Lai từ nhỏ đã khá lạnh nhạt, đi đến đâu cũng trưng cái vẻ ông cụ non, đi bát phố với mẹ còn bắt chước bố Việt Trạch xách túi giúp mẹ.
Tuy Nghê Gia biết Lai Lai bé nhỏ mạnh mẽ, nhưng cô vẫn hi vọng thỉnh thoảng bé có thể làm nũng bám đuôi cô, nhưng bé vẫn lạnh nhạt mãi. Chỉ có lúc thấy Việt Trạch, bé mới có chút biểu cảm ngưỡng mộ, níu lấy áo khoác của bố, đôi chân lũn cũn chạy theo sát đằng sau.
Nghê Gia chỉ có thể bùi ngùi rằng bản thân có lẽ chưa có được khí chất đủ để cuốn hút thằng nhóc, đành quay sang ôm Hảo Hảo. Nhưng Hảo Hảo rất bướng, lại còn hư, nghịch hơn cả con trai. Nghê Gia thỉnh thoảng cũng khó tránh khỏi phải dạy dỗ bé.
Con bé tủi thân, chỉ cần có mẹ ở đó thì sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng khi bố vừa về một cái là chạy ngoắt đến lên án mẹ đã mắng mình thế nào, con bé còn rất thích tỏ ra dễ thương, chuyên môn rúc vào lòng Việt Trạch để xin được an ủi.
Nghê Gia thấy bội phục, không biết con bé học kiểu vờ vịt này của ai.
Hảo Hảo không những hiếu động mà còn cực kì thích hỏi.
Lúc ăn cơm:
Hảo Hảo cầm cái ly chớp mắt: “Anh, tại sao trong Cola lại có nhiều ong mật nhảy qua nhảy lại như thế?”.
Lai Lai: “Đó là khí carbon dioxide CO2”.
Hảo Hảo mếu xệu: “Ý? Là gì?”.
Lai Lai: “... Là tên một loại ong mật”.
Lúc tản bộ:
Hảo Hảo quay đầu lại nhìn đôi chim cu đằng sau: “Bố, tại sao đi đâu bố cũng nắm tay mẹ vậy?”.
Việt Trạch cười: “Tại bố thích mẹ”.
Hảo Hảo quay sang nhìn Lai Lai: “Anh lúc nào cũng nắm tay em, vì anh thích em à?”.
Lai Lai: “...”.
Hảo Hảo ngẩng mặt lên: “Bố với mẹ giống con với anh à?”.
Việt Trạch: “...”.
Hảo Hảo tiếp tục: “Thế cậu đâu, cậu là em mẹ, tại sao cậu không ở cùng chúng ta?”.
Nghê Gia: “...”.
Con nhóc này...
Con nhóc này bị chiều quá hóa hư rồi, một đống thói hư tật xấu. Nghê Gia giúp con sửa từng cái một, hết sức khó khăn.
Ví như, Hảo Hảo luôn thích để đồ bừa bãi, đặt vỏ túi đồ ăn vặt lên bàn trà chứ không bỏ vào thùng rác. Nghê Gia thấy sẽ bắt bé ném túi vào thùng rác.
Hảo Hảo muốn xem phim hoạt hình, lười đứng dậy.
Nghê Gia liền cầm điều khiển tắt TV, “Vứt rác đi rồi xem”.
Hảo Hảo lại bướng với Nghê Gia đến cùng, bĩu môi, vung tay lên, gói snack khoai tây rơi xuống thảm, bé mím môi nhìn Nghê Gia, vẫn bất động.
Nghê Gia cũng không giận, xoay xoay cái điều khiển nhìn bé.
Đọ sức trong im lặng vài phút, Hảo Hảo muốn xem phim hoạt hình, không còn cách nào khác, đành phải xoay người nhặt túi lên.
Nhưng tay nhỏ cầm túi to, có nhặt kiểu gì cũng không nhặt lên được, đột nhiên khóc nức lên gọi mẹ đầy đáng thương: “Mẹ, mẹ nhặt lên giúp con với, túi này nặng lắm, con không nhấc lên nổi”.
Lại học kĩ năng diễn trò này ở đâu thế?
Nghê Gia suýt không nén nổi cười, vất vả lắm mới làm được mặt nghiêm túc: “Không nhặt được cũng phải nhặt”.
Hảo Hảo sốt ruột như con sóc nhỏ, chạy vòng quanh cái túi xoay tới xoay lui, hết lôi lại kéo, hết tha lại túm, như thể dùng sức lắm rồi mà cái túi vẫn không mảy may suy chuyển.
Lai Lai ngồi đọc sách bên cạnh lắc lắc đầu, em gái cậu đúng là trường phái diễn viên thực lực dày dặn kinh nghiệm.
Loay hoay nửa buổi, Hảo Hảo nhọc đứt hơi ngã bệt xuống đất, thở hổn hển cầu xin, “Mẹ, nặng thật mà, con không cầm lên nổi. Mẹ vứt vào thùng rác hộ con đi mà”.
Nghê Gia vẫn đứng yên.
Đúng lúc Việt Trạch về, chứng kiến toàn bộ sự việc, không nhịn được cười bảo Nghê Gia: “Diễn viên đoạt giải Oscar tương lai đấy”.
Hảo Hảo thấy Việt Trạch như thấy cứu tinh, vừa muốn cầu cứu, Nghê Gai đã lừ mắt, bé lại đứng im không nhúc nhích, tiếp tục gào lên: “Nặng thật mà, con không cầm lên nổi á. Bố, con là trẻ con, sức con ít”.
Việt Trạch ngồi xuống, xoa xoa đầu bé: “Hảo Hảo ngoan, đừng làm mẹ giận nữa”.
Hảo Hảo bất đắc dĩ “dốc hết” sức lực toàn thân, “bê” cái túi không đi, khốn khổ ném vào thùng rác, giờ mới như trút được gánh nặng mà ngồi xuống sàn thở hồng hộc. Sau cùng, con bé còn chu môi lên tức tối lườm Việt Trạch.
“Hừm, biết ngay bố sẽ giúp vợ bố mà.”
Nghê Gia và Việt Trạch đồng thời cười phì cả ra.
Nghê Gia véo má Hảo Hảo: “Hừm, biết ngay con giỏi diễn mà”.
Lai Lai bốn tuổi lắc lắc đầu, thở dài: “Hai đứa trẻ”.
Lai Lai như một hạt mầm bạch dương khỏe mạnh, không cần cái gì dẫn lối, gốc cây bé xíu cứ thế vươn mình thẳng tắp. Nghê Gia cũng không lo lắng về bé, song về vấn đề giáo dục Hảo Hảo, Nghê Gia cho rằng, Việt Trạch có vẻ quản lý con bé rất lỏng lẻo.
Có câu “ba tuổi định chung thân”, Nghê Gia thấy Hảo Hảo sắp hai tuổi vẫn tùy hứng và bá đạo như vậy, không khỏi lo âu. Nhưng Nghê Gia lại có thai lần nữa, không có nhiều tâm tư và sức lực để quản chế Hảo Hảo nữa.
Sau khi chờ bé cưng thứ ba là Đa Đa (Việt Trạch nói có càng “nhiều(*) ” con càng tốt) ra đời, sự quan tâm của mọi người đặt cả lên người Đa Đa, nhiệm vụ cốt lõi là quản giáo Hảo Hảo đã rơi vào đầu Việt Trạch.
(*)Phiên âm Hán Việt của chữ Nhiều (多) là Đa.
Nhưng Việt Trạch rất rõ ràng là tuýp “Bụt chùa nhà không thiêng”, hết sức dịu dàng khoan dung với người nhà. Đôi khi thậm chí Hảo Hảo nghịch ngợm, xóa nhầm mất file tài liệu kinh doanh quan trọng của anh, anh cũng chỉ nói là tìm nhân viên kỹ thuật xử lý là được, bảo Hảo Hảo rằng lần sau không được chạm vào máy tính của bố, rồi sau đó bỏ qua luôn.
Nghê Gia cảm thấy như thế quá dễ dãi, sẽ làm hư con trẻ. Việt Trạch lại cho rằng, bé con là để cưng chiều, hơn nữa Hảo Hảo vừa hiếu thảo vừa tình cảm, chỉ cần không nhượng bộ bản chất vấn đề là được rồi.
Nhưng Nghê Gia luôn không hiểu nổi cái “bản chất vấn đề” mà Việt Trạch nói là gì.
Mãi cho đến một ngày, mẹ bạn Lala ở vườn trẻ gọi điện thoại đến nói là hôm trước Hảo Hảo bảo sẽ dẫn mẹ mình tới nhà Lala chơi, mẹ Lala cố tình bỏ đám hẹn hò với chúng bạn, chuẩn bị hoa quả đồ ăn ở nhà chờ. Nhưng chờ gần đến tối rồi mà cũng chẳng thấy ai tới.
Nghê Gia kinh ngạc, nói Hảo Hảo chưa từng nhắc cô chuyện này.
Mẹ Lala còn nói, Hảo Hảo hứa cuội nhiều lần lắm rồi, có một lần hẹn Lala ra ngoài chơi siêu nhân bí mật gì đó. Kết quả là một mình Lala chạy ra công viên chờ mãi mà không thấy bóng dáng Hảo Hảo đâu, mẹ Lala tưởng con mình mất tích, sợ quá đi tìm khắp nơi.
Nghê Gia gác điện thoại, hít một hơi thật sâu, kéo Hảo Hảo đang bế Đa Đa chơi đùa trên sofa sang một bên, hỏi bé sao lại thế. Hảo Hảo thừa nhận luôn, còn bình chân như vại nói: “Con chỉ nói bừa thôi, tại Lala ngốc, ai bảo bạn ấy tưởng thật”.
Nghê Gia khiếp sợ, không biết con bé nuôi dưỡng thói quen hứa hẹn tiện miệng từ bao giờ, bảo con bé xin lỗi Lala mà nó còn hùng hồn bảo mình không có lỗi.
Nghê Gia tức điên, muốn tìm cái thước, Hảo Hảo nhìn thấy động tác của mẹ, lập tức khóc òa lên: “Mẹ là người xấu, mẹ là người xấu”.
Bé Đa Đa nhỏ xíu như hạt đậu ngã xuống ghế sofa, cắn ngón tay, mắt đen lúng liếng nghiêng đầu theo dõi.
Nghê Gia vừa mới chuẩn bị đánh khẽ một cái tượng trưng gọi là thì Việt Trạch lại đi đến, ôm Hảo Hảo vào lòng, bình tĩnh dỗ: “Đừng khóc đừng khóc, thứ bảy bố đưa con đi công viên trò chơi ngồi đu quay Ferris được không?”.
Nghê Gia suýt thì tức chết, đập luôn cái thước vào tay Việt Trạch, bế Đa Đa bỏ đi.
Việt Trạch quay sang dỗ Nghê Gia, không biết anh đã dùng cách gì để Hảo Hảo xin lỗi, chuyện này mới êm xuôi.
Đến thứ bảy, Nghê Gia ngồi trong phòng khách, đặt Đa Đa vào xe đẩy, ông nội thì kiểm tra ba lô của Lai Lai và Hảo Hảo, lúc cả nhà chuẩn bị đi công viên trò chơi thì thấy Việt Trạch mặt tỉnh bơ đi xuống lầu bình thản xem TV.
Hảo Hảo đội mũ lưỡi trai, nhảy đến: “Bố, sao bố chưa thay áo phông đồng phục của nhà mình, sắp đi rồi”.
Việt Trạch nói: “Bố không muốn đi nữa”.
Nghê Gia sửng sốt, cuối cùng sau một lúc lâu mới chợt như vỡ lẽ.
Lai Lai rất bình tĩnh, bỏ ba lô trên lưng xuống, bế Đa Đa ra khỏi xe đẩy, nói: “Con đưa Đa Đa lên nhà chơi”. Ông nội cũng đi theo luôn.
Hảo Hảo lại không thể chấp nhận, tủi thân đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Bố nói dối, bố nói không giữ lời”.
Việt Trạch hơi nghiêng đầu, nhìn bé: “Bố bắt chước Hảo Hảo đấy. Dù sao bố cũng chỉ nói bừa thôi, có sao đâu”.
Hảo Hảo mím môi, nước mắt rơi lã chã, mở miệng nhưng rồi lại uể oải khép lại. Một lúc sau, bé mới xoay người đi. Nghê Gia lo lắng, đuổi theo xem con thế nào, còn chưa tới cửa phòng đã nghe tiếng Hảo Hảo gọi điện thoại:
“Xin lỗi cậu... Lời xin lỗi lần trước là bố bắt tớ nói, nhưng lần này, tớ nói thật... Bị lừa rất buồn... Sau này tớ sẽ không nói dối nữa... Lala, cậu cũng không nên nói dối, nói dối là không tốt... Đa Đa cưng lắm, nó biết bò rồi, lần sau cậu bảo mẹ đưa sang đây thăm em nhé... Mẹ tớ tốt lắm, mẹ sinh anh trai với em trai cho tớ, cậu không có nhé ~~~”
Nghê Gia không khỏi bật cười, xoay người xuống lầu, Việt Trạch vẫn ngồi trên ghế sofa xem thời sự, nhìn thấy cô bèn mỉm cười.
Nghê Gia bỗng cảm thấy thời khắc này anh nam tính vô cùng, tiến đến ôm anh, thì thào: “A Trạch, có anh ở đây, thật tốt”.
Anh nghiêng mặt sang, không đáp, chỉ hôn lên trán cô.
Nghê Gia nói: “Em thấy Hảo Hảo biết lỗi thật rồi, nếu không thì, hay là đi công viên ...”.
“Lần sau đi.” Lần này anh không nhượng bộ chút nào, “Nếu đã giáo huấn con bé thì phải để nó nghiêm túc suy nghĩ cả ngày hôm nay. Bằng không ra ngoài chơi nó sẽ quên ngay cái ấm ức ban nãy”.
Nghê Gia động lòng, đột nhiên bị cách xử phạt và giọng nói cảnh cáo của anh quyến rũ đến ngất ngây, tay cô vô thức lần vào trong áo anh, khiêu khích như có như không cắn khẽ tai anh, “Nếu giờ rỗi rãi thế, hay là lên giường đi?”.
Còn chưa dứt lời, anh đã ôm cô, cong môi cười: “Anh chờ câu này của em mãi”.
Mấy đứa bé nhà họ Việt, bất kể là Lai Lai lạnh nhạt, Hảo Hảo hoạt bát hay Đa Đa đang bò đi bò lại dưới sàn đều rất yêu động vật. Ngày nào ngồi vào bàn ăn cũng thảo luận những con vật ở vườn trẻ hoặc trường tiểu học.
Nghê Gia bèn rước một chú chó Husky về nhà, nhưng càng ở chung lại càng thấy khí chất ngốc nghếch của chú ta rất giống Nghê Lạc, thế là dứt khoát đổi tên luôn, gọi là Lạc Lạc.
Trùng hợp thay, có lần Nghê Lạc ra ngoài mua một bé nhím con, cảm thấy cháu trai của mình có thể thích nên bỏ vào hộp xách sang nhà. Bọn trẻ lần đầu tiên nhìn thấy nhím đều rất thích, Hảo Hảo còn ôm Husky ngồi trước cái hộp ngắm nhím. Nhưng con nhím là một cục tròn be bé, giấu mặt đi, cả người toàn những gai là gai.
Hảo Hảo liền hỏi Husky: “Lạc Lạc, em nói có phải bé nhím xấu hổ không?”.
Hảo Hảo vừa hỏi xong, Nghê Lạc cáu lên: “Ai đặt tên cho cái con chó ngốc này đấy?”.
Hảo Hảo thành thật: “Cậu đừng giận, là mẹ đặt đấy”.
Nghê Lạc lập tức lôi Nghê Gia đến, chỉ vào con Husky mặt ngu: “Sao chị có thể đặt tên em cho con chó?”.
Nghê Gia cười khì khì: “Chẳng phải chị đang thể hiện chú em là một thành viên của gia đình chị sao?”.
Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào con nhím nói: “Nó là em mua, tên Gia Gia”.
Nghê Gia không vui, nhưng Việt Trạch bỗng nhiên lại gần, nhìn con nhím một cái, nói luôn: “Rất giống, cái tên Gia Gia này hay lắm”.
Bọn trẻ lập tức vỗ tay: “Gia Gia, Gia Gia”.
Nghê Gia còn muốn kháng nghị, không ngờ con nhím nghe thế lại ló đầu ra, con mắt láo liên nhìn mọi người một vòng.
Nghê Gia: “...”.
Mày đồng ý thật à?
Ban đầu bé nhím sợ người lạ nên cứ co mình lại. Dù Hảo Hảo một tay ôm Đa Đa, một tay ôm Husky, hai người một chó ngồi trước bể thủy tinh nhìn nó chăm chăm suốt một buổi chiều, nhím con vẫn không nhúc nhích.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hảo Hảo bèn thở dài: “Gia Gia rất cô đơn, một mình co người lại, không chơi với chúng con”.
Nghê Gia nghe xong câu này thì rất đau đầu. Thật không hiểu tại sao con nhím kia lại giống mình, vô tình nhìn lướt qua bể thủy tinh thì phát hiện bên trong trống trơn, không thấy con nhím đâu nữa.
Cả nhà lại vội vã đi tìm, phát hiện con nhím chạy ra ngoài sân, đang cố gắng bò lên cái chuồng vật nuôi trong sân. Việt Trạch sửng sốt nói: “Hình như hôm kia chú Doãn mang một con sói sang nhà mình”.
Hảo Hảo lập tức co giò phóng đi như tên lửa: “Sói con ăn thịt Gia Gia mất. Gia Gia!”.
Nghê Gia càng đau đầu hơn chạy theo mọi người, kết quả...
Con nhím lại đang thảnh thơi leo trèo lăn lộn trên người con sói là sao?
“...”
Sói con ngậm mũi bé nhím, kéo nó từ trên người mình xuống, rồi đặt xuống đất liếm liếm cái bụng trắng hồng của nó, còn bé nhím thì vui vẻ quơ quào mấy cái móng vuốt ngắn ngủn, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Ai nấy kinh hoàng, đúng là thế giới vô biên.
Hơn nữa, Nghê Gia ho khù khụ, sao lại sặc mùi “không phù hợp với trẻ nhỏ” thế này?
Tất cả để bé nhím lại chơi với sói con, rồi lặng lẽ quay về ăn cơm tiếp. Mọi người ăn được một nửa, không ngờ bé nhím lại bò về chậm như rùa.
Đêm hôm đó, Việt Trạch làm thêm ở nhà, lúc xuống nhà rót nước uống, ánh mắt vô tình liếc qua bể thủy tinh đựng nhím. Thấy con nhím như một búi gai màu cafe ấm áp, anh nhất thời nổi hứng đi đến, cẩn thận sờ sờ gai của nó, nhưng không bị đâm vào tay như tưởng tượng, mà ngay lập tức, nhím con lật ngửa người, cái bụng hồng tròn xoe, đang phát ra tiếng “òng ọc”.
Việt Trạch không mấy khi tiếp xúc với các con non, nhưng giờ phút này lại thấy mềm lòng một cách kì lạ, không nhịn được thò một ngón tay ra chọc chọc vào bụng nhím, êm êm mềm mềm, còn mềm hơn cả thạch hoa quả.
Nhím con không hề phản kháng, còn có vẻ rất vui vẻ, tiếp tục “grừ grừ”.
Anh không nhịn được cười, lại chọc chọc vào bụng nó, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi: “Tiểu Gia Gia”.
Bé nhím con lại tiếp tục ra chiều dễ thương “grừ”.
Việt Trạch bỏ cốc nước xuống, chạy một mạch lên lầu, Nghê Gia đang viết kịch bản, còn chưa kịp hỏi có việc gì đã bị Việt Trạch kéo ra ngoài.
Anh kéo cô đến bên cạnh bé nhím, “Gia Gia, Tiểu Gia Gia với em giống nhau như đúc”.
Nghê Gia nhìn chằm chằm con nhím đang ngu đần giở mánh dễ thương ra với chồng mình: “Giống chỗ nào?”.
Anh ôm cô từ phía sau, khẽ gác cằm lên vai cô: “Em xem, nhìn bên ngoài thì toàn gai nhọn, nhưng sau khi thân thiết rồi mới biết, hay mềm lòng và rất ấm áp”.
Nghê Gia im lặng lắng nghe, khóe môi phảng phất nét cười, nhỏ giọng làu bàu: “Đó là vì con nhím chỉ lộ mặt không có gai nhọn ra với người nó thích thôi”.
“Anh biết.” Anh ghé sát tai cô, giọng nói có chút mê hoặc, “Nên rất đáng quý”.
Nghê Gia bật cười, vừa nhõng nhẽo vừa nhắc nhở: “Bây giờ em không có vỏ cũng chẳng có gai, anh phải đối đãi em cho tốt vào”.
“Dĩ nhiên.” Anh cười, giống như tơ lòng bị lay động, cười xong lại thở dài sâu xa, “Nhưng câu em nói, không có vỏ cũng chẳng có gai, chẳng phải ý bảo chỉ còn mỗi viên thịt non mềm à?”.
“Cho nên là...?”
“Ờ, anh muốn làm thịt chứ sao.”
Việt Trạch lo sói con và nhím con đều là động vật hoang dã, nên cuối tuần dẫn cả nhà đến công viên địa chất chơi, tiện thể phóng sinh luôn sói con và nhím con.
Tuy Hảo Hảo không nỡ nhưng vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Nghê Lạc cho rằng hình ảnh con nhím nằm úp trên đầu con sói, bị sói đưa đi rồi biến mất trong rừng... thật quá sức ảo diệu!
Còn chú cún ngốc là vật nuôi trong nhà nên đương nhiên không thể phóng sinh rồi.
Trên đường từ công viên địa chất về, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua muôn vàn tán cổ thụ tốt um, tỏa ra những tia sáng lấp lánh loang lổ trên bãi cỏ và trong không khí.
Vừa trong lành vừa quang đãng.
Trong rừng rất im ắng, thảng hoặc có tiếng chim hót líu lo.
Cả nhà như đi trong một hành lang thời gian đẹp đẽ, hương vị hạnh phúc thơm ngan ngát tràn ngập không gian.
Lai Lai vẫn dắt tay Hảo Hảo đi đằng trước, Hảo Hảo thì cầm xích dắt Husky, Husky hay phân tâm, chạy loăng quăng chỗ này một ít chỗ kia một tẹo, nhưng lần nào cũng bị Hảo Hảo kéo giật về.
Cuối cùng, cu cậu phát hiện ra một hạt dẻ cứng đơ đơ xù xì lông rất kì lạ, liền vui sướng quẫy đuôi đuổi theo.
Nghê Gia nhìn ba bé cưng nho nhỏ lùn lùn đằng trước, vừa nghiêng đầu sang đã thấy khuôn mặt góc cạnh mà dịu dàng của Việt Trạch, cầm lòng không đặng mà cong khóe môi, dựa vào anh gần hơn.
Việt Trạch một tay bế con, tay trái nắm tay Nghê Gia, khoan thai đi giữa vạt rừng ngút ngàn lá xanh.
Bé Đa Đa thấy cái gì cũng tò mò, lúc lắc cái đầu, đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại phun bọt phì phì, thỉnh thoảng lại ghé vào vai bố ngơ ngác, thỉnh thoảng lại ê a nói chuyện với mẹ, dù không ai hiểu cũng kệ...
Nghê Gia nắm chặt tay Việt Trạch, nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn nóng rực và thân thuộc đến thế, cô tựa đầu vào vai anh, theo bước chân anh đi về phía trước, ánh mắt khẽ khàng lướt lên vòm trời trên đầu.
Cao xa và xanh thẳm.
Cả nhà ta, mãi luôn bên nhau, thật tốt làm sao!
A Trạch, em từng cầu nguyện, hi vọng rằng sẽ có một người như anh, sâu thẳm mà thanh tân như bầu trời trong xanh này, ấm áp mà chẳng khoa trương như ánh dương giây phút này, từ tinh mơ đến khuya khoắt, từ trời tàn đến đất tận, cùng em ngắm hoa nở khắp mọi nẻo đường.
A Trạch, nhờ có anh, mọi ước vọng của em đã trở thành hiện thực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...