“Gia Gia!”
Việt Trạch kinh hãi lao đến thành cầu, chỉ thấy những mảng bọt nước to tướng bắn tung tóe trên mặt biển tối om bị sóng lớn cuộn trào nhấn chìm.
Bão ùa lên mặt biển, sóng nghiêng ngả.
Mà Nghê Gia của anh thì đã chẳng thấy tăm hơi.
Việt Trạch xoay người nhảy qua lan can cầu, vừa toan lao xuống đã bị mấy người đằng sau giữ lại, cuống quýt gào lên: “Anh Ba, bão sắp đến rồi, nhảy xuống sẽ chết”.
“Tránh ra!” Việt Trạch gồng mình thoát khỏi sự trói buộc của mọi người, nhún người nhảy khỏi cây cầu.
Những người còn lại choáng váng, trơ mắt nhìn Việt Trạch biến mất trong lớp sóng, ngay lập tức, một nửa ở lại yểm hộ, nửa kia đua nhau nhảy xuống.
Việt Trạch ra sức lặn xuống, nhanh chóng tìm thấy chiếc thuyền nhỏ đang nghiêng ngả nổi dần lên. Nhưng anh nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Nghê Gia.
Anh hít một hơi, tìm kiếm chung quanh, lặn cả xuống chỗ nước sâu cũng không thấy cô đâu.
Lúc anh ngoi lên thì bão đã mạnh hơn, những người còn lại cũng không có thu hoạch gì.
Lòng Việt Trạch thắt lại, không mảy may nghĩ ngợi lại ngụp xuống, mọi người cũng rối rít lặn xuống theo.
Dòng hải lưu càng lúc càng xiết, có người bơi đến muốn kéo anh lên, nhưng anh không chịu, vẫn cố chấp tìm kiếm khắp nơi, anh không thể lên được. Nghê Gia của anh đã rơi xuống xó xỉnh nào của vùng biển này rồi, làm sao anh có thể lên bờ được?
Dưới mặt nước những tiếng ầm ĩ của gió mưa dường như đã rất xa xôi. Song cái tĩnh lặng này lại càng khiến anh sợ hãi, tĩnh lặng như không còn sự sống, không còn tương lai nữa.
Sao anh có thể để cô bé sợ tối, sợ lạnh, sợ cô độc kia một mình ở lại nơi tĩnh lặng tối tăm lạnh lẽo này? Mới chỉ nghĩ đến cảnh mình cô trôi dạt mãi mãi dưới đáy biển thôi mà tim anh đã đau đến mức mất cảm giác.
Anh phát điên nhớ lại khuôn mặt kinh hoàng của cô đưa tay về phía anh cầu cứu:
“A Trạch!”
Còn cả khoảnh khắc anh đề nghị công khai qua lại, trong mưa to gió lớn sấm sét đầy trời, cô nở một nụ cười rạng rỡ, ngập tràn hạnh phúc, nói:
“Được chứ!”
Việt Trạch đau đớn như bị dao găm vào tim, biết phải đi đâu tìm cô đây?
Nước biển tràn vào làm mắt anh nhức nhối, đột nhiên, trước mặt hình như có thứ gì màu đỏ dập dềnh.
Cô gái trôi nổi trong nước như người cá, tóc dài bồng bềnh theo sóng nước, chiếc váy đỏ như hoa nở dưới đáy biển xanh đen. Mà trên lồng ngực cô còn có một lỗ đen, máu loãng rỉ ra như suối uốn lượn xung quanh.
Phút giây ấy trong lòng Việt Trạch chợt lóe lên ánh sáng, anh dùng hết sức lực bơi đến, nương theo dòng nước ôm chặt cô vào lòng.
Đã mất rồi lại tìm thấy.
Anh sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, nhìn ngực cô ứa máu, anh tranh thủ từng phút từng giây ôm cô ra sức bơi lên trên.
Mưa gió trên mặt biển nhằm đầu anh nện xuống, mà toàn thân cô đã lạnh toát mềm oặt dựa vào ngực anh.
Những người khác đã bày sẵn thuyền, men theo những con sóng nhấp nhô, cố gắng bơi về phía bờ biển.
Việt Trạch bơi đến, đặt cô lên thuyền rồi xoay người trèo lên, nhanh nhẹn xé áo sơ mi làm garo cầm máu cho cô.
Cô nghiêng đầu, tóc đen che hết mặt. Anh không dám động bừa bãi vào cô nên buộc lòng phải nghiêng người đi cố gắng dùng cơ thể mình để che cơn bão táp đang ùn ùn kéo tới cho cô, đồng thời nhẹ giọng an ủi: “Cố chịu đựng một lúc, đừng ngủ. Anh sẽ luôn ở bên em, đừng sợ. Anh sẽ không để em làm sao đâu”.
Anh càng nói càng lộn xộn, ngón tay run rẩy gạt phần tóc rối ướt sũng trên hai má cô ra. Tia chớp lóe lên, tay anh khựng giữa không trung, người như bị một luồng điện lạnh toát chạy qua.
Sao lại là Tống Nghiên Nhi?
Việt Trạch ngồi trên bờ biển, đờ người nhìn mặt biển cuộn trào, mưa rào trút xuống thấm ướt cơ thể đã ướt đẫm từ trước của anh một lần nữa.
Trái tim anh như bị ngâm vào trong nước, bí bách, nặng nề, không tài nào thở nổi.
Trong chớp mắt Nghê Gia rơi xuống, anh cũng nhảy xuống, cùng một vị trí, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Những người khác cũng đã tìm kiếm khắp nơi, đều không có thu hoạch gì.
Thuyền còn đó, mà sao cô lại mất tăm?
Anh thu tầm nhìn đứng dậy, vệ sĩ đi sau chờ nghe dặn dò.
Việt Trạch vẫn rảo bước, đôi mắt tối đen như mắt sói u ám: “Cô ấy vẫn còn trên đảo. Trước 5 giờ sáng mai, khi cầu được gỡ bỏ lệnh phong tỏa, nhất định phải tìm thấy cô ấy”.
Sắc mặt ai nấy nặng như chì theo sát anh, đi được nửa đường, có người hỏi: “Anh Ba, còn cô gái kia tính sao?”, nói rồi chỉ vào Tống Nghiên Nhi nằm ven bờ bị sóng biển giội rửa.
Việt Trạch lạnh lùng nói: “Tùy cậu”.
Người nọ lâm vào thế khó xử, Tiểu Lượng đến bên cạnh nói với cậu ta vài câu, cậu ta bèn chạy đến đó bế Tống Nghiên Nhi đi.
Sau khi rơi xuống nước, áp lực nước làm Nghê Gia ngạt thở ngất đi, khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc cô hỗn loạn, hơi thở cũng nóng hừng hực. Dầm mưa suốt đêm lại thêm rơi xuống nước, cơn sốt của cô càng nghiêm trọng hơn.
Cô như đang nằm trong lồng hấp, người mệt mỏi nhũn ra, thế giới quay mòng mòng. Cô giãy giụa muốn đứng lên thì phát hiện chây tay đều bị trói, mắt cũng bị bịt vải đen.
Cô hốt hoảng, lập tức tỉnh táo lại, có vẻ như mình đang bị đặt trên một tấm thảm trải sàn mềm mại.
Bên cạnh có người đang cử động.
Tiếng hôn môi quấn quýt, tiếng cơ thể va chạm dữ dội…
Nghê Gia sởn hết da gà, lợm giọng muốn nôn ra.
“Thoải mái chứ?” Giọng đàn ông sặc mùi ghen tị, “Anh với gã ta ai giỏi hơn?”, tiếp theo là tiếng động chạm cơ thể càng mạnh mẽ.
Người đàn bà “a” lên một tiếng, giọng lơi lả như tơ: “Đương nhiên là anh rồi”. Giọng đàn ông mềm đi, có vẻ day dứt: “Xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi”.
Cảm giác lạnh toát đánh úp từ đầu xuống chân Nghê Gia. Tiếng nói này quen thuộc quá, không phải Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi thì ai?
Nghê Gia nhíu mày, sao hai người này nhanh thế đã ở bên nhau rồi?
Sau mấy phút đồng hồ chịu giày vò, cuối cùng kẻ bên cạnh đã im miệng. Nhưng thế giới của Nghê Gia vẫn đang xoay như chong chóng.
Chừng mươi phút sau, có người tiến lên túm bả vai Nghê Gia đầy thô bạo, kéo cô ngồi dậy, một tay giật miếng vải đen trên đầu cô ra.
Nghê Gia liền thấy gương mặt lạnh như tiền còn hơi đỏ của Ninh Cẩm Niên. Giờ mới phát hiện ra, cảm giác bập bềnh cứ quanh quẩn mãi không hết vừa rồi không phải vì cô sốt cao, mà là vì đang nằm trong khoang thuyền.
Dưới ánh đèn tù mù, mặt Mạc Doãn Nhi còn hây hây đỏ, váy kéo đến eo, bắp đùi còn có vài vệt màu hồng nhàn nhạt. Ả không hoảng loạn, đủng đỉnh chỉnh trang quần áo.
Ninh Cẩm Niên nhìn Nghê Gia, ánh mắt rất kì quái, đột nhiên nhếch môi cười, giống như châm chọc hoặc như tò mò, không nói không rằng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Chỉ còn Nghê Gia và Mạc Doãn Nhi trong khoang thuyền bập bềnh.
“Biết vì sao lại trói mày ở đây không?” Mạc Doãn Nhi vững vàng ngồi xuống, hai tay che đầu gối, mặt còn đỏ ửng vì vừa trải qua màn vận động kịch liệt.
Nghê Gia không trả lời, tỉnh bơ dựa vào vách thuyền, cảm giác lắc lư làm cô váng đầu hoa mắt, giờ cô không có nổi sức lực mà đứng dậy nữa.
Nghê Gia giờ chỉ mặc bộ lễ phục màu đỏ ướt sũng dán sát vào người. Làn da vốn trắng trẻo giờ lại được màu đỏ của váy tôn lên càng thêm mịn màng, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn phơn phớt đỏ. Mái tóc dài ẩm ướt rối tung, nhưng đôi mắt lại hết sức yên tĩnh và lơ đễnh, toát ra vẻ đẹp đến kinh ngạc.
Mạc Doãn Nhi ghen tị với vẻ đẹp thờ ơ cao ngạo của cô.
Lúc Ninh Cẩm Niên sai người ra tay với Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi đề nghị bắt luôn Nghê Gia đến đây. Đám người được thuê nói có kẻ khác đuổi giết cô, bọn chúng thấy cô rơi xuống biển nên vớt cô lên luôn.
Đúng là như được trời giúp.
Mạc Doãn Nhi dạt dào hứng thú nhìn Nghê Gia, rất muốn biết khi bị ả nắm trong tay, cô sẽ có tâm trạng thế nào.
Nhưng một lúc lâu mà Nghê Gia cũng không ngó tới ả, chỉ chán nản dựa vào vách, trên mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khinh thường. Nhưng sắc mặt hết đỏ lại trắng, tiếng hít thở lúc mỏng manh lúc dồn dập.
“Thì ra mày ốm à?” Mạc Doãn Nhi nhích lại gần, muốn sờ trán cô, cô phản cảm quay mặt đi chỗ khác.
Tay Mạc Doãn Nhi treo giữa không trung, mắt ả sa sầm, cười: “Để tao chữa hộ mày!”. Nói xong, ả hất xô nước đá để ướp lạnh champagne bên cạnh vào người cô, cả đá cả nước đổ ào lên người Nghê Gia.
Mấy viên đá chui vào ngực áo Nghê Gia, cơ thể phát sốt của cô bị lạnh đến mức run bần bật.
Nhưng Nghê Gia vẫn cắn răng, không rên một tiếng.
Mạc Doãn Nhi ngồi xổm xuống, lạnh lùng cười nhìn cô: “Vẻ chật vật của mày đúng là làm người ta thích thú. Có thấy mát hơn không?”.
Nghê Gia hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự run rẩy. Xô nước đá tuy lạnh buốt nhưng trái lại còn làm cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhếch khóe môi nhợt nhạt, lỗ mãng liếc Mạc Doãn Nhi: “Cảm ơn”.
Mạc Doãn Nhi bực bội, khó chịu nhướng mày.
Nghê Gia điều chỉnh lại nhịp thở, thong thả nói: “Tôi đoán Tống Nghiên Nhi bị cô lừa. Nhanh như thế cô đã quay lại với Ninh Cẩm Niên rồi, xem ra cô không những không phải nạn nhân bị chuốc thuốc, mà còn lợi dụng ngược lại chuyện này. Tống Nghiên Nhi muốn bẫy cô để chia rẽ tình cảm của các người, nhưng thực tế là các người tương kế tựu kế đúng không?”.
Mạc Doãn Nhi nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô một lát, mỉm cười: “Nghê Gia, quả nhiên mày rất thông minh. Thông minh hơn Tống Nghiên Nhi nhiều”.
“Nó nghĩ chỉ cần thay đổi bản thân thì Ninh Cẩm Niên sẽ nhìn nó bằng cặp mắt khác?” Mạc Doãn Nhi hừ một tiếng khinh bỉ, “Lại còn dám tự tin đến đề nghị đổi bạn gái với Ninh Cẩm Niên. Nó không ngờ tao và Ninh Cẩm Niên vốn định bẫy Tôn Lý, nên tao tương kế tựu kế để nó và Tôn Lý chuốc thuốc. Tao và Tôn Lý đã xảy ra quan hệ, nhưng Ninh Cẩm Niên không ngủ với Tống Nghiên Nhi mà cầm video đến nói với Tôn Lý là Tống Nghiên Nhi đã đổi ý, còn thu lại video định uy hiếp chúng tao. Thỏa thuận đổi bạn gái bị xóa bỏ. Tôn Lý ngủ với tao, Tống Nghiên Nhi lại đổi ý, còn thu cả video, về tình về lý gã đều ở thế hạ phong, còn cách nào khác ngoài bán cổ phần nhà họ Ninh cho bọn tao với giá thấp đây? GIờ Tôn Lý vẫn còn đang tưởng Tống Nghiên Nhi cố tình đặt bẫy, quay video tính uy hiếp gã kìa”.
Nghê Gia cố nén cơn đau đầu, châm biếm: “Chỉ cần Tôn Lý và Tống Nghiên Nhi đối chất với nhau, chẳng phải tiết mục các người diễn sẽ bị vạch trần sao?”.
“Đối chất?” Mạc Doãn Nhi cười, “Ninh Cẩm Niên rất cẩn thận, sau bữa tiệc anh ấy đã trói Tống Nghiên Nhi lại rồi. Cô ta mãi không xuất hiện, Tôn Lý đã sinh nghi, còn đối với chất gì nữa?”.
Nghê Gia nhếch môi, Ninh Cẩm Niên quả nhiên ác độc.
Vu oan giá họa cho Tống Nghiên Nhi, còn cắn lại cô nàng một miếng, tên Tôn Lý có lẽ hận Tống Nghiên Nhi đến chết, nếu cô nàng còn xuất hiện ở địa bàn nhà họ Tôn lần nữa, kết cục chắc chắn rất bi thảm.
Mạc Doãn Nhi thở dài: “Tao vốn muốn thả nó đi, dù sao bọn Tôn Lý cũng đang tìm kiếm khắp nơi, nó có sống cũng không ra khỏi Macau được. Nhưng Ninh Cẩm Niên nói không thể để lại bất cứ sơ hở nào, ngộ nhỡ người của Tôn Lý tin lời nó giải thích thì kẻ không ra khỏi Macau được sẽ là tao với Ninh Cẩm Niên. Nên tao không thể cứu cô bạn thân này được, chỉ có thể thanh toán nó thôi”.
“Thanh toán?” Giọng Nghê Gia khản đặc, “Ý cô là gì?”.
“Chẳng phải hôm nay có băng nhóm thanh toán nhau à? Bây giờ”, Mạc Doãn Nhi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, ba rưỡi sáng, “có lẽ nó đã bị toán làm phản ngộ thương, trúng đạn rơi xuống biển rồi”.
Nghê Gia ngẩn ra, nhóm làm phản gì chứ, chính bọn chúng sai người đi giết Tống Nghiên Nhi.
Tuy cô không thích Tống Nghiên Nhi, nhưng khi nghe thấy người tối qua còn sống sờ sờ giờ đã chìm xuống lòng biển sâu làm mồi cho cá, Nghê Gia nhất thời cũng thấy mắc nghẹn.
Mạc Doãn Nhi thấy Nghê Gia biến sắc, vui vẻ bật cười: “Ấy, không phải mày quan tâm đến nó đấy chứ? Mày phải biết nó đã lấy 5% Hoa thị để đổi lại cổ phần của nhà họ Tống chứ. Tất nhiên, đó là cổ phần của nó, có đổi chác thế nào cũng không đáng trách, nhưng dù vô tình thì cũng đã tổn hại đến lợi ích của mày, mày cũng không chấp nhặt gì sao? Rộng lượng thật!”.
Nghê Gia ngước mắt, ánh mắt mờ đi vì sốt lại ánh lên: “Tôi không rộng lượng, còn rất keo kiệt là đằng khác. Nhưng nếu trong tay tôi có nhiều cổ phần Tống thị như thế, tôi cũng sẽ không chút do dự đổi sang cổ phần nhà mình. Thế nên”, cô nói hơi nhiều, hơi thở bắt đầu nghẹn lại, “nếu tất cả mọi người đều không phải hạng tốt đẹp thì có tư cách gì để trách móc người khác?”.
Nụ cười của Mạc Doãn Nhi hóa đá mất vài giây, ả hừ một tiếng xem thường: “Tống Nghiên Nhi sai ở chỗ nó tự cho mình là đúng! Nó nghĩ rằng chỉ dựa vào nó là có thể chơi được Ninh Cẩm Niên sao? Nực cười”.
Nghê Gia cựa dây thừng nhưng vẫn không có sức, cô dựa vào vách thuyền thở gấp một lát, nói: “Cô thì sao? Cô tưởng cô chơi được Ninh Cẩm Niên?”.
Trong mắt ả lóe lên vẻ bực mình: “Ý mày là gì?”.
Nghê Gia nhếch mép, giọng nói yếu ớt nói bóng gió: “Hắn ta muốn mua cổ phần nhà họ Ninh với giá thấp mà dâng cô cho Tôn Lý, sống cạnh người đàn ông như thế mà cô không lo lắng sao?”.
Sắc mặt Mạc Doãn Nhi lạnh đi, ánh mắt chan chứa ý cười, hết sức kỳ quái: “Là tao tự nguyện quan hệ với Tôn Lý”.
Nghê Gia sửng sốt.
“Nhưng lần này, tao làm với Tôn Lý, Ninh Cẩm Niên lại không chạm vào Tống Nghiên Nhi, tao nợ anh ấy.” Ánh mắt Mạc Doãn Nhi sâu xa nhìn Nghê Gia chòng chọc.
“Nghê Gia, chẳng phải mày không đội trời chung với tao sao? Nếu mày bị người đàn ông của tao cưỡng bức, nhất định mày sẽ đau đớn nhục nhã lắm nhỉ?”.
Cô ả nói xong, mắt xoáy sâu vào biểu cảm của Nghê Gia, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh không hề sợ hãi, còn cười nhạt: “Cô không sợ tôi sẽ làm Ninh Cẩm Niên động lòng? Giống như cô cũng động lòng với Tôn Lý?”.
Nghê Gia biết tỏng, loại phụ nữa vừa thấy đàn ông có điều kiện khấm khá một chút đã muốn sở hữu như Mạc Doãn Nhi, sao có thể không có chốc lát say lòng với Tôn Lý.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Mạc Doãn Nhi đã biến sắc, âm trầm nhìn cô vài giây, nói: “Ninh Cẩm Niên biết mẹ mình muốn gán ghép mày với anh ấy, nên chỉ vừa nhìn thấy mày là anh ấy đã thấy khó chịu rồi”.
“Hắn nhìn thấy cô thì chắc cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm đâu.” Nghê Gia dần tỉnh táo lại, gằn từng tiếng, “Mạc Doãn Nhi, là phụ nữ, cô thật ngu xuẩn. Ninh Cẩm Niên nói dễ nghe thật, cái gì mà nam nữ bình đẳng, tìm bạn tình khác để kéo dài tình yêu chứ? Vớ vẩn! Nếu yêu một người thật lòng thì tuyệt đối không thể chấp nhận người đó lên giường với những gã khác”.
“Thằng đàn ông của cô đã lăng nhăng lại còn muốn lợi dụng thân thể của cô để kiếm lợi giúp hắn.” Nghê Gia nhìn ả cười, “Điều hắn quan tâm nhất là bản thân hắn, còn cô đã bị hắn bán đứt còn giúp hắn đếm tiền”.
Mạc Doãn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, dù ả quả thật cũng không quá coi trọng Cẩm Niên, nhưng ả lại không cho phép người khác cho rằng Ninh Cẩm Niên không quan tâm ả. Ả rất ghét ánh mắt của Nghê Gia, luôn nhìn thấu đáo mọi chuyện.
Ả run rẩy bật cười, chống chế: “Mày thì biết gì? Đây là cách sống của bọn tao, thoạt nhìn lỏng lẻo nhưng thực chất còn bền chắc hơn cả yêu đương bình thường. Dù sao đi nữa, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn”.
“Đúng thế, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, nhưng cô đã quên, giá trị lợi dụng của cô lại không vĩnh viễn, ràng buộc lợi ích giữa cô và hắn cũng không vĩnh viễn.” Nghê Gia nghiêng đầu, chữ nào chữ nấy nặng tựa nghìn cân.
Ý cô là đến khi ả không còn giá trị lợi dụng nữa thì cũng sẽ bị Ninh Cẩm Niên vứt bỏ? Mạc Doãn Nhi tức muốn ứa máu, Nghê Gia vẫn tiếp tục, “Mạc Doãn Nhi, tôi đoán chắc cô đã biết từ lâu, Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi từng có quan hệ?”.
Mạc Doãn Nhi đắc ý cười, có cảm giác thành công.
Nghê Gia hỏi: “Hưng phấn vậy sao? Cô có nghĩ, hôm nay Ninh Cẩm Niên có thể đối xử độc ác với Tống Nghiên Nhi, ngày mai cũng có thể đối xử ác độc với cô như thế”.
Con ngươi Mạc Doãn Nhi co lại, u ám nhìn Nghê Gia, một lúc lâu sau lại nham hiểm nhếch môi: “Nghê Gia, mày cũng mồm mép lắm. Suýt nữa tao đã lung lay vì mày rồi. Nhưng mày cho rằng chỉ bằng mấy câu nói đó là có thể chia rẽ quan hệ giữa tao và anh ấy?”.
Nghê Gia nhếch mép, bình thản nhìn Mạc Doãn Nhi, xem ra cách này không ăn thua rồi.
Cô ho húng hắng đôi tiếng, quyết định điều tra rõ nội tình trước thì tốt hơn: “Cô định xử lí tôi thế nào?”.
“Tao vốn định bắn chết mày, song như thế dễ dàng cho mày quá. Thôi thì cứ để mày trên con thuyền này, để mày trôi đến tận Thái Bình Dương luôn”. Mạc Doãn Nhi ra vẻ thương tiếc, “Hình như mày ốm cũng khá nặng, không nước không đồ ăn, chậc chậc, nghĩ thấy thương ghê”.
Nghê Gia không nói năng gì.
Cô biết thừa Mạc Doãn Nhi đang nói dối, nếu muốn giết cô, giả làm nhóm xã hội đen bắn chết cô là nhanh gọn nhất. Lênh đênh trên biển vừa lắm sơ hở vừa không chắc chắn, với chỉ số thông minh của Ninh Cẩm Niên thì sẽ không làm như vậy.
Nghĩ thế, cô lại tự tin thêm phần nào.
Cô ngước mắt, hờ hững nhìn ả, im lặng chế nhạo.
Mạc Doãn Nhi không nhìn thấy chút kinh hoàng nào trên khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong lòng càng tức giận. Ả cũng chẳng hiểu tại sao, trước mặt Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Nguyệt hoặc Liễu Phi Phi, ả luôn có thể thâm độc lạnh lùng như băng từ đầu đến cuối, nhưng hễ cứ đứng trước mặt Nghê Gia là dũng khí của ả lại kém cô một bậc.
Chẳng lẽ Nghê Gia trời sinh tương khắc với ả?
Mạc Doãn Nhi oán hận nói: “Nghê Gia, hôm nay tặng mày một món quà”.
Nghê Gia vẫn giữ im lặng.
“Người đẹp như mày còn chưa trải việc đời mà đã hương tan ngọc nát thì đáng tiếc lắm thay.” Mắt ả ánh vẻ nham hiểm, “Tao tìm mấy gã đến, để trước khi chết mày được nếm thử mùi vị sung sướng mất hồn”.
“Mạc Doãn Nhi”, Nghê Gia mở miệng, bình tĩnh đến đáng sợ, giọng khàn đặc nhưng vẫn hùng hồn đầy khí phách, “bất kể hôm nay cô làm gì với tôi, tôi cũng sẽ bắt cô đền gấp mười gấp trăm lần”.
Khẩu khí kiên định như thể cô chắc chắn hôm nay cô sẽ còn sống mà ra khỏi đây.
“Cho dù cô làm tôi mất tích cũng có người đi đến cùng trời cuối đất để tìm tôi. Cho dù hôm nay cô giết tôi, cũng sẽ có người bất chấp tất cả điều tra ra, giết cô báo thù cho tôi.”
Cô nhìn ả, ánh mắt kiên quyết, không hề sợ sệt.
Đến tận bây giờ mà cô vẫn giữ vẻ cao ngạo không coi ả ra gì như thế. Mạc Doãn Nhi nghiến răng kèn kẹt, gằn từng tiếng đầy hung hãn đe dọa: “Ai? Mẹ, bà, Nghê Lạc, hay thằng đàn ông nào bị mày mê hoặc? Tao rất muốn xem xem, sau khi mày làm mất hết mặt mũi của mày lẫn nhà họ Nghê, ai sẽ làm chủ cho mày?”. Nói xong, ả bước nhanh ra ngoài.
Nghê Gia mệt mỏi dựa vào vách.
Cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng phải kiên cường mà sống tiếp.
Nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cô biết có người đang tìm kiếm cô khắp nơi như phát điên, anh sẽ đến, nhất định sẽ đến.
Đầu cô lại như bốc lửa, mắt cô mờ đi, cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ rệt. Cô cố gắng không để mất ý thức, cô cần kéo dài thời gian, chờ Việt Trạch đến cứu cô.
Cửa mở ra, mấy gã đàn ông bước vào.
Có kẻ do dự: “Không sao chứ, trông cô ta có vẻ là con nhà giàu”.
Nghê Gia nghe xong câu này, lòng thầm tính toán.
Mạc Doãn Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không dám làm thì ra ngoài!”.
Mấy tên đó nháo nhào nhìn sang, cô gái rúc mình trong góc xó kia tóc dài như thác, tuy mặt bị che khuất nhưng thân hình mịn màng lộ ra sau làn váy đỏ vẫn đủ để làm cho người ta ngơ ngẩn.
Sự đối lập thị giác giữa hai màu đỏ trắng làm máu trong người mấy gã sôi sùng sục.
Mạc Doãn Nhi cong môi cười nhìn Nghê Gia.
Nghê Gia vẫn không nhúc nhích, mái tóc dài che mặt cô, không nhìn ra cảm xúc gì. Cả người cô toát ra vẻ mệt mỏi, ngay cả hai tay bị trói sau lưng cũng rũ xuống thõng thẹo.
“Xem ra mày cũng biết giãy giụa là vô ích nhỉ?” Mạc Doãn Nhi từ trên cao nhìn xuống, giễu cợt, “Thực ra mày cũng hiểu chi bằng cứ hưởng thụ đi, đúng không? Quả nhiên cũng sắp ti tiện bằng tao rồi”.
“Mạc Doãn Nhi!” Nghê Gia không biết lấy đâu ra sức mạnh, nhưng lời nói ra lại hung ác quyết liệt khác thường.
“Nếu cô muốn hạ nhục tôi thì tôi đã cảm nhận được rồi. Hôm nay, cho dù xảy ra chuyện gì hay không, tôi cũng sẽ ra khỏi đây. Hơn nữa tôi thề, sau này, tự tay tôi sẽ hủy hoại cô!”
Trong khoang thuyền lặng ngắt như tờ, bên ngoài gió mưa càng lúc càng to. Mấy gã đàn ông phát hiện ra nơi này không phải phòng êm hương đượm mà là hang ổ rắn độc.
Còn Mạc Doãn Nhi, trong nháy mắt vừa rồi ả đã bị câu nói cứng cỏi của cô làm cho chấn động, song càng làm nỗi nhục trong lòng ả dâng lên mạnh mẽ hơn, “Hủy hoại tao? Hôm nay tao sẽ tận mắt chứng kiến mày bị tao hủy hoại như thế nào”. Nói xong ả liền tỏ ý bảo mấy tên kia ra tay mau.
Nhưng Nghê Gia còn chưa nói hết: “Còn cả các người nữa”.
Nghê Gia ngẩng đầu nhìn về phía đám người, mái tóc đen rối loạn che khuất mặt cô, chỉ để lộ cặp mắt tối đen, u ám đầy thù hằn:
“Nếu ai trong các người dám động đến tôi, cho dù chỉ chạm đến một đầu ngón tay, tôi sẽ sai người đuổi theo các người và người nhà của các người đến tận chân trời góc biển, róc xương lóc thịt các người. Những chuyện xảy ra trên người tôi hôm nay, sẽ báo ứng gấp nghìn vạn lần lên vợ con chị em các người!”
Cô gái nhìn có vẻ nhu nhược này bỗng nhiên hung ác đến liều lĩnh, mức độ tàn nhẫn còn khủng khiếp hơn cả cơn bão ngoài kia.
Mấy gã đàn ông mặt tái mét, không dám lộn xộn, ngay từ đầu đã nhìn ra lai lịch cô gái này không tầm thường, mà nay cô còn nói ra lời độc địa đến thế. Tuy gã nào gã nấy thèm rỏ dãi sắc đẹp của cô, nhưng cũng không thể mạo hiểm tính mạng bản thân và gia đình được, nhất thời tất cả do dự không dám tiến lên.
Mạc Doãn Nhi chỉ muốn xông lên lột sạch quần áo Nghê Gia, vừa định ra tay thì cửa khoang thuyền bị đẩy ra, Ninh Cẩm Niên bước vào.
Hắn vừa định nói gì đó, nhìn thấy bộ dạng quyến rũ đến mất hồn của Nghê Gia thì cũng giật mình. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã nhìn về phía đám người kia, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả ra ngoài”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...