Nước mắt trong mắt Nghê Gia còn chưa khô, cả thế giới đều trở nên mơ hồ, nhưng chỉ có khuôn mặt của Việt Trạch là rõ nét một cách khác thường. Gió to làm da anh bợt bạt, mái tóc ngắn ngỗ ngược bay dạt, nét mặt thanh xuân đầy tự đắc.
Lúc anh chạy lên đã cởi áo khoác, chiếc sơ mi trắng lúc này đang bay phần phật trong gió lộng trên mái nhà, vạch ra những góc cạnh sắc nét.
Hôm nay nhiều mây, nhưng ánh sáng vẫn chói chang đâm vào mắt làm Nghê Gia thấy nhức nhối, bóng lưng kiên nghị cao lớn của anh như bị ánh sáng hoá ra hư ảo, có phần không chân thực.
Giữa yên lặng đất trời, nước mắt cô rơi xuống.
Người đầu tiên kháng nghị là Nghê Lạc.
Cậu đau đớn quát: “Anh Việt Trạch, việc của em…”.
“Không phải việc của cậu.” Việt Trạch nghiêng người nhìn cậu, đến thời điểm này rồi mà ngữ điệu của anh vẫn rất từ tốn, “Việc anh muốn giải quyết là việc giữa nhà anh và nhà họ Ninh. Còn Gia Gia, cô ấy là chị cậu, cũng là người con gái của anh”. Anh dừng lại một chút, “Là vị hôn thê của anh. Trách nhiệm bảo vệ cô ấy đã không còn là của mình cậu nữa rồi”.
Nghê Lạc bị những câu này của anh phản bác cho câm nín.
Trước đây Mạc Doãn Nhi nói Ninh Cẩm Niên nhất định sẽ tìm Việt Trạch và Nghê Gia để báo thù, Nghê Lạc đoán lễ đính hôn là mục tiêu tốt nhất. Nhưng cậu biết với lối suy nghĩ của Việt Trạch, tuyệt đối sẽ chuẩn bị hết sức cẩn thận.
Nhưng nếu đã biết Ninh Cẩm Niên có thể ở thành phố này, có thể làm tổn thương Nghê Gia, cậu không thể giả vờ không biết gì tiếp tục vui vẻ.
Nên lúc ở nhà một mình, cậu để lại đoạn ghi âm kia, cậu phải đi tìm Ninh Cẩm Hạo để nghĩ cách, cậu biết với tính của Ninh Cẩm Hạo, chỉ cần nói rõ chân tướng sự thật cho anh biết, nhất định anh sẽ không tha cho Ninh Cẩm Niên.
Cậu thu lại đoạn ghi âm kia sau khi nhận điện thoại của Mạc Doãn Nhi, nhất thời cảm khái và đau lòng, không hề muốn mấy lời này là lời trăng trối trước lúc lâm chung. Cậu còn muốn dắt Nghê Gia đi trên thảm cưới nữa.
Điều duy nhất cậu không ngờ tới là Tống Nghiên Nhi lại đến nhà cậu, còn đưa đoạn MP3 cho Nghê Gia, kết quả là làm hôm nay hỗn loạn thế này.
Nghê Gia ngồi dưới đất, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Việt Trạch, thấy ánh mắt sâu thẳm của anh rơi trên người mình mới chậm rãi đứng lên, mắt đối mắt với anh.
Cô không nói nên lời dù chỉ là một câu, cũng không muốn nói gì, mấy hôm nay bất tri bất giác cô đã hiểu anh rất rõ rồi.
A Trạch của cô lạnh nhạt thanh tịnh, không thích phiền toái, không thích dài dòng, luôn không bị ràng buộc nhưng lại hết sức tuân thủ nguyên tắc. Song, sự ngang bướng và cái tâm cao khí ngạo trong anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Việc anh đã quyết thì sẽ không nuốt lời.
Vì sao đến giờ cô mới hiểu anh? Cô rất muốn trao anh một nụ cười, nhưng lại không làm nổi, mà anh cũng không đợi cô, trái lại nhìn về phía Ninh Cẩm Niên:
“Tao tống bố mẹ mày vào tù, bắt họ phải chịu án tử hình, tất nhiên mày sẽ quấn lấy nhà họ Việt cả đời. Còn tao, nhất định cũng sẽ đuổi giết mày cả đời vì vụ bắt cóc và gây tai nạn xe của mày. Nếu chỉ có thể có một người sống, vậy thì hôm nay kết thúc luôn đi.”
Trong tiếng gió, giọng Việt Trạch lạnh tanh:
“Ninh Cẩm Hạo và những người khác làm chứng, canh bạc lần này sống chết có số. Cho dù ai chết, không ai được phép trả thù người sống.”
Sau khi anh nói xong, hồi lâu sau không ai lên tiếng.
Ninh Cẩm Nguyệt hiểu ra được chuyện gì đang diễn ra, đau đớn kéo tay Ninh Cẩm Niên khóc oà lên: “Anh, anh đừng đồng ý, chúng ta thề sẽ rời khỏi đây, không trả thù nữa là được. Anh đừng đồng ý với anh ấy”.
Ninh Cẩm Niên sa sầm mặt, không hề nhúc nhích.
Cô ta lại khóc với Việt Trạch: “Anh Việt Trạch, xin anh đừng đánh cuộc cả mạng sống với anh trai em, hai người có thể đừng làm thế không?”.
“Cẩm Nguyệt!” Ninh Cẩm Niên lạnh lùng quát: “Không phải việc của em, không được nói leo”.
Ninh Cẩm Nguyệt ngẩn ra, ngồi sụp xuống đất khóc rống lên.
Ninh Cẩm Niên nhìn cô ta, không rõ thần sắc, hắn không muốn chấp nhận điều kiện của Việt Trạch. Nhưng hắn biết, dù hôm nay chạy thoát, sẽ còn nhiều chuyện khác ngầm xảy ra nữa, Việt Trạch cuối cùng cũng sẽ bắt được hắn.
Việc đã tới nước này, hắn ta mất đi tất cả, cũng không sợ chết. Nhưng hắn lại lo cho cô em gái ngây thơ không hiểu chuyện này, tuy lần này cô ta vẫn bình an vô sự, nhưng lần sau thì khó nói.
Nghĩ lại mấy hôm nay lẩn trốn bên ngoài, còn phải lo cho em gái từng giây từng phút thật sự làm hắn ngột ngạt cực độ. Chẳng thà đánh cuộc một lần. Nếu thắng, giết được Việt Trạch một cách quang minh chính đại, báo thù cho bố mẹ, cũng sẽ không bị trả thù. Cho dù có thua, đổi lại được một tương lai an ổn cho em gái, vậy cũng đáng.
Mẹ luôn nói với hắn, bất kể ở đâu cũng phải chăm sóc em gái, đến chết cũng không được làm trái.
Ninh Cẩm Niên nhìn thẳng vào Việt Trạch, nói: “Được!”.
Người bên cạnh bưng một cái bàn hỏng tới, đặt sát mép toà cao ốc, lại đặt thêm hai khẩu súng ngắn ổ quay với ổ đạn năm viên đã tháo rời trước mặt hai người.
Một trong những loại súng dân sự nổi tiếng nhất, là loại súng ngắn có hộp đạn kiểu ổ xoay.
Theo quy tắc, ai lắp súng nhanh hơn sẽ quyết định ai nổ súng trước. Theo xác suất, người nổ súng trước sẽ bắn ba phát, xác xuất trúng đạn là 3/5, còn người nổ súng sau chỉ có 2/5.
Nhưng nếu viên đạn duy nhất trùng hợp thuộc về phát bắn thứ hai hoặc thứ tư thì…
Ninh Cẩm Hạo tới đứng giữa cả hai, những người khác đều không dám thở mạnh, vài chục đôi mắt nhìn chằm chằm hai người này.
Nghê Gia đứng trong gió, không khóc cũng không buồn, chỉ có hai chân run lên theo phản xạ. Đến giờ phút này cô mới thật sự bắt đầu nghĩ đến một vấn đề cô chưa từng lo lắng xưa nay.
Nếu Việt Trạch không còn nữa, nếu mất đi người đàn ông này, cô sẽ thế nào?
Ninh Cẩm Niên tập trung tinh thần cao độ, thái dương đã nhễ nhại mồ hôi, thế nhưng Việt Trạch lại vẫn giữ vẻ ung dung bình tĩnh mãi không thay đổi.
Ninh Cẩm Hạo liếc mắt nhìn cả hai, bình tĩnh nói: “1. 2. Bắt đầu”.
Vừa dứt lời, Việt Trạch và Ninh Cẩm Niên đều nhanh chóng lắp ráp súng. Mấy chục người trên sân thượng không có động tĩnh gì, nhưng chỉ có tiếng gió lạnh thổi vù vù xen lẫn tiếng lắp súng mà thôi.
Nghê Gia nhìn thoáng qua tay Việt Trạch, ngón tay thuôn gầy, cầm khối sắt nhỏ nhẹ nhàng tao nhã như bấm phím dương cầm, hình ảnh đó càng làm cô căng thẳng hơn. Không dám liếc mắt dù chỉ một cái, cô nhìn nửa bên mặt của anh không chớp mắt.
Gió lạnh làm áo sơ mi của anh bay phấp phới.
Anh cúi đầu, tóc xoà xuống che kín mắt, không nhìn ra cảm xúc gì.
Vẫn là tướng mạo xuất chúng đó, mũi cao thẳng, đôi môi sắc bén. Vẫn là vẻ chăm chú đó, trên mặt không còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Chỉ vài giây này, với Nghê Gia, lại dài như một năm.
Cô sốt ruột vô cùng, không chịu nổi nhìn sang Ninh Cẩm Niên, hắn cau mày, tức tốc lắp súng. Hắn đã đẩy ổ xoay ra, chuẩn bị lắp đạn vào trong.
Tim Nghe Gia thắt lại, đột nhiên nhìn lại Việt Trạch thì đã thấy anh giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Ninh Cẩm Niên.
Trái tim kinh hãi của Nghê Gia cũng bỗng như hãm lại.
Ninh Cẩm Niên đón đầu họng súng trong tay Việt Trạch, mặt trắng bệch. Cuối cùng, hắn thấy khẩu súng còn chưa kịp lắp đạn lên bàn, nó trượt đến sát mép bàn rồi rơi xuống.
Ninh Cẩm Niên không thể tin nổi: “Không thể nào, cho tới giờ chưa ai lắp súng nhanh hơn tao”.
Việt Trạch mỉm cười, không để tâm: “Mày muốn quá nhiều thứ, muốn giết tao, muốn báo thù thay bố mẹ, muốn cứu Ninh Cẩm Nguyệt, còn muốn vực dậy nhà họ Ninh. Nhưng tao chỉ muốn có một việc, bảo vệ người của tao”.
Việt Trạch gạt ổ xoay, ngón trỏ bóp khẽ vào cò súng, ngón cái lỏng ra, khẩu súng quay một vòng trong tay anh. Anh đưa súng cho Ninh Cẩm Niên.
Xác suất của phát súng đầu tiên có đạn là 20%.
Ninh Cẩm Niên nhận súng, ngón tay cứng đờ và nặng nề nhưng không run rẩy. Hắn chậm rãi cầm súng đưa lên huyệt thái dương của mình. Ninh Cẩm Nguyệt nín khóc, hoảng sợ nhìn hắn.
Còn Nghê Gia cắn chặt răng, lòng liên tục cầu nguyện, nhất định phải nổ, nhất định phải nổ.
Ninh Cẩm Niên bóp cò, cả người run như cầy sấy, ổ xoay xoay cách một tiếng rồi yên tĩnh trở lại.
Ninh Cẩm Nguyệt xụi lơ luôn xuống đất, đầu óc Nghê Gia thì như bị ai cầm dao chọc một cái, Ninh Cẩm Niên thoát được một kiếp nạn, tiếp theo là Việt Trạch.
Ninh Cẩm Niên mặt không đổi sắc hít một hơi, đẩy khẩu súng trên mặt bàn tới trước mặt Việt Trạch.
Việt Trạch mặt mày thờ ơ, không dừng lại mà cầm luôn khẩu súng nhắm vào huyệt thái dương của mình.
Xác suất phát súng này có đạn đã lên tới 25%.
Có lẽ chính là phát súng này…
Nghê Gia cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, chạy về phía anh. Cô quyết định, nếu tiếng súng vang lên thật, anh rơi xuống dưới, cô cũng phải lao lên ôm lấy anh.
Nhưng Nghê Lạc lại ôm cô thật chặt, một tay bịt kín mắt cô. Trước khi mắt bị che kín, cô thấy ngón tay Việt Trạch bóp cò.
Cơn đau và nỗi sợ tận đáy lòng lần này đã làm cô không kêu nổi thành tiếng, trái tim đập thình thịch. Nhưng trong thinh lặng chỉ truyền đến tiếng chuyển động của ổ xoay, kế đó không còn tiếng gì nữa.
Nghê Gia giằng tay Nghê Lạc xuống, thấy khẩu súng ngắn của Việt Trạch đã rời khỏi đầu anh.
Việt Trạch ném khẩu súng cho Ninh Cẩm Niên, áp lực cũng theo đó mà đè lên hắn ta. Lần này, sắc mặt Ninh Cẩm Niên càng trắng hơn, tuy chậm chạp nhưng cuối cùng vẫn giơ súng, cố chấp trợn mắt, bóp cò.
Lại thêm một tiếng ổ xoay quay rồi ngừng lại nữa, tim Nghê Gia rớt bịch một cái, tại sao hắn vẫn không chết?!
Nỗi lo lắng sợ sệt trong lòng cô có lẽ phải thét lên mới có thể giải toả.
Súng lại được đẩy đến trước mặt Việt Trạch, xác suất 50%.
Lần này, tất cả đều nín thở, chính là phát súng này! Hoặc là Việt Trạch chết, hoặc là một phát cuối cùng còn lại, Ninh Cẩm Niên chắc chắn chết.
Mọi người như ngừng thở, nhìn chằm chằm Việt Trạch.
Gió đánh rối mái tóc anh, trong đôi đồng tử sẫm màu không có chút ánh sáng nào, tối đen trầm tĩnh đến phát sợ, nhưng sự ung dung và trấn tĩnh của anh làm người ta thấy kỳ lạ.
Nghê Gia bình tĩnh nhìn nửa bên mặt anh, đột nhiên bình tĩnh nói, “Nghê Lạc”.
“Hửm?”
“Nhớ phải chăm sóc bà và mẹ.” Vừa dứt lời, Nghê Gia đã vùng ra khỏi vòng ôm của Nghê Lạc, không quay đầu lại chạy một mạch tới chỗ Việt Trạch.
Cô nhào vào sau lưng anh, ôm chặt eo anh, dùng sức ôm thật chặt như đang ôm cả tính mạng mình.
Việt Trạch bất ngờ bị cô xô vào như vậy, như bị thứ gì đó xộc thẳng vào tim.
Cánh tay trắng nõn của cô vòng lên trước ngực anh, hai má lạnh lẽo dán sát vào lưng anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, không sợ sệt không hoảng hốt, mà lại mang vẻ thoải mái và yên bình xưa nay chưa từng có.
Như thể, cô đã tìm được chốn về.
Cô nói: “A Trạch, chúng ta cùng nhau!”.
Nếu tiếng súng vang lên, nếu anh rơi xuống dưới, chúng ta cùng rơi.
Giờ khắc này, cô từ bỏ tất cả. Thù hận, khổ sở, vui mừng, oan khuất, trí nhớ của kiếp trước, đấu tranh của kiếp này, tất cả mọi thứ, cô đều bỏ hết xuống.
Hôm nay là cuộc sống mới của cô, thời khắc này cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới của cô, cô sẽ ở bên anh, mãi mãi ở bên anh, cho dù đi đến đâu cũng không chia lìa.
Việt Trạch ngẩn ngơ hồi lâu, cảm giác ấm áp đến nóng bỏng dần dâng lên ngập lòng. Lựa chọn của cô vào giây phút này làm anh cảm thấy, cả đời này cuối cùng cũng không uổng phí, cũng đã trọn vẹn rồi.
Anh giơ tay nắm chặt bàn tay cô trước ngực mình, lòng thầm cười: Cô ngốc thế này, làm sao anh dám bỏ cô lại được?
Một nụ cười tràn ra khoé môi anh, anh giơ súng lên, trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, trong ánh mắt điên cuồng thù hằn pha lẫn nguyền rủa của Ninh Cẩm Niên, anh bóp cò.
Đất trời im phăng phắc, chỉ có một tiếng “cách” của ổ xoay khi chuyển động.
Mười mấy gã đàn ông đám A Minh A Lượng lần đầu tiên sợ đến nỗi nhũn cả chân, ngay tức thì vỗ tay chúc mừng sôi nổi ôm nhau với thái độ khác thường, thậm chí có người còn kích động đến nỗi mắt đỏ hoe.
Nghê Gia vẫn nhắm chặt mắt, ôm anh không buông tay, lặng lẽ rúc vào lưng anh. Cảm xúc phức tạp trong lòng cô hiện giờ khó có thể diễn tả thành lời, vui sướng, may mắn, ấm áp, thả lỏng, suy cho cùng không sao nói rõ được.
Cứ an toàn và an tâm dựa vào lưng anh như thế, tốt quá! Gió lạnh vẫn thổi vù vù sau gáy, Nghê Gia nhắm mắt nghe tiếng gió, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Cơ thể anh vẫn ấm áp, anh vẫn còn sống, tốt quá!
Việt Trạch một tay đẩy khẩu súng dọc theo mặt bàn, tay kia kéo Nghê Gia từ sau lưng ra phía trước, ôm chặt vào lòng. Anh cúi đầu ghé sát tai cô, giọng lưu luyến buông một chữ: “Ngốc”.
Nghê Gia không tranh luận với anh, chuyên tâm tham lam hít mùi hương trên cổ anh như chú cún con, cọ mặt vào cổ anh.
Anh dao động, môi dán vào tai cô: “Lễ đính hôn bị phá rối rồi, hay là chúng ta kết hôn đi?”.
Nghê Gia sửng sốt. Cầu hôn? Trong tình hình này? Hai người họ hiện đang đứng giữa ánh mắt kì quái của một đống người, còn đứng trên mép tường cao ốc nữa.
Đùa nhau quá.
Ai bảo anh lại đúng là người đàn ông cô muốn gả chứ!
“Được.” Giọng nói vui mừng của cô tràn ra cổ anh.
Việt Trạch hiểu ý cười, giờ mới nhìn Ninh Cẩm Niên.
Khác với không khí may mắn sống sót sau tai nạn của Việt Trạch phía bên này, phía Ninh Cẩm Niên sắc mặt như đưa đám. Ninh Cẩm Nguyệt hoàn toàn sợ đến nghệt mặt, chỉ còn lại một viên đạn, anh trai cô ta chết là điều không còn gì phải nghi ngờ.
Ninh Cẩm Niên mặt cắt không còn hột máu, khi đối mặt với cái chết, hắn run lẩy bẩy. Tay phải hắn run bần bật cầm súng nhưng như cầm một khối sắt nặng nghìn cân, không tài nào nhấc lên nổi.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt hắn, sau một lúc lâu chần chừ, cuối cùng hắn cũng nhắm súng ngay huyệt thái dương, một lúc lâu nữa lại chợt nói với Việt Trạch: “Tao chết rồi, tha cho Mạc Doãn Nhi được không? Cô ấy đi theo tao, coi như tao có lỗi với cô ấy”.
Việt Trạch cau mày, không trả lời.
Ninh Cẩm Niên cũng không chất vấn, lại nhìn sang Ninh Cẩm Hạo mặt lạnh như băng đứng một bên, nghẹn ngào: “Hạo, Cẩm Nguyệt phải phiền anh rồi”.
Ninh Cẩm Hạo điềm nhiên gật đầu.
Ninh Cẩm Nguyệt bên cạnh khóc không thành tiếng lao đến, túm lấy hắn khóc oà lên: “Anh ơi đừng nổ súng, đừng nổ súng. Anh chết rồi em phải làm thế nào bây giờ? Em không muốn ở một mình. Đừng nổ súng, đừng nổ súng!”.
Ninh Cẩm Niên vẫn đè chặt họng súng lên thái dương, không hề nhúc nhích, nhưng môi thì run rẩy dữ dội.
Ninh Cẩm Nguyệt hoảng hốt chạy ào đến bên Việt Trạch, nước mắt ào ào: “Anh Việt Trạch, anh tha cho anh trai em đi. Quy tắc cũng do con người đặt ra mà. Em và anh trai em cam đoan sau này không đến tìm mọi người nữa, từ nay về sau sẽ biến mất không còn tăm tích. Anh tha cho anh ấy đi, em cầu xin anh, em cầu xin anh”.
Ai nấy ở đây đều trầm mặt, Việt Trạch thì thờ ơ.
Ninh Cẩm Nguyệt biết không thể cầu xin anh được, trái lại quay sang giữ chặt Nghê Gia, khóc đứt ruột đứt gan, toàn thân run lẩy bẩy: “Nghê Gia, xin lỗi, mọi chuyện trước kia đều là lỗi của chúng tôi. Cầu xin cô, cô nói với anh Việt Trạch tha cho anh trai tôi, tha cho anh tôi với”.
Nghê Gia cụp mắt, không nói không rằng.
Ninh Cẩm Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng, một lúc sau, đột ngột quỳ mọp xuống.
Nghê Gia sững sờ, Ninh Cẩm Nguyệt đã túm váy cô, ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên, hèn mọn tột cùng khóc lóc cầu xin: “Tôi cam đoan, tôi thề, chúng tôi sẽ không đến quấy rầy các cô, chúng tôi sẽ biến mất. Nghê Gia, tôi xin cô, bố mẹ tôi đã mất rồi, nếu không có anh ấy, tôi…”.
“Ninh Cẩm Nguyệt, em cầu xin cái gì?” Ninh Cẩm Niên rảo bước đến, kéo Ninh Cẩm Nguyệt dậy, gào lên: “Nếu anh còn sống, tuyệt đối không thể tha…”.
“Ninh Cẩm Niên, anh câm mồm lại cho em!” Ninh Cẩm Nguyệt gào rú tát vào mặt Ninh Cẩm Niên, một cái bạt tai đẩy hắn ra, lập tức xoay người lại quỳ xuống dưới chân Nghê Gia, khóc ròng:
“Đừng nghe anh ấy. Nghê Gia, nếu cô muốn giết người, dùng mạng tôi đổi mạng anh trai tôi được không? Bố mẹ tôi chỉ có mình anh ấy là con trai, cô giết tôi đi, tôi đổi mạng cho anh ấy. Đừng giết anh tôi, tôi cầu xin cô đừng giết anh tôi.”
Nghê Gia lặng lẽ nhìn cô ta, mắt chợt ươn ướt. Chẳng hiểu vì sao, cô lại thấy hình bóng mình trên người Ninh Cẩm Nguyệt. Thật ra tình cảm anh em họ cũng không hề ít hơn tình cảm chị em của Nghê Gia và Nghê Lạc.
Nghê Gia cúi người đỡ Ninh Cẩm Nguyệt dậy, nhạt nhẽo nói: “Đừng khóc nữa”.
Ninh Cẩm Nguyệt nín khóc, tràn đầy hi vọng nhìn cô. Nghê Gia vuốt nhẹ hai má cô ta, nhưng lại nói: “Ninh Cẩm Nguyệt, cô muốn bảo vệ anh trai cô, tôi cũng muốn bảo vệ em trai tôi. Tha cho hắn là làm người thân của tôi rơi vào nguy hiểm. Chẳng lẽ cô không biết cảm giác lo lắng hãi hùng đó?”.
Ninh Cẩm Nguyệt nghẹn lời, chan chứa nước mắt, bất chợt cố chấp mà kiên định nói: “Lấy mạng tôi đổi mạng anh ấy, Nghê Gia, tôi cầu xin cô”. Nói xong cô ta liền toan nhảy lầu.
Ninh Cẩm Hạo đưa mắt ra lệnh, hai người của anh nhanh chóng tiến lên lôi Ninh Cẩm Nguyệt đi, anh nói với Ninh Cẩm Niên: “Tôi sẽ giúp chú chăm sóc em gái”.
Ninh Cẩm Niên lại giơ súng lên, nhưng đến thời điểm cuối cùng lại không tài nào bóp cò được.
Bố đã chết, mẹ đã chết, Mạc Doãn Nhi không rõ tung tích, Ninh Cẩm Nguyệt cũng làm hắn lo lắng, còn cả công ty gia tộc hắn sụp đổ chỉ sau một đêm, tất cả mọi thứ đều khiến hắn không cam lòng.
Hắn còn muốn đợi thời trở lại, sao có thể cam tâm?
Mà Việt Trạch, hại chết bố mẹ hắn giờ lại ôm người đẹp trong lòng, giở phong thái kẻ thắng cao ngạo coi khinh tất cả. Sợ hãi khi đối mặt với cái chết làm hắn phát điên, đột nhiên chĩa súng vào Việt Trạch.
Việt Trạch đang ôm Nghê Gia, ngước mắt thấy động tác của hắn thay đổi, anh không hề có dấu hiệu trốn tránh, trái lại đôi mắt vẫn tĩnh mịch, khoé môi khẽ nhếch lên.
Nụ cười như thể đã nắm bắt được tất thảy này làm Ninh Cẩm Niên lạnh sống lưng. Một cơn lạnh đột nhiên lan khắp người hắn, ngón tay đã mất khống chế bóp cò súng.
Tiếng súng vang tận chân trời, bầu trời trên cao mịt mù.
Khẩu súng trong tay Ninh Cẩm Hạo còn vấn vít khói, mà trên trán Ninh Cẩm Niên đã có một lỗ đỏ tươi. Hắn trợn tròn mắt, ngã về phía sau, sau lưng là vực sâu của toà cao ốc ba mươi tầng.
“Anh!!!” Ninh Cẩm Nguyệt thét chói tai muốn nhào đến, nhưng lại bị giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Cẩm Niên biến mất khỏi sân thượng.
Thế giới yên tĩnh trở lại, trong giây phút trúng đạn rơi xuống, Ninh Cẩm Niên cuối cùng cũng chịu thua rồi.
Hắn không bao giờ ngờ tới, tất cả mọi người cũng không biết: Súng của Việt Trạch không lắp đạn.
Ninh Cẩm Hạo nhìn Ninh Cẩm Nguyệt đang nước mắt ròng ròng khóc lóc nức nở, nói: “Cẩm Niên thua, lại phá luật muốn giết A Trạch bằng viên đạn cuối cùng. Anh làm nhân chứng, nhất định phải nổ súng. Cẩm Nguyệt, nếu em có oán có hận muốn báo thù thì cứ tìm anh”.
Ninh Cẩm Nguyệt bưng mặt khóc, không nói gì được, chỉ liên tục lắc đầu.
Nghê Gia nghe xong mới biết vừa rồi cô quay lưng về phía Ninh Cẩm Niên, thì ra hắn muốn nổ súng bắn Việt Trạch. Cô nghĩ lại mà sợ, nhưng giờ thì vẫn có thể an tâm rồi.
Kết thúc rồi, cuối cùng mọi thứ đã kết thúc rồi.
Sau khi xuống lầu, Nghê Lạc tự lái xe tới nên còn phải lái xe về.
Việt Trạch và Ninh Cẩm Hạo đứng sang một bên nói với nhau mấy câu rồi mới lên xe.
Nghê Gia nghĩ lại tất cả những việc vừa xảy ra trên sân thượng, như vừa trải qua một giấc mơ, hỏi Việt Trạch: “Anh thật là, tuy chỉ là bất đắc dĩ song cũng không thể cược cả mạng sống của mình như thế. Làm em sợ chết”.
Việt Trạch ôm cô vào lòng, cong môi cười: “Em biết không, trước kia anh chơi trò này chưa bao giờ thua cả. Nói ra em có thể không tin, nhưng bất kể xoay ổ xoay nhanh cỡ nào, anh đều nghe ra viên đạn được lắp ở ổ đạn số mấy.”
Nghê Gia kinh ngạc, sợ hãi ca ngợi: “Thần kỳ như thế? Giống Doãn Thiên Dã không bao giờ thua trên chiếu bạc, trò Russian Roulette này cũng là thứ anh trăm trận trăm thắng?”.
Việt Trạch nhìn ánh mắt sùng bái của cô, không nhịn được cười, véo má cô: “Coi như là thế”.
Nghê Gia khen xong, lại nhíu mày: “Nhưng cũng có sự cố, nếu viên đạn nằm ở mấy ổ đạn trước đó, đối thủ tất nhiên chưa kịp chuẩn bị gì đã chết. Nhưng nếu giống như hôm nay, viên đạn nằm ở ổ cuối cùng rất có thể sẽ bức đối phương bắn ngược lại, nếu lúc ấy Ninh Cẩm Hạo không nổ súng, người chết là anh”.
“Thế nên”, Việt Trạch cười, “anh không lắp đạn”.
Nghê Gia bất ngờ.
Việt Trạch nói tiếp: “Với tính kiêu ngạo không chịu phục của Ninh Cẩm Niên, chắc chắn hắn sẽ không ngoan ngoãn tự sát. Hạo cũng biết tính hắn, mà Hạo lại là người rất cứng nhắc, nếu anh ấy là nhân chứng thì nhất định sẽ không để Ninh Cẩm Niên phá luật giết anh. Anh tin nhân phẩm của anh ấy, và còn tin kĩ thuật bắn súng của anh ấy hơn”.
Nghê Gia thầm tán thưởng, lần đầu tiên cảm thấy con người đen tối này thật sự quyến rũ chết người.
Chẳng qua, người giữ quy tắc như anh lại chơi mánh khoé này thật sự khiến cô bất ngờ.
Việt Trạch bỏ thêm một câu để giải thích.
“Biết tại sao anh không lắp đạn không?” Anh ôm cô chặt hơn nữa, nheo mắt lại, sâu sắc nói, “Giờ phút đó coi như anh đã hiểu tâm trạng của Thiên Dã trong casino ở Macau
Tuy có cơ thắng trăm phần trăm, nhưng vẫn sợ điều ngoài ý muốn. Dù có tự tin thế nào cũng phải lo nghĩ đến cái ngoài ý muốn đó. Ngộ nhỡ có gì sai sót, ngộ nhỡ anh chết đi”, anh áp sát vào mặt cô, “sao anh nỡ bỏ em lại?”.
Cô khẽ cười thành tiếng, hạnh phúc tràn trề dựa trán vào vai anh.
Việt Trạch rung động, đột nhiên nghĩ ra chẳng bao lâu nữa cô sẽ là vợ anh, cô gái này sẽ mãi mãi là của anh. Ý nghĩ này làm anh thấy kích thích kì lạ.
“Gia Gia, mấy tháng nữa, sinh con cho anh nhé.”
Nghê Gia ôm cổ anh, hai má đỏ lựng, bĩu môi: “Lời cầu hôn vớ vẩn như thế mà cũng muốn lừa được em vào tròng?”.
Anh mỉm cười.
Nghê Gia véo anh một cái, nói: “Em đã dễ dàng đồng ý mất rồi thì biết làm sao bây giờ? Anh phải tổ chức một đám cưới đẹp nhất để đền cho em mới được”.
“Được.” Anh trả lời đầy sảng khoái và dứt khoát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...