Mạc Mặc sững sờ, sao con bé này lại bất ngờ đối xử vô tình với bà ta như thế, còn gọi bà ta là “bà Tống”. Tuy rằng những ngày hai người chung sống không thoải mái gì cho cam, nhưng lúc Nghê Gia sống không vui ở nhà họ Nghê cũng từng gọi cho bà ta khóc lóc kể lể.
Nghê Gia kiếp trước tuy đi theo bà ta nếm đủ mọi khổ sở, nhưng dù sao cũng coi bà ta là mẹ. Mãi cho đến ngày cô ngồi xổm trước cửa, cầm bút ghi âm, nghe cuộc nói chuyện giữa Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi mà nước mắt như mưa.
Còn hiện giờ, Mạc Mặc vẫn chưa từng nói bí mật này cho bất cứ ai, đương nhiên cũng không biết Nghê Gia đã nhìn thấu bộ mặt bà ta. Bà ta còn ra vẻ bà mẹ bao dung cho sai lầm của con gái, thân thiết nói:
“Ừ nhỉ, con là Gia Gia, có điều, hôm nay tâm tình Gia Gia có vẻ không tốt lắm, có muốn mẹ…”
“Bà Tống!” Giọng Nghê Gia lạnh đi, “Xin chú ý cách chọn từ của bà, bà không phải mẹ tôi”.
Giọng cô khá lớn, chung quanh có người nhìn sang đây.
Tiệc sinh nhật của Mạc Mặc hôm nay có rất ít thanh niên đến tham dự, chủ yếu là các phu nhân nhà giàu trạc tuổi bà ta, mà những người này thì thích nhất là nghe chuyện ngoài luồng.
“Gia Gia, con…” Mạc Mặc kinh ngạc, “Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế?”.
Giọng điệu Nghê Gia không lấy gì làm thân thiện: “Bà Tống, lúc tôi vừa mới lên đại học, bà muốn bán tôi đi để kiếm tiền cho bà. Vì việc này, chúng ta đã cãi nhau rồi cắt đứt quan hệ rồi, bà không nhớ sao?”.
Mạc Mặc trắng bệch cả mặt, khi hai người cãi nhau, Nghê Gia trốn đến trường không quay về nữa. Nhưng hai người vẫn có liên lạc, không phải cắt đứt hoàn toàn.
Mà những người xung quanh tuy mắt không nhìn sang đây nhưng tai rõ ràng đã dựng thẳng đứng.
Mạc Mặc quyết định nhởn nhơ nói dối: “Gia Gia, con đang nói gì thế, sao mẹ nghe không hiểu…”.
Nghê Gia ngắt lời luôn: “Lấy hạnh phúc của Mạc Doãn Nhi ra thề là bà không biết đi”.
Mạc Mặc lập tức chần chừ.
Nghê Gia không để bà ta có thời gian tự vấn hoặc nói dối, tức thì cười nhạt: “Bà Tống, có một số việc, trời biết đất biết bà biết là đủ rồi. Ít nhất vì lương tâm, xin bà đừng tiếp tục vờ ra vẻ thân mật với tôi nữa. Bà đã leo đến vị trí bà lớn nhà họ Tống rồi, chẳng lẽ còn muốn thông qua tôi, kiếm chác cái gì đó của nhà họ Nghê?”.
Mạc Mặc thấy Nghê Gia nói vậy, chỉ e đã mất hết mặt mũi rồi.
Bà ta từng làm diễn viên, chỉ giây lát đã đa sầu đa cảm:
“Gia Gia, con do mẹ nuôi lớn, không có huyết thống cũng có tình thân, với con, ít nhất mẹ cũng có nuôi nấng…”
“Nửa năm nay tôi dọn vào nhà họ Nghê, bà chưa từng chủ động liên lạc với tôi, đây là tình thân của bà? Về công ơn nuôi nấng, nhà họ Nghê cũng nuôi con gái bà mười tám năm, bà nói xem nên đền đáp thế nào đây? Hơn nữa”, Nghê Gia lạnh lùng cong môi, “còn không biết là con rơi của bà với ai. Tôi còn nhớ, bà cả nhà đó tìm đến cửa mấy lần, suýt nữa thì bán tôi cho bọn buôn người. Ít nhất, mẹ tôi cũng không khiến đứa con rơi của bà chịu liên lụy đúng không?”.
Lời này làm Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi tổn thương không ít.
Ngay từ đầu, Mạc Mặc đã nói với người ngoài rằng Mạc Doãn Nhi mồ côi ngay từ trong bụng mẹ, cha là sĩ quan, bất ngờ qua đời trong lúc làm nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ Nghê Gia lại tiết lộ, làm tất cả những người xung quanh phỏng đoán, chẳng lẽ Mạc Mặc là kẻ thứ ba? Mạc Doãn Nhi là con rơi?
Mạc Mặc đứng giữa ánh mắt xem thường của những người xung quanh, tiến thoái lưỡng nan. Hôm nay là sinh nhật bà ta, là lần gặp mặt chính thức của bà ta mà!
Sao bà ta có thể ngờ được Nghê Gia sẽ vạch trần hết những chuyện cũ quá quắt ngày xưa làm bà ta mất mặt, đến cả đứa con gái quý báu của bà ta cũng bị làm nhục. Mười tám năm qua không chăm sóc tốt cho Mạc Doãn Nhi, trong lòng Mạc Mặc đã hết sức áy náy, giờ muốn đền bù cho cô ả, nhưng Nghê Gia lại làm thế này.
Mạc Mặc cố gắng trấn áp sóng lòng, thật sự không hiểu đứa con gái nghe lời xưa kia sao lại đột nhiên đổi tính đổi nết, nhưng bà ta cũng không bị cuốn vào dễ như thế.
Mạc Mặc cười đến là tao nhã: “Gia Gia, sao có thể nói lung tung thế? Bố của Mạc Doãn Nhi là sĩ quan, đã qua đời lâu rồi. Những người ngày xưa đến bắt con chỉ là bậc cha chú cổ hủ bên nhà ngoại của mẹ. Có điều, sau khi con làm đại tiểu thư nhà họ Nghê rồi, quả nhiên có phong thái lắm, nhưng cô bé ngoan ngoãn vâng lời trước kia, bây giờ lại…”.
Mạc Mặc làm như khoan dung lựa một từ: “Tùy hứng quá”.
“Con và mẹ có hiểu lầm, con không muốn gọi mẹ là mẹ cũng được. Dù sao thì bây giờ mẹ cũng là vợ của bác con…”
“Nhưng tôi cũng không thể gọi bà là bác được.” Nghê Gia thấy bà ta khách khí như thế, cũng cười rất khéo léo, “Tôi chỉ có một người bác, giờ vẫn sống thực vật. Nếu gọi bà là bác, chẳng phải là nguyền rủa bà ấy ư?”.
Mạc Mặc mặt co rút, gật gật đầu: “Con cháu gia tộc lớn có khác, lo lắng nhiều việc quá. Nửa năm không gặp, càng ngày càng có giáo dục rồi”.
Ngầm mỉa cô vô giáo dục?
Nghê Gia ngây thơ cười rạng rỡ: “Đương nhiên rồi, giáo dục của tôi trước đây đều nhờ bà Tống đây dạy dỗ cả mà!”.
Mạc Mặc nghẹn họng, hai má đỏ bừng lên.
Nghê Gia mỉm cười: “Bà Tống, chúc mừng sinh nhật”.
Dứt lời, cô bước thẳng vào sảnh chính.
Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, nhác thấy một người phụ nữ khôn khéo và thanh lịch đang nhìn cô, khóe môi đỏ thẫm như lẩn khuất chút ý cười, giống như một sự khen ngợi quái dị.
Đây là mẹ của Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt, Tưởng Na!
Cô lễ phép mỉm cười, khẽ gật đầu, đi trước.
Mạc Mặc bị bỏ lại giữa những cái nhìn săm soi và vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa của mọi người, thấy như có gai trên lưng. Bà ta muốn mượn cơ hội này để thể hiện hình tượng lịch thiệp của mình, gia nhập vào giới thượng lưu, nhưng ngay từ đầu đã bị Nghê Gia phá hỏng.
Bà ta mời Nghê Gia đến đây, hoàn toàn chỉ nhằm tạo cơ hội thể hiện tình thương của người mẹ, bà ta thậm chí còn từng nghĩ phải ra sức lợi dụng đại tiểu thư nhà họ Nghê.
Nhưng hôm nay…
Cô con gái này đã trở nên lớn mạnh rồi, không nghe lời bà ta nữa. Nó lại còn biết tỏng mọi chuyện xấu trước kia của bà ta! Phải làm thế nào đây?
Mạc Mặc rất xấu hổ, các quý phu nhân vẫn đang tụ tập với nhau, tiếp tục câu chuyện vui vẻ khi nãy.
Nhưng bà ta thừa hiểu, bọn họ đều là người tinh ý, sao có thể không nghe ra sự mỉa mai trong câu chữ của bà ta và Nghê Gia? Bên ngoài họ vẫn cười hòa nhã vui vẻ, nhưng nói không chừng, ánh mắt đang trao đổi lại nói rằng: “Xem kìa, thứ đàn bà không biết tiết chế, dù có ở cạnh một người có tiền cũng không thay đổi được mùi đê tiện toát ra trên người”.
Mạc Mặc cảm thấy cả đời này chưa từng mất mặt đến thế, hơi ngước mắt lên thì thấy Trương Lan đang đứng bên cạnh, nhìn bà ta không chút biểu cảm.
Mạc Mặc còn tưởng đây vẫn là cô bạn thân vô dụng mềm lòng thuở nào, đi lên kéo tay thị: “Lan, cậu đã đến rồi, vừa nãy mình không thấy…”.
Trương Lan hất tay bà ta ra, vẻ mặt tươi cười tắt ngấm, khẩu khí cũng rất lạnh nhạt: “Mạc Mặc, Gia Gia đã nói với tôi rồi. Thì ra bao năm nay, cô vẫn luôn ngược đãi con bé. Cô đối xử với con gái tôi như thế sao?”.
Nét tươi tắn của Mạc Mặc sượng lại, nhưng cũng phản ứng rất nhanh: “Lan, sao cậu lại nói thế? Chỉ là mình khốn khó quá nên không thể cho con bé đời sống vật chất tốt nhất thôi. Mình cũng không biết con bé là con gái cậu, cũng coi nó như đứa con dứt ruột đẻ ra mà. Chỉ trách mình thật sự vô dụng, không giống cậu”.
Trương Lan sa sầm mặt, không nói tiếng nào.
Bất kể Mạc Mặc nói gì, chỉ cần nghĩ đến bao khổ sở Nghê Gia phải chịu, Trương Lan đã ngộp thở. Mấy năm nay thị đối tốt với Mạc Doãn Nhi như thế, nhưng Mạc Mặc đã đối xử với con gái Gia Gia của thị thế nào!
Đúng lúc Mạc Doãn Nhi đi đến, Trương Lan khó chịu sẵn, ngoài mặt cũng không tươi cười niềm nở gì.
Mạc Doãn Nhi lấy làm lạ, vừa nãy khi tới đây, ánh mắt mấy phu nhân nhà giàu nhìn ả vừa quái lạ vừa xoi mói, khiến ả rất bức bối. Mà bây giờ, cả mẹ Trương Lan cũng không nhiệt tình như trước, càng làm ả khó ở hơn.
Mạc Doãn Nhi biết Trương Lan là người ưa ngọt ngào, bèn cười tươi như hoa đến gần, thân thiết khoác tay thị, giọng ngọt như mía lùi: “Mẹ, từ hôm sinh nhật Lạc Lạc đến giờ, đã mấy hôm rồi không được gặp mẹ. Con nhớ mẹ chết đi được”. Nói xong, ả làm nũng tựa đầu vào vai Trương Lan, “Con rất muốn ngày nào cũng được ở bên mẹ, ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ”.
Những câu này của Mạc Doãn Nhi có đôi phần thật lòng. Nói thực, so với Mạc Mặc, ả hi vọng Trương Lan là mẹ mình hơn.
Tuy bình thường ở nhà Trương Lan thiếu quyết đoán, nhưng dù sao thị cũng được giới thượng lưu hun đúc suốt hai mươi năm, vả lại cuộc sống chưa từng phải buồn phiền, rất thoải mái nhàn hạ, bất kể ở đâu cũng vẫn giữ được hình tượng đẹp, khí chất thanh cao. Giống như hôm nay, chiếc váy dài màu vàng nhạt khiến thị giống một ngôi sao điện ảnh.
Mạc Mặc thì trái lại, tuy gần đây chăm sóc rất tốt, nhưng lâu năm sống trong điều kiện nghèo khổ, làn da bà ta rất xấu, chỉ có thể trang điểm thật đậm, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ phong trần, càng làm chiếc váy Chanel khoác trên người thêm lạc lõng.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Mạc Mặc không giàu có như Trương Lan.
Mạc Mặc vốn thấy Trương Lan không muốn tiếp chuyện, suýt nữa mất hết thể diện, may thay Mạc Doãn Nhi lại đến dỗ dành làm nũng với thị, bà ta lập tức tận dụng thời cơ nói: “Xem kìa, Doãn Nhi vẫn thân với cậu hơn, mẹ ruột mình đây ghen tị quá đi mất!”.
Bà ta đưa đẩy một câu, không ngờ lại gặp phản ứng ngược.
Trương Lan không khỏi nghĩ, đúng thế, Doãn Nhi thân với thị như vậy, Gia Gia nhìn thấy sẽ ghen tị, à không, sẽ đau lòng mất!
Trương Lan ngẩn ra, đưa mắt tìm quanh, chỉ thấy Nghê Gia đang ngồi bên bàn nhỏ gần đó, vừa ăn hoa quả vừa nhìn thị, hình như phảng phất nét cười nhưng đôi mắt lại hơi lạnh lẽo.
Trương Lan xót hết cả ruột, cứng nhắc nhếch miệng nói: “Cô ghen với tôi làm gì, dù sao Doãn Nhi cũng do cô sinh ra, sao có thể thân với tôi hơn được?”.
Mạc Mặc che miệng mỉm cười, không nghe ra ý khác trong lời nói, còn tưởng Trương Lan đang nịnh nọt.
Mạc Doãn Nhi lại cảm thấy có gì không đúng lắm, một giây sau, Trương Lan đã đẩy tay Mạc Doãn Nhi ra, nhẹ nhàng nói: “Gia Gia có một mình, không quen biết ai, tôi sang kia với nó”.
Mạc Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng thanh thoát của Trương Lan đi tới chỗ Nghê Gia, không thể tin nổi.
Sao hôm nay mẹ Trương Lan lại thế này? Sao lại đột nhiên đối xử tốt với Nghê Gia thế? Hơn nữa câu nói vừa rồi có phải ám chỉ Mạc Doãn Nhi dù có thân đến đâu cũng không bằng Nghê Gia do mẹ Trương Lan thai nghén sinh ra?
Chẳng lẽ sau này mẹ Trương Lan sẽ đứng về phe Nghê Gia?
Trương Lan đi đến ngồi xuống cạnh Nghê Gia, ăn hoa quả với cô một lát, lại thấy các bà mẹ khác đang ngồi tán chuyện trên sofa ngoài ban công, liền kéo tay Nghê Gia, thân mật nói: “Gia Gia, có rất nhiều người con chưa quen biết. Mẹ dẫn con đi làm quen, được không?”.
Nghê Gia nghĩ bụng bác sĩ Trương Minh lát nữa mới đến, ngồi đây mãi cũng chán, hơn nữa hai người cũng đã giao hẹn phải làm một đôi mẹ con gần gũi thân tình ở nơi công cộng, bèn đi theo Trương Lan.
Ngoài ban công, Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi đang nói chuyện phiếm với vài vị phu nhân, líu ríu vui cười.
Thấy Trương Lan và Nghê Gia đi đến, một cô có vẻ rất xinh đẹp và hòa nhã liền nở nụ cười: “Đại tiểu thư Gia Gia nhà họ Nghê đây phải không? Xinh quá đi thôi”.
Nghê Gia nhanh nhảu cúi người chào hỏi, ngượng ngùng cười đáp lại.
Trương Lan giới thiệu: “Đây là mẹ của Doãn Thiên Dã, cũng là cô của Việt Trạch, con đã từng gặp Thiên Dã và Việt Trạch rồi đấy!”.
“Cháu chào cô!” Nghê Gia cười rất tươi, lòng còn thầm nghĩ, thảo nào Doãn Thiên Dã và Việt Trạch đều đẹp trai như thế, nhìn họ hàng thân thích là biết lí do rồi.
Nghê Gia lại nhìn thấy mẹ Ninh Cẩm Niên, Tưởng Na, vẫn là ánh mắt đánh giá và đầy hứng thú đó, quả đúng là tuýp phụ nữ mạnh mẽ làm ăn buôn bán, ánh mắt có dịu dàng thế nào thì vẫn sắc bén.
Điều này làm Nghê Gia thấy hơi khó hiểu.
Nghê Gia chào một lượt xong xuôi mới ngồi xuống theo Trương Lan. Tống Nghiên Nhi cũng đến ngồi cạnh cô, ôm cô nói chuyện.
Trương Lan thấy thế, liền cười bảo: “Biết hai đứa chị em thân thiết rồi, nhưng cũng không cần phải bày tỏ thế đâu!”.
Tống Nghiên Nhi cười hi hi, trái lại còn ôm Nghê Gia chặt hơn: “Gia Gia tốt nhất, con thích Gia Gia nhất!”.
Nghê Gia cũng không hề gì, mặc cô nàng làm gì thì làm. Xung quanh vang lên những tiếng cười đùa trêu ghẹo.
Mạc Doãn Nhi cười gượng gạo, nét mặt có vẻ không tốt lắm.
Sau sự kiện tấm ảnh, Tống Nghiên Nhi vì áy náy nên cũng đối xử với Nghê Gia tốt hơn nhiều. Tạm thời không đề cập đến việc này, mấu chốt là ở chỗ sự chú ý của các bà mẹ dồn cả lên người Nghê Gia, ả rất không vui.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào, trong con mắt của các bà mẹ, dù Mạc Doãn Nhi có khéo léo lịch sự đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa con gái không rõ lai lịch, tuyệt đối không phải đối tượng được đề cử vào vị trí con dâu. Dẫu có suy xét đến nhà họ Tống, thì trong mắt các trưởng bối đã có Tống Nghiên Nhi hoàn hảo cản đường rồi, vốn không tới lượt ả.
Hơn nữa, nếu như thân phận con rơi bị lộ, tình hình sẽ còn xấu hơn nữa, ả rất mong bố mình là quân nhân đã chết đúng như lời Mạc Mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...