Nghê Gia không ngờ cuộc gọi của cô đã để lộ mặt tối bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng của buổi tiệc này.
Chuồn ra khỏi phòng rồi, lúc đi qua một cầu thang xoắn ốc bằng đá trắng, Tôn Triết nói với cô: “Thật ra hôm nay có hai buổi tiệc”.
Nghê Gia nhìn theo ánh mắt Tôn Triết, bên dưới cầu thang ngoài ánh sáng ma mị ra còn có cả tiếng nhạc êm đềm say đắm. Cô lập tức hiểu ra, người Tôn Triết mời đa số đều là những người cao quý, mở tiệc ngoài bờ cát, còn Tôn Lý nhân cơ hội này đàn đúm cùng một số người khác trong hầm rượu.
Còn họ làm những gì, không cần phải nghĩ nữa.
Nên Tôn Triết mới nhắc Nghê Gia mau chóng rời khỏi, bằng không người trong tầng hầm nhìn thấy cô, cảnh sát vừa ập tới thì sẽ biết ngay là cô báo, hậu quả có thể dự đoán được.
Tôn Triết đưa Liễu Phi Phi thần chí mơ màng lên lầu chờ tỉnh lại, còn Nghê Gia vội vã trở ra ngoài bãi cát, lẩn vào biển người.
Nhóm trai gái trong buổi tiệc vẫn hoặc uống rượu tán phét, hoặc té nước nô đùa.
Bài “Bad Romance” của Lady Gaga vang vọng trên bờ cát, mọi người vui vẻ cười đùa nhún nhảy theo nhạc, không khí hết sức sôi động và dễ chịu.
Bất thình lình, cảnh sát ập vào sân tổ chức tiệc, thô bạo tắt nhạc, không khí vui vẻ lúc trước bỗng dưng im bặt.
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, vừa bình tĩnh choàng khăn bông lên cơ thể vừa nghi ngờ bàn tán với những người xung quanh.
Cảnh sát chia ra trực tiếp lục soát dãy phòng ở gần đó và dồn người trên bờ cát lại với nhau không cho chạy lung tung. Tất cả đều ra sức phối hợp, chỉ tò mò không hiểu sao cảnh sát lại đến đây. Theo lý thuyết, tiệc do nhà họ Tôn tổ chức thì hẳn là đã phím trước người trong ngành rồi.
Mãi đến khi cảnh sát giục những người trong hồ bơi đi lên, Tống Nghiên Nhi mới rì rì bơi tới cạnh bể, đi lên choàng khăn đứng cạnh Nghê Gia đang khoanh tay nhìn cảnh hỗn độn trên bờ cát.
Tống Nghiên Nhi cau mày, hất mái tóc ướt sũng, cảnh giác lẩm bẩm: “Cảnh sát tới làm gì nhỉ?”. Nói xong, cô nàng đưa mắt nhìn về phía dãy phòng nghỉ, đèn pin của cảnh sát đang sục sạo trong từng gian phòng tối om.
Dựa theo thái độ hơi căng thẳng của Tống Nghiên Nhi, Nghê Gia đoán chính cô nàng đã chuốc thuốc Mạc Doãn Nhi.
Cô nhìn lướt qua đám người, Ninh Cẩm Niên không có mặt. Rất có thể hắn đã nhận được thông báo mật của Tống Nghiên Nhi, sau đó “tình cờ” chứng kiến cảnh Mạc Doãn Nhi và Tôn Lý quan hệ. Âm mưu của Tống Nghiên Nhi thành công rồi, nhưng vẫn còn một lỗ hổng.
Chưa lấy lại máy quay.
Theo lý thuyết, vừa rồi lúc còi cảnh sát vang lên, Tống Nghiên Nhi hoàn toàn có thể ra khỏi bể bơi lên bờ đi lấy máy quay, sau đó đi thẳng lên tầng rời khỏi hiện trường.
Nhưng cô nàng luôn ở đây mà không hề lo lắng chứng cứ quan trọng là máy quay sẽ rơi vào tay cảnh sát. Cô nàng không ngốc đến mức để cảnh sát nhìn thấy Tôn Lý có một chân trong đó chứ? Tôn Lý nhất định sẽ lột da cô nàng.
Nghê Gia nhìn theo, hơi nhíu mày, thấy có gì không ổn. Mạc Doãn Nhi ở ngay trong căn phòng cảnh sát vừa lục soát, sao lâu thế rồi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô đang nghĩ ngợi thì có tiếng cảnh sát hét: “Bác sĩ! Cáng!”. Một đám bác sĩ y tá nhảy khỏi xe cứu thương, chạy về hướng đó. Bờ cát lập tức im phăng phắc, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ai nấy đều cảm nhận được là chuyện chẳng lành.
Nghê Gia nhìn theo hướng bác sĩ và cảnh sát biến mất, xem ra tụ điểm ngầm dưới đất đã bị phát hiện rồi.
Quả nhiên nửa phút sau, rất nhiều cô gái không còn tỉnh táo đã được đưa ra ngoài, một người đau đớn trở mình, chiếc chăn trắng tuột xuống để lộ cơ thể không một mảnh vải, những dấu răng đỏ hồng in khắp người. Y tá cuống quýt đắp kín chăn lại.
Trên bờ cát càng lúc càng yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn chòng chọc vào dãy phòng tối om kia, không biết trong đó còn che giấu bao nhiêu tội ác.
Cùng lúc, mấy thanh niên lạ hoắc được coi là người tổ chức bữa tiệc ngầm này bị còng tay đưa đi. Tôn Triết và Tôn Lý không nằm trong đó, Nghê Gia vừa nhìn đã biết đây là vật hy sinh của nhà họ Tôn.
Giờ mới tám rưỡi tối, buổi tiệc còn chưa đến lúc sôi động đã bị ngừng lại. Lòng hiếu kì ban đầu của những người đứng trên bờ cát đã hoàn toàn tiêu tan, dần dà, những âm thanh mất kiên nhẫn bắt đầu nổi lên, tất cả đều muốn rời đi.
Mãi đến khi có một cô gái được đưa ra, lần này, vải trắng trùm qua đầu, cô gái nằm trên cáng cứu thương không có bất cứ động tĩnh nào.
Những câu oán thán vừa mới nhen lên trong đám người lập tức biến mất, vài cô tiểu thư đã đượm vẻ hoảng sợ.
Chiếc cáng này không được đưa lên xe cứu thương mà đặt ngay bên cạnh xe, dù sao nhân viên y tế cũng không dành quá nhiều thời gian cho người chết, họ còn phải trở vào cứu những người còn lại.
Tống Nghiên Nhi luôn lạnh lùng nhìn theo, đến khi nhìn thấy người quen nằm trên một chiếc cáng khác thì ấn đường nhíu chặt mới giãn ra, trên môi cũng hiện lên nét cười mờ nhạt.
Lúc Nghê Gia nhìn thấy Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch đang trong tình trạng mơ màng trên cáng thì giật mình.
Thì ra, lúc cảnh sát sục tới chỉ tìm được những cô gái hôn mê, còn những kẻ cưỡng bức thì ngoại trừ hai ba tên bị giải đi ban nãy, phần lớn mất tăm mất tích.
Bên cạnh không biết có ai đang thì thào bảo, lúc phát hiện ra Mạc Doãn Nhi thì cô ả đã ngất đi. Mớ bao cao su đã được dùng đều bị mang đi nên không lấy được thông tin quan trọng. Những cô gái khác đều trong tình trạng tương tự.
“Doãn Nhi, em sao thế? Em nhìn anh đi.” Giọng lo lắng của Ninh Cẩm Niên chói tai khác thường khi cất lên giữa đám đông yên lặng. Hắn đang giúp y tá lấy khăn bông trắng bọc Mạc Doãn Nhi lại đưa lên xe cứu thương.
Vài cảnh sát đứng cạnh chụp lại ảnh làm bằng chứng.
“Anh chụp cái gì? Dừng tay cho tôi!” Ninh Cẩm Niên vươn tay muốn giật máy ảnh trong tay cảnh sát, những người đứng ngoài ngăn cản: “Đây không phải bên truyền thông, sẽ không lộ ra ngoài đâu, chỉ cầm đi làm bằng chứng để trừng trị bọn người xấu theo đúng pháp luật thôi”.
Giờ Ninh Cẩm Niên mới dừng tay, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ tuyệt vọng và đau thương, sau hồi lâu sững sờ, hắn thụp xuống đất, im lặng cúi gục đầu xuống.
Tất cả đều lặng lẽ thở dài ai oán thay chàng trai đáng thương có bạn gái lâm vào cảnh bất hạnh này.
Chỉ có Nghê Gia đứng ở một nơi rất xa lạnh nhạt nhìn Ninh Cẩm Niên, không khỏi tự hỏi, màn biểu diễn của hắn rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ thế nhỉ?
Vừa rồi lúc Mạc Doãn Nhi được khiêng ra, tất cả đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt vào ả. Những cô gái khác được đưa ra đều là diễn viên, người mẫu chiếu dưới, ai ngờ nổi một cô tiểu thư lại trở thành nạn nhân bị chuốc ma túy giấy.
Lúc ánh nhìn của tất cả đều ở chỗ Mạc Doãn Nhi thì Nghê Gia lại không dằn nổi lòng nhìn sang người con gái đáng thương đã lạnh toát kia. Nhưng ngay khoảnh khắc đánh mắt nhìn sang, cô nhìn thấy Ninh Cẩm Niên đột ngột xuất hiện.
Hắn đứng cạnh cáng, gió đêm vén tấm vải trắng lên, bả vai trắng ngần in hằn những dấu răng đỏ tím của cô gái lộ ra. Ninh Cẩm Niên thì một tay siết chặt, tay kia tỉnh bơ đắp lại tấm vải cho cô gái.
Lông tóc trên người Nghê Gia tức thì dựng đứng. Hai hôm trước cô vừa đọc một quyển sách tâm lý tội phạm của Việt Trạch.
Khi con người đối diện với một xác chết xa lạ, phản ứng bản năng là sợ hãi và tránh né. Nhưng Ninh Cẩm Niên thì không, vậy thì chỉ có một khả năng, hắn quen người chết. Song biểu cảm của hắn lạnh lùng, chứng tỏ họ không thân thiết, có lẽ chỉ mới gặp nhau một hai lần. Động tác đắp vải vừa rồi có ý giữ thể diện cho người chết, rất có thể hắn áy náy với người ta.
Nghê Gia đoán, Ninh Cẩm Niên biết buổi tiệc ngầm kia. Không những biết, hắn còn tham gia.
Nghê Gia thấy cơn buồn nôn kéo đến, cô cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Ninh Cẩm Niên, thấy hắn mất khống chế lao tới chỗ Mạc Doãn Nhi, thấy hắn hét lên đau đớn, đúng kiểu khổ sở của gã bạn trai si tình.
Nhưng có chỗ nào đó không hợp lí…
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nghê Gia, đúng rồi, tay trái của Ninh Cẩm Niên.
Lúc đắp vải cho cô gái kia, rõ ràng là tay trái gần hơn nhưng hắn lại nghiêng người đi dùng tay phải để đắp. Lúc giúp khiêng cáng của Mạc Doãn Nhi thì tay trái hắn cũng nắm chặt, ngay cả bây giờ đang ôm đầu sầu khổ, tay trái hắn vẫn siết chặt.
Máy quay.
Nghê Gia chùng xuống, thứ nằm trong lòng bàn tay trái của Ninh Cẩm Niên là máy quay.
Đúng thế, từ đầu đên cuối Tống Nghiên Nhi không hề có ý đến lấy lại máy quay, nếu Tôn Lý cần quay video lại thì cũng không đặt máy quay lên khung cửa sổ bên ngoài.
Chỉ có Ninh Cẩm Niên.
Tống Nghiên Nhi đã chuốc thuốc Mạc Doãn Nhi từ trước, để Ninh Cẩm Niên đến xem, mưu kế của cô nàng đã thành công.
Nhưng sau khi Ninh Cẩm Niên đến đó, thấy Tôn Lý cưỡng gian Mạc Doãn Nhi thì không biết là hắn mặc kệ hay hai tên đó đã thương lượng gì với nhau, dù sao Ninh Cẩm Niên cũng không nhúng tay vào. Không chỉ vậy, hắn còn lén lút đặt máy quay, quay lại cảnh bạn gái hắn giao hoan với người đàn ông khác.
Biến thái! Quân biến thái tởm lợm!
Nghê Gia không nói nổi tiếng nào, sắc mặt tái nhợt.
Cảnh sát vẫn đang chụp ảnh, khuôn mặt của Mạc Doãn Nhi lại càng trắng bệch dưới ánh đèn flash.
“Làm bằng chứng? Không để lộ ra ngoài? Thế thì liên quan gì?” Tống Nghiên Nhi bên cạnh khoanh tay cười lạnh lùng, “Tất cả mọi người đều biết việc cô ta bị một thằng đàn ông chẳng rõ là ai cưỡng bức, xem sau này cô ta còn mặt mũi nào mà sống không?”.
Nghê Gia một lúc sau mới lạnh giọng nói: “Thật ra cậu biết tỏng thằng đàn ông nhơ nhớp xấu xa đó là ai, chẳng phải thế sao?”.
Tống Nghiên Nhi kinh ngạc nhướng mày, lát sau khịt mũi khinh bỉ: “Đúng thế, là mình sắp đặt đó, thì sao? Nếu Mạc Doãn Nhi hoàn toàn tỉnh táo mà được ân ái với một người đàn ông ưu tú như Tôn Lý, mình cá rằng cô ta vui như mở cờ trong bụng là đằng khác”.
Nét mặt Nghê Gia đầy u ám, đột nhiên không còn gì để nói.
Cô đang nhớ lại những chuyện đau khổ đến thảm thương của kiếp trước. Chuyện bị ép dùng ma túy giấy bao nhiêu lần, cô đã quên rồi. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, cho dù có mơ màng mông lung tới mức nào đi nữa, trong đầu vẫn luôn giữ lại một chút xíu tỉnh táo chết tiệt. Thế nên suốt cả quá trình, cô vẫn nhận biết mọi thứ.
Bởi người bị chuốc thuốc chỉ có thể để mặc người ta hành hạ, chỉ muốn ngất đi nhưng vẫn phải tỉnh táo, vừa đón nhận theo bản năng vừa tự chua chát khinh bỉ bản thân…
Tống Nghiên Nhi nhìn xe cứu thương đi xa dần, ánh mắt càng lạnh đi: “Ác giả ác báo”.
Ác giả ác báo? Nghê Gia mỉm cười, không biết bản thân đã làm chuyện mất hết tính người gì mà ông trời lại bắt cô chịu báo ứng thế này.
Nhưng cô biết Tống Nghiên Nhi không nói cô, mà mọi thứ của cô cũng đã trở thành quá khứ, chuyện kiếp trước vẫn nên chôn chặt thì tốt hơn.
“Không phải ác giả ác báo, mà là mưu sự tại nhân.” Nghê Gia ngoảnh sang nhìn Tống Nghiên Nhi, cười sâu xa: “Đa số những cô gái bị bỏ thuốc trong buổi tiệc ngầm của Tôn Lý chỉ là người mẫu diễn viên vô danh, không liên quan đến những khách mời trên này. Mạc Doãn Nhi tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà họ Tống, sao có thể bị bỏ thuốc đưa đi? Cô ta là bạn gái của Ninh Cẩm Niên, đương nhiên Tôn Lý sẽ không đưa cô ta xuống đó. Là Ninh Cẩm Niên đưa đi? Tống Nghiên Nhi, cậu đã thuyết phục Ninh Cẩm Niên bằng cách nào?”.
“Sao? Muốn khen mình à?”Tống Nghiên Nhi ngạo mạn nhếch môi, “Mình nói với anh ta, có muốn chơi trò đổi bạn gái với Tôn Lý không”.
Nhìn vẻ mặt thoải mái tự nhiên của Tống Nghiên Nhi, Nghê Gia nhíu mày, bất giác đưa tay ôm ngực.
Tống Nghiên Nhi nhíu mày: “Sao thế? Khó chịu à?”.
Nghê Gia nhếch môi, nhoẻn cười: “Lời cậu nói làm tôi buồn nôn!”.
Nghê Gia nói xong, không buồn liếc cô nàng lấy một cái, xoay người bỏ đi. Giờ hiện trường đã được kiểm tra xong, dây cảnh giới cũng được gỡ bỏ, cô đi thẳng vào sảnh chính khách sạn lên phòng.
Cô mở cửa, trong phòng sáng đèn, nhất định là Việt Trạch đã về.
Nghê Gia cụp mắt, anh đã về mà sao không xuống, hại cô cứ đi tới đi lui dưới bãi cát, còn bị đàn ông lạ chọc ghẹo. Cô đóng cửa, tức tối đá đôi giày của Việt Trạch một cái.
Đá xong lại sửng sốt, cô ngồi xổm xuống cầm đôi giày lên nhìn, vết đỏ đã biến thành màu đen kia hình như là vết máu?
Nghê Gia cuống lên, vội vàng chạy vào mở cửa phòng ngủ, đúng lúc nghe thấy Việt Trạch đang gọi điện thoại, giọng trầm thấp: “Đưa trước 10%”.
Ánh mắt vừa kinh hoàng của Nghê Gia đã có vẻ bình tĩnh trở lại. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Việt Trạch ngoái đầu nhìn thử, thấy cô, anh mỉm cười, tay bấm luôn nút tắt điện thoại.
Nghê Gia không bước vào, tựa cửa liếc anh: “Cả ngày nay không gặp anh, em còn tưởng anh chết rồi đấy!”.
Anh nhìn vẻ lạnh lùng của cô, hơi buồn cười, ném điện thoại lên giường, tiến lên ôm lấy eo cô: “Hôm nay anh có việc gấp thật, không thoát thân nổi”.
Thật ra, anh có đến buổi tiệc trên bờ cát, lúc vào trong đã nhìn thấy Nghê Gia phía xa đang thoải mái thảnh thơi đong đưa đôi chân trần ngồi uống champagne trước bàn đánh bạc với Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên.
Anh định đến cạnh cô, nhưng lại bị rất nhiều bạn bè lâu ngày không gặp trong buổi tiệc giữ rịt lấy, đòi uống với anh một chén, Việt Trạch cũng không thể từ chối.
Trong lúc uống rượu, có một người bạn chỉ vào Tống Nghiên Nhi phong tình vô hạn, nói: “Cô Tống kia là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp”.
Anh ta vừa dứt lời, một người khác đã lắc đầu: “Bản thân tôi lại thấy khí chất cô Nghê tuyệt hơn nhiều”.
Bàn tay cầm ly rượu của Việt Trạch thoáng chững lại, anh nhìn sang, chỉ thấy cô gái của anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, hơi nhếch môi theo thói quen. Gió đêm thổi qua mái tóc, thổi qua cả chiếc áo sơ mi mỏng như cánh ve cô mặc. Bộ bikini xanh biển, vòng eo thon lộ ra dưới tấm áo. Đôi chân thon dài còn vô thức đong đưa như trẻ con.
Rất trong sáng, rất gợi cảm.
Lại thêm một người khác đồng tình: “Rất hi vọng có một ngày, cô tiểu thư đó có thể mặc áo sơ mi của tôi”.
Việt Trạch đặt cạch ly rượu trong tay xuống bàn, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, đứng dậy đi đến chỗ Nghê Gia. Buổi tiệc này chẳng có gì thú vị, chắc chắn Nghê Gia cũng thấy chán, anh muốn đưa cô đi.
Nhưng đi được vài bước, anh lại dừng chân.
Nghê Gia muốn tham gia buổi tiệc này là có lí do của cô, anh thật sự không nên can thiệp. Nhưng một cảm giác kỳ quái nào đó trong anh đang phá rối, giống như Nghê Gia là người của mình Việt Trạch anh, những người khác đều không được nhìn cô. Anh đang mãi nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên, có vài việc vẫn chưa xử lý xong, Việt Trạch đứng nhìn Nghê Gia từ đằng xa một lát, sợ xuất hiện rồi lại đi sẽ khiến cô thất vọng hơn, nên dứt khoát không chào hỏi gì mà bỏ đi trước.
Sau đó Tiểu Minh gọi đến báo cáo rằng trong buổi tiệc xuất hiện ma túy giấy và rất nhiều cô gái bị hại, thậm chí có một người còn bị hành hạ cho đến chết, cảnh sát cũng đến để xử lý hiện trường rồi.
Lòng Việt Trạch chùng xuống, nếu Nghê Gia xảy ra chuyện gì, làm sao anh có thể tha thứ cho mình?
Anh lái xe quay ngược về khách sạn với trạng thái đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hiện trường bị phong tỏa không vào được, anh bèn chạy lên tầng nhìn thử, xác định cô đang bình yên vô sự đứng khoanh tay lặng lẽ ở một góc xa xa mới yên lòng quay về phòng gọi điện thoại.
Mà bây giờ, cô an toàn ấm áp không mất một sợi tóc nép vào lồng ngực anh, thậm chí anh còn cảm thấy thật may mắn. Vài ngày tới ở Macau, anh chắc chắn sẽ không để cô lạc khỏi tầm mắt của mình nữa.
“Mọi việc có thuận lợi không?” Nghê Gia cất tiếng hỏi.
“Ừ, tốt lắm.” Anh cúi đầu, thờ ơ trả lời. Ở góc độ này, có thể thấy rõ phần cổ áo mở rộng của chiếc sơ mi cô mặc.
Hơi thở của Việt Trạch chợt trở nên nặng nề hơn, đột nhiên anh nhớ lại câu nói đùa của anh bạn kia, hi vọng một ngày nào đó cô tiểu thư này có thể mặc áo sơ mi của anh ta.
Nói thật, giờ phút này, ý nghĩ đó cũng đang thôi thúc anh.
Nghĩ thế, ánh mắt của anh cũng dời xuống thấp dần, dừng lại vài giây chỗ ngực áo cô, lập tức tối sầm lại.
Vừa nhìn đã biết hai chiếc cúc áo kia bị dứt đứt. Tuy biết cô đủ bản lĩnh để bảo vệ bản thân nhưng trong lòng anh vẫn lạnh đi.
Nghê Gia cảm nhận được bèn cúi đầu nhìn xuống, nói: “À, hôm nay có người bất cẩn bị ngã nên kéo em theo, nhưng…”.
Nghê Gia im thin thít, không nói tiếng nào.
Làn da cô còn đọng hơi lạnh của gió đêm, mềm mướt trơn láng, có sờ thế nào cũng thấy không đủ, nhưng anh vẫn kiềm chế rụt tay lại, chỉ đúng mực ôm eo cô, không táy máy chân tay nữa.
Việt Trạch khẽ cong đôi môi mỏng, cười bất đắc dĩ, ai ngờ được kẻ chẳng bao giờ có ham muốn gì như anh lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...