Ở một góc độ nào đó mà nói, nghi lễ đính hôn cũng không bị phá hỏng. Bởi vụ Việt dẻo dai đầy sức khoẻ “đột nhiên” bị ốm (mọi người đoán có lẽ do ông cụ mừng quá mức), sau đó được “cháu trai và cháu dâu tương lai” hiếu thảo đưa đi bệnh viện. Nghi lễ đính hôn đã được hoãn lại một cách êm đềm không sóng gió như thế.
Chẳng mấy chốc đã có tin truyền đến, cụ Việt không sao cả, nhưng đôi cô dâu chú rể mới không đính hôn, mà kết hôn luôn để ông cụ sớm đạt được tâm nguyện.
Các mẹ các cô nhà khác hoàn toàn thất vọng, còn cánh đàn ông thì lại tính toán xem tặng lễ thật hậu thật đắt tiền ra sao.
Cụ Việt là vui nhất, tìm rất nhiều thầy đến xem ngày, cuối cùng chọn ra một ngày hoàng đạo vào ngay tháng sau.
Lúc cầm tờ giấy xem mệnh vàng vàng, Nghê Gia cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đối chiếu vào ngày dương rồi bật cười: “Ấy, vừa trùng với ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ đấy”.
Việt Trạch sửng sốt, theo lý thuyết, lần đầu tiên anh gặp cô, cô còn đang lén lút nhặt đồ ăn thừa, không thể chú ý đến anh được.
Nghê Gia cầm lịch đến gần anh: “Anh xem này, đây là ngày ông nội tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện Trái Đất Xanh, không ngờ đã một năm rồi”.
Cô nhìn tờ lịch chăm chăm, rạo rực: “Ngày gặp mặt đầu tiên sau này cũng là ngày kỉ niệm lễ thành hôn, trùng hợp quá. Ha ha”.
Việt Trạch nở nụ cười, cô không cần biết những lần gặp nhau trước đó. Hãy cứ để những lần giao nhau không vui vẻ tốt đẹp gì đó biến mất thôi. Anh chỉ hy vọng sau này, cô luôn có thể cười vui vẻ như một đứa bé giống như bây giờ.
“Nhưng mà bạn Việt Trạch ạ”, người nào đó dạo này không chỉ nói nhiều mà còn rất khó hầu hạ, thích nhất là bắt nạt ai đó, cô đánh mắt liếc anh, “bớt một ngày kỉ niệm, bạn lại bớt một món quà để tặng mình, bạn lời thật đấy”.
Anh khoác eo cô, kéo cô sát lại gần, dỗ dành: “Thích ngày kỉ niệm thế à? Ừm, thế để mình nghĩ lại hộ bạn. Trừ ngày cưới và gặp mặt lần đầu tiên ra, hẳn là còn lần đầu tiên bày tỏ, lần đầu tiên công khai qua lại, tất nhiên”, anh cúi đầu, môi kề tai cô, giọng nói tràn ngập sự mê hoặc, ‘còn cả lần đầu tiên ân-ái”.
Nghê Gia bị hơi thở của anh làm mang tai nóng phừng, tim đập rộn ràng.
Anh cười: “Nhiều thế có đủ không?”.
Nghê Gia rúc đầu vào ngực anh, bật cười khe khẽ.
Mọi công tác chuẩn bị cho hôn lễ đều đã có công ty tổ chức lễ cưới chuyên nghiệp xử lý, Nghê Gia không cần bận tâm. Một tháng còn lại, cô đều yên tâm ở nhà với bà nội, sau khi bà ra viện lại biết tin Trương Lan có thể tiếp tục chữa trị, tinh thần được vực dậy nhiều, bản thân bà cũng hiền hoà hơn trước.
Có lẽ khoảnh khắc biết Gia Gia gặp tai nạn xe cộ, chịu đả kích quá lớn, bà nội đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng thân thiết với cháu gái cháu trai. Điều này làm Nghê Lạc rất không quen, vừa nhìn thấy bà đã nói: “Bà nội đừng cười với con như thế, con sợ”. Kết quả cậu đương nhiên không thể không bị ăn vài cú đá của Nghê Gia.
Những ngày ở nhà, trừ sáng tác kịch bản mới, thỉnh thoảng cô cũng cùng với đạo diễn Chương Lam bàn bạc những vấn đề cần sửa chữa trong quá trình quay phim Hồ điệp. Mấy tháng nay, Hồ điệp đã quay được một nửa, nam nữ chính là cặp đôi “người tình màn ảnh” Long Kỳ và Tuyền Mộ hiện đang nổi như cồn.
Nghê Gia hết sức tin tưởng khả năng diễn xuất của Tuyền Mộ, hoàn toàn tin cô ấy có thể diễn được hình ảnh bản thân cô trước kia.
Cô cũng từng đến thăm trường quay, đúng lúc đang diễn cảnh trước khi nữ chính được đổi lại thân phận. Kì huấn luyện quân sự năm nhất đại học, một nhóm bạn học ngồi bệt dưới đất hát hành khúc, nụ cười tươi tắn như hoa nở rộ trên những gương mặt tràn ngập sức xuân.
Nghê Gia ngẩn ngơ nhớ lại, cô của lúc đó quả thật cũng rạng rỡ như thế. Trong lòng cô không khỏi thổn thức, lại càng thấy may mắn, may mà cuộc sống sau này của cô cũng sẽ xán lạn như vầng dương thế này.
Đúng rồi, Tống Nghiên Nhi diễn vai nữ phụ, cô nàng vốn muốn tranh đua vai nữ chính, song Chương Lam cho rằng năng lực diễn của Tống Nghiên Nhi không tốt bằng Tuyền Mộ, trái lại còn cảm thấy khí chất của cô nàng rất giống vai nữ phụ. Về mặt này, Nghê Gia chỉ có thể nói suy nghĩ của đạo diễn Chương Lam hoàn toàn giống với cô.
Lúc nhìn thấy Nghê Gia ở studio, Tống Nghiên Nhi cũng giật mình. Bởi nhà và công ty của nhà họ Tống đều đã về tay mẹ con cô nàng, cách đây không lâu Nghê Khả dẫn Tống Nghiên Nhi dọn từ Tây Dương lầu của nhà họ Nghê về nhà họ Tống rồi.
Nghê Gia cũng không chào hỏi cô nàng, nhưng Tống Nghiên Nhi vừa thấy cô đã lập tức chạy đến giải thích, trong mắt tràn đầy áy náy. Cô nàng nói lúc ấy chẳng qua nhìn thấy băng ghi âm, nghĩ là thứ rất quan trọng với Nghê Gia nên mới mang đến lễ đính hôn.
Nghê Gia hờ hững nghe cô nàng thao thao bất tuyệt, hình như đến cả ghét bỏ cũng lười, thờ ơ nói, sau này hãy giữ khoảng cách, hai người đừng gặp lại nhau nữa. Nói xong, cô bỏ đi mà không để ý đến ánh mắt tủi thân của Tống Nghiên Nhi. Cô nàng dọn về nhà họ Tống, cô dọn sang nhà họ Việt, sau này sẽ rất ít khi cùng xuất hiện.
Lúc bỏ đi Nghê Gia nghĩ, nếu còn viết kịch bản nữa thì phải thêm một điều kiện phụ, không được cho Tống Nghiên Nhi diễn.
Ngày cưới càng lúc càng gần, đúng lúc này, bệnh viện báo tin tốt, mẹ đã tỉnh.
Tới tận bây giờ, Nghê Gia mới cảm thấy lễ cưới này là khởi nguồn của hạnh phúc thật sự.
Hôm nay kết hôn, trên bãi cỏ rộng của nhà họ Việt, người đông nườm nượp.
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, sân khấu dựng một cây cột thạch cao theo phong cách Châu Âu, đỉnh cột có vải trắng muốt rủ xuống, cảnh nền là bức tường hoa được tạo hoàn toàn bởi những đoá hồng đỏ.
Trên xà ngang trắng hai bên sân khấu có treo những dải mành màu trắng bạc, đung đưa theo gió, khúc xạ ánh mặt trời rực rỡ toả sáng lấp lánh.
Thẳng hướng sân khấu là thảm đỏ thẫm, trên thảm rắc đầy những cánh hoa thơm. Hai bên thảm đỏ đặt hơn chục hàng ghế tựa trắng, trên mỗi chiếc ghế gài một đoá hồng nhung đỏ thắm. Dọc theo thảm trải cứ năm bước lại có một trụ hoa, hương hoa hồng thơm ngát, giữa hai trụ hoa được chăng những sợi dây óng ánh, ngăn cách thảm đỏ và khu vực khách mời.
Trên một vạt cỏ khác xếp một nghìn ghế tựa trắng, ghế nào ghế nấy đều được buộc bóng bay đủ mọi màu sắc.
Trong gió, những trái bóng bay bắt đầu đong đưa như loài vật nhỏ đáng yêu đang nhảy nhót.
Đợi khi khách khứa đã vào chỗ ngồi cả, Việt Trạch mới xuất hiện trên sân khấu.
Anh mặc complet trắng, phong thái hiên ngang, nhìn về phía cuối thảm đỏ, trên vầng trán tuấn tú là sự chờ đợi không thể che giấu. Xe của nhà họ Nghê đúng giờ tiến vào theo đường lớn, đỗ cạnh thảm đỏ.
Dàn nhạc cổ điển bắt đầu tấu một khúc nhạc mở đầu chuyên dùng cho lễ cưới. Chớp mắt, mấy ngàn người trên bãi cỏ im lặng như tờ, chỉ có tiếng nhạc hạnh phúc ngân nga êm ái.
Việt Trạch nhìn nơi đó, thầm cười bản thân vì sự hồi hợp này.
Cửa xe mở ra, người bước xuống trước là Nghê Lạc, hôm nay cậu ăn mặc đứng đắn nghiêm túc nhưng vẫn không mất đi vẻ khí chất thường ngày, điềm nhiên thở ra một hơi, khẽ cong tay lại đưa tay vào trong xe.
Rất nhanh sau đó, một bàn tay đeo găng tay viền ren thưa trắng muốt khoác lên tay cậu. Một giây sau, trong ánh nhìn của mọi người, nàng dâu mới Nghê Gia mặc váy cưới trắng tinh khôi bước ra khỏi xe.
Cô dâu rất đẹp, đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, môi mỉm cười tươi tắn, trong phúc chốc làm lu mờ cả ánh dương.
Hai bé Khiêu Khiêu và Đường Đường mặc bộ vest và áo cưới cỡ nhỏ, chầm chậm theo sát phía sau nhấc váy cho cô.
Nghê Lạc dẫn Nghê Gia từ tốn bước lên thảm đỏ, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.
Nghê Gia liếc cậu một cái, cười khẽ: “Không phải em kết hôn, hồi hộp gì chứ?”.
Mọi cảm xúc tốt đẹp trong lòng Nghê Lạc đều bị cô đập nát, khó chịu nói: “Em lo chị xấu tính xấu nết, không phải vợ hiền dâu thảo, gả cho người ta lại bị đánh”.
“Muốn bị ăn đá trước mặt ngần này người à?” Nghê Gia mỉm cười nghiến răng.
Nghê Lạc cười: “Quả nhiên xấu tính xấu nết”.
Nghê Gia khẽ nhíu mày: “Có em làm chỗ dựa, nhà chồng sao dám bắt nạt chị, phải không?”.
Nghê Lạc thoáng sửng sốt, nhếch môi cười, lộ hàm răng đều như bắp, cười: “Chứ sao nữa”.
Đến chỗ rẽ chuẩn bị vào lối lên sân khấu, hai người đều im lặng.
Việt Trạch trên sân khấu lặng lẽ đứng đó, nhìn cô dâu xinh đẹp của anh cầm bó hoa đang chậm rãi bước tới.
Ánh nắng vàng ươm chiếu lên mặt anh, nhuộm má anh đượm màu hây hây. Khăn voan trắng như tuyết phất phơ trong gió hoà cùng ánh dương làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô.
Cô bước về phía anh, ánh mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng vào anh, trong con ngươi đen thẳm trong vắt tràn ngập sự hạnh phúc.
Con tim Việt Trạch dịu dàng đến mức chảy thành nước, thấy cô tới càng lúc càng gần, thong thả đến trước sân khấu, ngẩng khuôn mặt mịn màng lên nhìn anh mỉm cười, ánh mặt trời chan chứa trong đôi mắt đẹp.
Nghê Lạc hít sâu một hơi, cầm tay Nghê Gia đặt vào tay Việt Trạch, chỉ nói một câu: “Anh Việt Trạch, em giao chị em cho anh”.
Việt Trạch gật đầu, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Nghê Gia, như đang nắm cả thế giới.
Nghê Gia cũng thấy tim đập rộn ràng, nhưng lại rời mắt nhìn đi chỗ khác. Bạn Tiểu Minh đứng sau Việt Trạch không xa cho lắm đang vui vẻ cười với cô. Khổ thân anh chàng, một năm trời, cuối cùng anh ta cũng tập được cách cười không doạ người rồi.
“Anh Việt Trạch, anh có đồng ý lấy cô Nghê Gia làm vợ, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho dù nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khoẻ mạnh vẫn sẽ luôn yêu thương nhau, không rời không bỏ, mãi mãi bên nhau?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô Nghê Gia, cô có đồng ý làm vợ anh Việt Trạch, chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy, cho dù nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khoẻ mạnh vẫn sẽ luôn yêu thương nhau, không rời không bỏ, mãi mãi bên nhau?”
“Tôi đồng ý.”
“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.”
…
“Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Việt Trạch giữ eo Nghê Gia, ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô.
Một nụ hôn nên đôi chồng vợ.
Cuộc sống sau đám cưới của Nghê Gia cũng không thay đổi nhiều so với lúc trước, cô vẫn đến trường vẫn viết kịch bản, chẳng qua chỉ thay đổi chỗ ở. Việt Trạch bận rộn công việc, giống như trước đây, thời gian ở bên cô cũng không nhiều. May là cả hai đều có công việc mình yêu thích, bình thường ai bận việc nấy, hễ gặp nhau thì sẽ thân mật bù gấp đôi.
Cha mẹ Việt Trạch mất sớm, những người khác trong gia tộc cũng không ở đây, nhà to như thế mà chỉ có ông nội và vài người giúp việc. Nghê Gia không phải xử lý vấn đề mẹ chồng nàng dâu, người giúp việc cũng không dám làm phiền cô, ngay cả ông nội còn phải chạy theo cô hằng ngày rủ cô chơi cùng.
Lúc Việt Trạch ở nhà, Việt Trạch cưng chiều cô. Lúc Việt Trạch đi vắng, ông nội nghe lời cô.
Ở nhà họ Việt, Nghê Gia quả thực thành bà hoàng.
Thỉnh thoảng không có lịch học, cũng không cần chạy kịch bản, cô sẽ ở nhà chơi với ông nội, cùng xem hoạt hình Chim gõ kiến của Mỹ, hai ông cháu cùng cười như nắc nẻ, rồi cô cùng ông vào vườn rau bắt sâu.
Nhưng ông nội vẫn thích nhất là trò trộm rau trên mạng.
Nghê Gia đưa laptop cho ông, ghi nhớ thời gian hoa quả rau củ chín trong game nông trại trên mạng, ngày nào cũng nhắc ông trước năm phút để ông đi ăn trộm.
Có một lần, Nghê Gia tình cờ nhìn thấy tin nhắn của tài khoản “Bạn Nghê Cẩn” gửi tới trong khung trò chuyện của ông: “Việt Hi Ất, nếu ông còn dám trộm cà của tôi, tôi sẽ giả vờ ốm để lừa Gia Gia về nhà một tháng”.
Đoạn đối thoại tiếp theo là: “Tin nhắn sẽ được lưu trữ, tôi sẽ chụp màn hình đưa cho con bé Gia Gia xem”.
“Chụp màn hình? Là gì?”
“Lần sau báo Lạc Lạc dạy bà.”
Nghê Gia hoang mang, cảm thấy tiết tháo nát tan hết.
Tối đó cô kể lại chuyện này cho Việt Trạch nghe, một mình cười khanh khách cả nửa buổi. Việt Trạch đã quen với những trò ngốc nghếch của ông cụ rồi nên lần này cũng không hứng thú, chỉ hết sức tập trung gỡ khuy áo trên người Nghê Gia.
Hôm nay Nghê Gia mặc áo kiểu Trung Quốc, móc cài áo nút tròn truyền thống, cởi ra rất tốn sức.
Người nào đó không thể nhanh chóng ăn được miếng thịt ngon, bất mãn: “Sau này không được mặc kiểu quần áo này nữa”.
“Sao không được mặc?” Nghê Gia dẩu mỏ, lườm anh một cái, “Còn nữa, giờ anh muốn làm gì? Sắp xuống ăn tối rồi, không được có ý nghĩ đen tối động tay động chân”.
Việt Trạch không cho là đúng nhíu mày: “Vợ của mình, sao lại gọi là ý đồ đen tối?”.
Nghê Gia không thèm tranh luận với anh, xoay người muốn đi, lại bị anh lôi lại. Anh cau mày, nhìn chằm chằm khuy áo cô, như đang nhìn bảng phân tích số liệu khó nhằn, một lúc lâu sau, sờ cằm nói: “Quần áo nhỏ thế này, em chui vào kiểu gì?”.
Chui? Anh tìm đâu ra cái từ độc thế?
Anh lắc đầu: “Thiết kế quần áo không hợp lý, trông đẹp mà vô ích, chui vào nhất định rất tốn sức. Em đúng là không có mắt thẩm mĩ”.
Lại dám coi thường thẩm mĩ của cô, Nghê Gia không đồng ý: “Anh dốt thì có, ai chui vào, cởi khuy ra là được”.
“À!” Ai đó khinh bỉ nhíu mày, rành rành cái vẻ không tin và mất hứng, đi ra ngoài, “Đi ăn cơm đi”.
Nghê Gia chỉ muốn đạp chết anh, hét: “Mấy cái khuy này dễ tháo lắm. Anh nhìn xem”.
Việt Trạch quay đầu lại đã thấy cô tháo mấy cái khuy ra, phần da bên dưới trắng nõn quyến rũ khác thường.
“Anh thấy rồi.” Việt Trạch không hề khách khí hạ gục cô.
“Á! Anh… ưm…”
Kết hôn đã ba tháng mà Nghê Gia vẫn không có dấu hiệu mang thai. Tuy ba tháng quá ngắn, không có cũng là bình thường, nhưng Nghê Gia lại thoáng thấy bất an, không thể dằn nổi nỗi lo sợ có vấn đề gì đó.
Việt Trạch chẳng mấy đã nhận ra điều khác thường.
Bình thường cô rất đứng đắn nghiêm túc, nhưng hễ đến ngày rụng trứng là cô lại như con mèo đến kì động dục, vừa thấy Việt Trạch đã bám dính lấy anh.
Không phải anh không thích cô chủ động, nhưng anh lo trong lòng cô có chuyện gì đó đang giấu anh, nên trước khi ra ngoài còn cất công dặn dò người giúp việc trong nhà để ý cô. Quả nhiên không quá vài hôm đã phát hiện thấy que thử thai bị vứt đi.
Việt Trạch nhìn một vạch trên que thử nhạt dần đi, lập tức hối hận nhớ lại những lời anh nói với cô lúc thân mật trên xe sau lễ đính hôn. Chỉ sợ nó đã tạo áp lực cho cô rồi. Chỉ sợ lúc ấy ngoài miệng cô không đồng ý, nhưng thật ra đã bằng lòng rồi, coi chuyện này như một lời hứa với anh.
Việt Trạch chỉ muốn đánh chết mình.
Anh khẽ khàng chậm rãi bước vào phòng ngủ, bên trong chỉ bật mỗi chiếc đèn bàn, Nghê Gia cuộn tròn trên giường, tròn mắt ngẩn ngơ, yên lặng không một tiếng động, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt rất thất vọng.
Lòng anh tê tái, nhưng một giây sau khi thấy anh, cô đã nhoẻn cười, ngồi nhỏm dậy, ôm chăn nhìn anh: “A Trạch, anh về rồi à?”.
“Ừ.” Anh không vui vẻ gì cho cam, sắc mặt khá khó coi, ném áo khoác, nới cravat rồi ập xuống giường, vùi đầu vào trước ngực cô, không nói không rằng.
Nghê Gia ngẩn người. Nói thật, kết hôn lâu thế rồi, không, phải là từ khi biết anh mới đúng, cô chưa từng thấy anh uể oải và ủ rũ thế này. Cô thấp thỏm sờ khẽ đầu anh, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”.
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng rầu rĩ, có đôi chút mệt mỏi và không được như ý: “Trong công việc gặp nhiều chuyện phiền lòng, cảm thấy mệt mỏi quá”.
Nghê Gia thấy lòng đau nhói, ôm đầu anh, cúi đầu kề sát anh, dò hỏi: “Có muốn tìm cách gì thả lỏng không?”.
Anh dồn hết sức nặng lên người cô, chán chường thở dài thườn thượt: “Anh muốn đi xa cho đỡ buồn, chỉ hai người chúng ta thôi. Anh không muốn thấy những tên khốn không làm được việc này nữa”.
Nghê Gia thấy anh buồn, dỗ dành: “Đúng lúc trường đến kì nghỉ, hai chúng ta đi đâu đó nghỉ ngơi cho khuây khoả, được không?”.
“Ừ.” Anh nằm trong lòng cô, thả lỏng nhắm mắt, lòng lại cười thầm, đồ ngốc ơi mắc lừa rồi. Anh muốn đưa cô đi chơi, nhưng đột nhiên nhắc tới thì nhất định sẽ làm cô nghi ngờ anh đã phát hiện được điều gì, nên cứ để cô tự nói thì tốt hơn.
Nơi anh chọn là Venice.
Việt Trạch nhớ lúc ở Macau, Nghê Gia đã nói muốn tham gia du lịch carnival Venice trên đảo nhỏ, nhưng lúc đó ngày nào cô cũng ngủ mất nên bỏ lỡ. Mà đúng lúc này, Venice đang có carnival hoá trang.
Sau khi kết hôn, cô thoải mái hơn nhiều, như một đứa bé quên bệnh rất nhanh, ngồi trên thuyền nhỏ lững lờ trôi theo dòng Venice, nhìn ngắm những đội diễu hành đeo đủ kiểu mặt nạ trên mặt nước, kéo tay anh hớn hở cười vui.
Cô lựa một chiếc mặt nạ gắn lông màu bạc đeo lên, nói mình lòng dạ lương thiện, rồi đeo cho anh một chiếc khác màu đen, nói anh là ma quỷ đội lốt người.
Việt Trạch túm cổ cô, xách cô lại gần mình: “Có ai lại nói chồng mình thế không?”.
Nghê Gia rụt đầu rụt cổ, cười khanh khách không giải thích.
Ánh mặt trời đậu xuống chiếc mặt nạ màu bạc của cô làm nó lấp lánh ánh sáng, ánh mắt chan chứa ý cười của cô cũng chói mắt kì lạ, đôi má lấp ló dưới mặt nạ như cũng toả ra phong thái thu hút đặc biệt.
Anh nhìn cô hồi lâu, mỉm cười, kéo cô sát miệng mình, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là Gia Gia tốt nhất, ở bên anh lúc anh không vui, anh đã quên mất vì sao chúng ta lại đến đây để giải khuây rồi”.
Giọng điệu làm nũng hư hư thực thực thật quyến rũ chết người mà.
Nghê Gia đỏ mặt nhếch môi cười trộm, đây là cảm giác độc nhất vô nhị với cô, thật sự quá mĩ mãn: “Chỉ cần anh thích, sau này anh muốn đi đâu, em cũng sẽ đi với anh”.
“Sau này cứ ba tháng chúng ta lại đi du lịch một lần đi.” Người nào đó chớp thời cơ bèn xen vào.
“Được.” Nghê Gia cười ha ha đồng ý, lên thuyền rồi mới phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Việt Trạch vẫn đang tự mình độc thoại: “Thế thì tháng sau sau sau nữa, chúng ta đi thành Vienna”.
Nghê Gia nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, hỏi nhỏ: “Nhỡ có con rồi thì sao?”.
Việt Trạch cuối cùng cũng đợi được cô nói câu này, rất tự nhiên nói: “Chắc là không nhanh thế được đâu. Nghe người ta bảo hình như phải hai, ba năm sau, với cả chúng ta còn trẻ, không cần phải có con sớm thế”.
Nghê Gia sửng sốt nói: “Nhưng anh chẳng bảo…”.
“Anh đã nghĩ nghiêm túc rồi”, Việt Trạch có lớp có lang, “sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu, mà nhà họ Việt sắp phải bắt đầu hạng mục Max Power rồi, sắp tới chắc sẽ bộn bề nhiều việc. Hai chúng ta ở bên nhau còn ngại không đủ thời gian, anh cũng không hi vọng sẽ có vài đứa nhóc khác cướp thời gian ở cạnh em của anh”.
Nghê Gia không nhịn được cười, bĩu môi: “Ai lại ghen với con? Dơ chưa kìa”.
Tuy nói thế, nhưng trong lòng cô lại ngọt như mật.
Việt Trạch đã đạt được mục đích, ôm cô chặt hơn, cọ nhẹ cổ cô: “Vất vả kinh qua nhiều chuyện như thế, cuối cùng mới có thể bình lặng bên nhau, tất nhiên anh là muốn sống thế giới chỉ có hai người với em thêm vài năm. Chỉ hai chúng ta thôi. Đừng để kẻ khác đến quấy rối, trẻ con cũng không được, chờ đấy đã”.
Nghê Gia chỉ biết bên ngoài anh lạnh nhạt bá đạo, nào ngờ máu ghen và ham muốn chiếm giữ của anh lại mạnh đến thế, phát hiện này làm cô vừa kích thích vừa vui vẻ, sao có thể muốn sinh con sớm nữa?
Sau khi về nhà, Việt Trạch dặn dò tất cả những người có liên quan của nhà họ Việt từ ông nội đến bác sĩ gia đình mấy lần liền, nếu Nghê Gia hỏi gì, nhất định phải trả lời người ta phải lấy nhau hai ba năm sau mới có con, có người còn muộn hơn.
Từ Venice về nước, Việt Trạch đưa Nghê Gia tới quân khu ở Quảng Châu thăm một người bạn, người bạn kia vô cùng vui mừng, họ lại cùng nhau đi ô tô đến Đại Liên tụ họp với mấy người bạn khác.
Lúc ô tô rẽ vào một khu phố, Nghê Gia bất chợt nhìn thấy Mạc Doãn Nhi qua cửa sổ xe. Sau khi Ninh Cẩm Niên chết, Nghê Gia đã tha cho ả. Không cần phải giết hai mẹ con không tiền không thế, không còn dung mạo này…
Ban đầu cô không nhận ra ả ngay, không ngờ vết sẹo trên mặt Mạc Doãn Nhi lại sâu và rõ ràng đến thế.
Ả đứng ở ven đường, hình như đang đợi ai đó, tuy ăn mặc trang điểm đẹp đẽ nhưng không che nổi khuôn mặt mệt mỏi gầy gò.
Nghê Gia nhớ lại hôm lại mặt về nhà, nghe thấy bác mình gọi điện thoại, hình như sai người đi tìm Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi. Có lẽ những lần chạy nạn mà lúc còn nhỏ Nghê Gia từng trải qua cũng sắp rơi xuống người ả rồi, không biết công việc đứng đường này của ả có thể duy trì được bao lâu.
Mạc Doãn Nhi thấy chiếc xe dừng đèn đỏ, dưỡn dẹo toan bỏ đi, kết quả sau khi nhìn thấy Nghê Gia mặt lạnh như tiền bên cửa kính xe thì ngẩn ra một lúc, sắc mặt trắng bệch. Kì lạ là, ngoài khiếp sợ, trên mặt ả không còn cảm xúc gì tương tự như phẫn nộ nữa.
Ngay lúc đó, đèn xanh bật sáng, chiếc ô tô lao đi.
Nghê Gia đón gió, hít một hơi thật sâu, quay đầu dựa vào lòng Việt Trạch, quẳng luôn việc này ra sau lưng.
Một đám thanh niên tụ tập với nhau sẽ chỉ tán chuyện chơi game, thấy Nghê Gia đến, mọi người thi nhau gọi điện, ai cũng nói: “Cậu Ba đưa vợ đến đấy, tới đây mau lên”. Kết quả là chỉ một lát sau, người tới càng lúc càng đông.
Ai cũng chúc mừng và khen ngợi cô rất chừng mực, không hề trêu ghẹo đùa cợt nhưng cũng không quá xa cách, nên Nghê Gia cảm thấy rất thoải mái.
Bất ngờ hơn là, Liễu Phi Phi cũng tới, còn khoác tay Tôn Triết. Hai người vừa ngồi xuống đã điên cuồng ôm hôn ngọt ngào, thật sự là… làm người ta xấu hổ.
Có người cười phá lên: “Được cả đôi không biết xấu hổ”.
Liễu Phi Phi nhanh như sóc nhảy đến gần thần tượng, ánh mắt sáng lấp lánh đầy vui sướng báo cáo: “Chị Gia Gia, anh trai em đã không làm xã hội đen nữa rồi, giờ chỉ tập trung xử lí việc công ty Clover và Liễu thị thôi. Gần đây em ngoan lắm, nghiêm túc quay phim, hơn nữa còn chính thức hẹn hò với anh Tôn Triết rồi. Thật ra em và anh ấy là thanh mai trúc mã đấy, chẳng qua ở hai nơi khác nhau thôi”.
Vừa rồi Nghê Gia còn đang suy nghĩ ánh mắt sùng bái của cô nàng là sao, bây giờ lại suýt sặc nước, lớn lên ở hai nơi khác nhau cũng gọi là thanh mai trúc mã?
Liễu Phi Phi níu chặt tay Nghê Gia, liến thoắng liên mồm: “Lần này là thật đấy, em với anh Tôn Triết sắp đính hôn rồi. Em vốn định mời chị làm phù dâu, nhưng chị lại đi lấy chồng trước, em đành nhờ Cẩm Nguyệt thôi”.
Giờ Nghê Gia mới thấy hứng thú, hỏi liền: “Dạo này Ninh Cẩm Nguyệt đang làm gì?”.
“Sao chị để ý Cẩm Nguyệt mà không để ý em, thiên vị quá!” Liễu Phi Phi dẩu mỏ, nhưng vẫn không để bụng nói, “Cô ấy đang học đàn violin với tay mặt đơ kia, lạ ghê. Nhưng cô ấy thay đổi nhiều lắm, không đáng ghét như xưa nữa. Trước kia bọn em ghét nhau, giờ lại là đôi bạn mến thương rồi”.
Nghê Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, có Ninh Cẩm Hạo dẫn đường, cô tin rằng Ninh Cẩm Nguyệt sẽ không lạc lối.
Nghê Gia cười: “Sau này em kết hôn, nhất định phải gửi thiệp mời cho chị đấy”.
“Đó là chuyện đương nhiên”, Liễu Phi Phi rất vui vẻ, còn nói, “đúng rồi, chị Gia Gia, bộ phim Hồ điệp chị viết kịch bản hôm trước đã chiếu rồi. Em đã đi xem rồi, siêu hay, làm em cảm động phát khóc luôn”.
Bây giờ Nghê Gia mới nhớ ra Chương Lam đã gửi tin nhắn cho cô, báo hôm trước đã chiếu phim rồi, nhưng cô ở nước ngoài cũng không xem được nên quên khuấy mất chuyện vui này.
Cô đã buông bỏ những chuyện ngày trước từ lâu rồi, nên hiện giờ thật ra không trông đợi lắm bộ phim điện ảnh này, cũng không có ý định đi xem, nhưng Việt Trạch ngồi bên cạnh lại nghe thấy.
Buổi tối đầu tiên khi quay lại Bắc Kinh, Việt Trạch không nhịn nổi bèn lấy danh nghĩa tăng ca để ra ngoài, đến rạp chiếu phim thuộc nhà họ Doãn thuê trọn một phòng, một mình xem những hình ảnh lướt trên màn ảnh rộng, có mỉm cười, có lặng người.
Anh biết câu chuyện này là của cô, mà lúc này đây, ác mộng của cô đang hoàn toàn bày ra trước mặt anh không bỏ sót một chi tiết nào.
Anh về tuy cũng không quá muộn, nhưng cô có lẽ đi đường mệt nhọc nên đã đi nằm từ sớm. Vẫn là tư thế cuộn tròn nghiêng sang bên phải quen thuộc, gương mặt khi ngủ yên bình, trên môi còn nở nụ cười thoả mãn mờ nhạt.
Anh tắm rửa lên giường, ôm cô từ phía sau, áp đầu mình vào cổ cô, dán sát vào cô bằng tư thế giống hệt.
Cô cảm nhận được cái ôm thân quen, bàn tay nhỏ nhắn bám hờ tay anh, nửa mê nửa tỉnh gọi khẽ một tiếng “A Trạch” rồi mỉm cười ngủ tiếp.
Anh biết cô đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, cũng biết nụ cười hạnh phúc yên bình thanh thản sau khi kết hôn của cô đều rất chân thực.
Anh hôn liên tiếp lên phần cổ mượt như ngọc của cô rồi mới nhắm mắt ngủ, xót xa mà vui mừng, may mà cô không gặp ác mộng nữa.
Không bao lâu sau, Tần Cảnh sinh bé Tiểu Thiên Thiên, Nghê Gia và Việt Trạch đến nhà họ Doãn thăm chị.
Nghê Gia rất hứng thú với trẻ con, ba người gồm cô, Khiêu Khiêu và Đường Đường chụm đầu ghé vào nôi trêu Tiểu Thiên Thiên.
Vì là lần sinh con thứ hai nên Tần Cảnh đã có kinh nghiệm, khoẻ lại rất nhanh, nhìn thấy Nghê Gia liền bắt đầu thảo luận chuyện phim ảnh với cô, nói là xem Hồ điệp xong thực sự phải tán thưởng. Nghê Gia cười: “Đó là vì đạo diễn giỏi”.
Tần Cảnh cho rằng kịch bản cũng rất quan trọng, hai người lại bắt đầu lên kế hoạch cho lần hợp tác tiếp theo.
Lúc chuẩn bị về, Nghê Gia đi đến phòng khách thì thấy Việt Trạch đang ngồi trên thảm chơi lego với Đường Đường và Khiêu Khiêu, trong đôi mắt đẹp của anh dạt dào ý cười.
Nghê Gia tuy biết tạm thời anh chưa muốn có con, nhưng không cầm nổi lòng nghĩ, lúc anh nhìn con mình liệu có dịu dàng đến mê người thế không.
Nghê Gia bèn lén lút đi bệnh viện kiểm tra xem mình có vấn đề gì không.
Kết quả là đêm hôm đó, Việt Trạch về nhà thì thấy Nghê Gia cau mày, hơi bĩu môi, có vẻ khó chịu lắm.
Anh ngồi sát lại, quay mặt cô sang, cô lại ngoan cố cụp mắt xuống không nhìn anh.
“Sao thế?”
Cô chớp chớp hàng mi, miệng méo xệch, rầu rĩ hỏi: “A Trạch, lần trước anh bảo chưa muốn có con là thật à? Không lừa em chứ?”.
“Đúng thế.” Anh mỉm cười, trong mắt đong đầy thương xót.
Anh biết hôm nay cô đã đi bệnh viện, giờ lại thấy cô uể oải thế này anh đã đoán được đại khái. Con thôi mà, còn rất nhiều cách chữa, nếu vẫn không ăn thua thì nhận con nuôi, mỗi nước một đứa, giống như Liên hợp quốc lại càng vui.
Anh cho rằng cô sẽ thoải mái hơn, không ngờ miệng cô càng méo đi vì tủi thân: “Nhưng mà trong bụng em đang có bé con rồi, làm thế nào bây giờ?”.
Việt Trạch chợt nghệt mặt ra, một lúc sau gần như mừng phát điên nói: “Tốt quá còn gì, đương nhiên là phải sinh ra chứ sao”.
“Nhưng chẳng phải anh không thích trẻ con còn gì?”
Nếu đứa bé trong bụng nghe thấy sẽ cho rằng anh không phải ông bố tốt đấy!!!
Ai đó suýt thì nổi điên: “Tên khốn nào bảo anh không thích trẻ con?”.
Nghê Gia ai oán nhìn anh: “Anh”.
“Nói vớ nói vẩn!” Anh giai nào đó vui sướng hồn bay lên mây không còn để ý tiết tháo gì nữa, nói: “Anh thích nhất là trẻ con, thích nhất luôn”.
Tin Nghê Gia mang thai lan đến tai mọi người rất nhanh.
Tần Cảnh giới thiệu hết những nhà dinh dưỡng, bác sĩ và các loại sách trong thời kì mang thai của chị cho Nghê Gia, mà Trương Lan cũng dọn sang nhà họ Việt một thời gian, hàng ngày nấu bao món ngon cho Nghê Gia.
Bà nội Nghê đang càng ngày càng thân thiết với Trương Lan, thị vừa sang đây, bà liền cảm thấy không vui. Nhưng dù sao nhà họ Việt rộng rãi, sau khi bà ca thán với ông cụ Việt xong, ông nội bèn mời bà sang cùng.
Tuy Nghê Lạc không ngủ ở đây, nhưng mẹ và bà đều sang đây để chăm sóc Nghê Gia lúc bụng mang dạ chửa, cậu cũng thường xuyên sang ăn chực.
Căn nhà này đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ông nội và bà nội hay tranh cãi, Nghê Lạc và Nghê Gia hay tranh cãi. Mẹ Trương Lan được mọi người thi nhau lôi kéo về phe mình, liền bị kẹp vào thế khó xử. Nhưng mẹ rõ ràng là thích Việt Trạch nhất, chỉ cần anh về nhà một cái là ông nội bà nội và Nghê Lạc đều đi vào nề nếp không dám ho he cãi nhau nữa. Chỉ có Nghê Gia dám lấy vai vế kẻ trên hất hàm sai khiến anh.
Trương Lan thấy con gái hạnh phúc thế, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Chẳng qua chút mẹ có chút khó xử, cậu con rể này rất thích con gái mẹ, lúc nào cũng nắm tay, đi đâu cũng nắm tay, cố chấp như con sói con, làm gì cũng phải tha bé nhím Gia Gia theo cho kì được.
Song thế này cũng chưa thấm vào đâu, quan trọng là bàn tay hở một cái là sờ soạng lưng con gái mẹ, mẹ lo lắm, kiểu này, đến buổi tối hẳn là không biết tiết chế.
Ôi, nhỡ đâu kinh động đến em bé trong bụng thì làm thế nào?
Thế là mẹ kéo Nghê Gia sang một bên, ấp a ấp úng bày tỏ lo lắng của mình. Nghê Gia cuống lên, thảo luận với mẹ lúc mang thai có thể làm việc thân mật này, miễn đừng quá mức là được.
Nghê Gia cũng chuyển chủ đề: “Hôm nay con đi kiểm tra, bác sĩ nói là con trai”.
Đến tối, Nghê Gia rúc vào lòng Việt Trạch, mỉm cười nói những lo lắng của mẹ, Việt Trạch sửng sốt, cũng không nhịn nổi mà bật cười.
Nghê Gia ghé vào ngực anh, hai má đỏ bừng, giọng điệu líu lo: “Thật ra thì em vốn muốn sinh con gái”.
“Tại sao?” Anh đánh mắt xuống nhìn cô, đầy lưu luyến, “Anh và con trai bảo vệ em không tốt hơn à?”.
Nghê Gia lắc đầu: “Em muốn có con gái trước, rồi mới sinh con trai, là hai chị em”.
Việt Trạch nhướng mày, vuốt chỗ tóc rối bên thái dương mướt mồ hôi của cô, lại nở nụ cười: “Vẫn trai trước gái sau thì hơn, để anh trai bảo vệ em gái”.
Nghê Gia ngây ra, chớp mắt sững sờ, lập tức hiểu ra tình yêu của anh, cô khép mắt, tươi vui êm ái “ừm” một tiếng: “Để anh trai bảo vệ em gái”.
Trong lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào và cảm động, cô thì thào tự nói: “Tốt quá, ở bên anh càng ngày càng tốt”. Cô còn chưa dứt lời, trong đầu đột nhiên loé lên điều gì đó, cả hai gần như đồng thanh:
“Biệt danh của con trai là Lai Lai.”
Con nhà họ Việt, biệt danh con trai là Lai Lai, biệt danh con gái là Hảo Hảo, càng ngày càng tốt , ha ha!
Cụm “Càng ngày càng tốt” trong tiếng Trung là 越来越好, phiên âm Hán Việt là “việt lai việt hảo”. Việt là họ của Việt Trạch nên lấy luôn hai chữ Lai và Hảo làm biệt danh cho hai con.
Năm tháng sau, bé cưng đầu tiên của nhà họ Việt là Lai Lai ra đời, hai năm sau, lại đón tiếp bé gái Hảo Hảo.
Từ lúc lọt lòng, Lai Lai giống tính nết bố y như đúc, trừ lúc sinh ra khóc oé một tiếng, đến nay đã hai tuổi rồi mà không thấy khóc thêm tiếng nào. Nét mặt lúc nào cũng là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, càng lớn lại càng giống Việt Trạch, quả đúng như đúc ra từ một khuôn. Nhìn vào ảnh chụp hồi nhỏ của Việt Trạch, thật tình cậu bé giống bố như lột. Người đã giống, khí chất còn giống hơn.
Song Hảo Hảo thì lại thể hiện chân lý “cháu ngoại giống cậu”, bề ngoài giống hệt Nghê Lạc, nhưng vì Nghê Lạc và Nghê Gia giống nhau, nên…
Vẫn là câu nói kia, người đã giống, khí chất còn giống hơn.
Hảo Hảo nằm dạng chân trong nôi, vẻ ngốc nghếch cắn móng chân kia đúng là méo mó có thần hệt Nghê Lạc. Hơn nữa bé còn rất thích cậu, vừa thấy Nghê Lạc đã toe toét cười.
Nghê Gia bất mãn, mắng Nghê Lạc không biết bao nhiêu lần: “Đừng khiến con gái chị ngốc giống em”.
Đến khi ăn dặm, ai đút bé cũng không ăn, ngay cả Nghê Gia, Hảo Hảo cũng mếu máo, lắc đầu né cái thìa. Đến lúc Việt Trạch đút thì bé lại ngoan ngoãn ăn miếng rõ to.
Nghê Gia tức giận nghiến răng kèn kẹt, đúng là giống Nghê Lạc như đổ khuôn mà!
Thế nhưng nhìn dáng vẻ Việt Trạch cầm thìa con bát nhỏ cho con gái ăn bột thật sự rất ấm áp đầy thương yêu.
Lai Lai thích đọc sách thích suy nghĩ như bố, thích chơi những trò chơi cần trí thông minh như giải sudoku, tháo vòng, ghép hình. Còn bé ngốc Hảo Hảo thì không giống bố cũng chẳng giống mẹ, niềm vui mỗi ngày của bé là bò lên người bố mẹ.
Rất nhiều khi, Lai Lai đang ngồi xếp bằng dưới đất nghiêm túc suy nghĩ giải sudoku hoặc lắp lego thì Hảo Hảo bé nhỏ người mềm oặt đứng không vững quơ bàn tay ngắn ngủn hoặc bàn chân bé nhỏ cọ cọ lên người anh, vò tóc anh rối như tổ quạ.
Khiêu Khiêu nhà họ Doãn rất thích Hảo Hảo, lần nào đến nhà cũng phải ôm ấp chơi với bé, lúc nào Hảo Hảo bò đến chỗ Lai Lai định túm anh mình, Khiêu Khiêu sẽ chạy đến bế Hảo Hảo lên, đặt về đầu thảm bên kia.
Hảo Hảo cũng không khóc, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Khiêu Khiêu một lúc rồi lại tiếp tục bò về chỗ anh. Khiêu Khiêu ngồi bên cạnh nhìn, thấy bé sắp bắt được anh trai là lại đến bế bé về.
Vòng đi vòng lại cũng chơi được đến trưa.
Việt Trạch rất có duyên với trẻ con, Lai Lai và Hảo Hảo đều thích bố. Việc đầu tiên Việt Trạch làm khi về đến nhà nhất định sẽ là xem ba cục cưng của anh. Lai Lai sẽ chào đón, bình tĩnh ôm chân bố, Hảo Hảo thì dùng cả tay cả chân, lồm cồm leo lên người bố, mới leo được một nửa thì đã được Việt Trạch xách lên ôm vào lòng.
Cho dù công việc bận rộn đến đâu, anh cũng phải cùng Nghê Gia chơi với con một giờ đồng hồ, rồi cho các con đi ngủ. Nhìn Việt Trạch cúi đầu hôn hai bé cưng đang ngủ khì khì nổi cả bong bóng mũi, Nghê Gia mới giật mình nhận ra, anh của thời khắc này, anh lúc đứng trước mặt bọn nhỏ không phải là chàng thanh niên lạnh nhạt sắc bén kia nữa, mà đã thành một người cha ấm áp nồng nàn.
Nghê Gia đoán, có lẽ là mất cha mẹ từ nhỏ, giờ Việt Trạch càng thêm trân trọng mỗi phút giây ở bên Nghê Gia và các con, trân trọng từng năm tháng đang bất tri bất giác lặng lẽ và mải miết trôi đi.
Một nhà bốn người cứ cách vài ngày lại ra ngoài tản bộ.
Năm đầu tiên, Việt Trạch bế Hảo Hảo, Nghê Gia dắt Lai Lai.
Năm thứ hai, Lai Lai đi cạnh Việt Trạch, đôi chân ngắn ngủn chạy như bay, còn Nghê Gia dắt Hảo Hảo.
Năm thứ ba, Lai Lai dắt Hảo Hảo đi phía trước, Việt Trạch nắm tay Nghê Gia đi đằng sau, cả nhà đã đi qua hoa nở lá rơi, bốn mùa thay đổi, thì giờ chảy trôi như thế đấy.
Mùa thu khi Lai Lai năm tuổi rưỡi vào tiểu học, cả nhà lại ra ngoài tản bộ sau bữa tối như thường lệ. Hảo Hảo đi nhà trẻ vẫn được anh trai dắt tay đi trước, cất giọng non nớt hỏi: “Anh ơi, tiểu học có vui không? Có nhiều cầu trượt và đệm nhảy như nhà trẻ không?”.
Lai Lai ra vẻ người lớn: “Không có, nhưng tiểu học có rất nhiều thầy cô và các bạn, còn có rất nhiều sách”.
Đôi lông mày nhỏ xíu của Hảo Hảo nhăn tít lại, lắc đầu không hiểu: “Anh ơi, anh đang nói gì thế?”.
Lai Lai: “…”.
Hảo Hảo lại nói: “Anh ơi, anh đừng lên tiểu học nữa, anh chờ em rồi mình cùng đi học”.
Lai Lai nhướng mày, động tác đầy tính thể hiện giống hệt bố: “Vì sao?”.
Hảo Hảo nhìn lướt ra đằng sau, thấy bố đang ôm mẹ kề tai thì thầm gì đó, tất nhiên bé không biết là bố hư hỏng đang dụ dỗ mẹ sinh thêm đứa nữa.
Hảo Hảo quay đầu lại, ngước mặt lên, nói dẻo quẹo: “Lala cướp cục tẩy của em, thế là em đánh bạn ấy một cái, đồ mít ướt ấy mới mách cô, hại em bị mẹ mắng. Nếu anh ở đấy thì Lala sẽ không cướp tẩy của em”.
Lai Lai chớp đôi mắt đen: “Được rồi, sau này anh sẽ đưa em đến trường”. Hảo Hảo hỉ hả vỗ tay, nhưng một giây sau, Lai Lai nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng đánh bạn là sai rồi, bạn có phải quả bóng cao su đâu. Hơn nữa không phải bạn nào cũng như anh, có thể để cho em đánh”.
Hảo Hảo cười lấy lòng: “Em biết rồi, không đánh nữa”.
Lúc đi ngang hàng kem, hai nhóc con không sợ lạnh kia đều muốn ăn kem.
Đứng trước tủ hàng, Nghê Gia thấy Lai Lai ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngó Việt Trạch chăm chú, nói: “Bố, lớp con có bạn gái thích con, nhưng con không thích bạn ấy thì làm thế nào?”.
Nghê Gia nén cười, nghe Việt Trạch trả lời.
“Thích một người phải nói ra, không thích một người càng phải nói ra.” Giọng Việt Trạch rõ ràng mềm mỏng, trầm tĩnh, “Không thích thì đừng tốt với người ta, chỉ có thể tốt với người mình thích thôi”.
Nghê Gia sửng sốt, đúng thế, nên bao năm rồi mà đến tận giờ anh vẫn chưa từng liếc nhìn người con gái nào khác lấy một cái, nên anh chung thuỷ cả đời với cô thế này mới tốt làm sao.
Không thích thì đừng tốt với người ta, nếu không sẽ chỉ làm người ta hiểu lầm, làm người ta lún sâu hơn. Chỉ có thể tốt với người mình thích, bởi vì tốt với người mình không thích sẽ làm người mình thích đau lòng.
Nhưng, câu nói sâu sắc như thế, thằng bé hiểu nổi không?
Nghê Gia vừa định giải thích với con, không ngờ con trai lại nghiêm túc gật đầu: “Bố, con biết rồi”.
Nghê Gia: ʘ _ ʘ
Hai bố con nhà này quả nhiên là có tâm hồn tương thông.
Hảo Hảo cầm kem, liếc thấy ngoài hàng kem có xe bán bóng bay đi qua, màu sắc rực rỡ lập tức thu hút ánh mắt của bé, liền kéo Nghê Gia ra ngoài.
Nghê Gia mua cho bé hai quả buộc vào cổ tay, Hảo Hảo vẫn chưa hài lòng, giậm chân thình thịch: “Anh con cũng muốn nữa, anh con cũng muốn nữa”.
Nghê Gia cười: “Đương nhiên mẹ biết rồi, bé ngốc”.
Nghê Gia cầm hai quả bóng bay, quay người lại thì thấy Việt Trạch đã dẫn Lai Lai ra khỏi hàng kem. Lúc mở cửa, gió lạnh thổi đến làm chiếc khăn quàng cổ bay loạn lên.
Lai Lai cầm kem và thìa trong tay, lúng túng xoay xoay vặn vặn, suýt nữa thì khăn xoay ngược ra sau lưng.
Việt Trạch hình như muốn nói gì đó, Lai Lai dừng lại, ngẩng lên nhìn bố.
Việt Trạch không ngồi xổm xuống mà khom lưng, cúi đầu sửa lại chiếc khăn nhỏ trên cổ con trai.
Chiếc áo gió đàn ông xám nhạt và chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng bay trong cơn gió lạnh cuối thu, nhưng đó lại là sắc màu đẹp nhất.
Nghê Gia tay nắm tay con gái, mắt nhìn Việt Trạch và con trai, nhớ lại những lời thì thầm ban nãy anh nói bên tai, lòng bỗng xao động. Cô lại thấy anh đứng thẳng dậy, vuốt tóc con trai rồi đi tiếp. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, anh rất tự nhiên nhìn cô mỉm cười, niềm hạnh phúc không cần phải nói ra.
Nghê Gia cong môi cười, thế giới của cô đã trọn vẹn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...