Ai cũng biết là cửa nhà giàu khó vào, dù Lâm Sở Sênh đã từng được cầu hôn nhưng cũng không thể đảm bảo lòng dạ của kẻ có tiền sẽ không bao giờ thay đổi.
“Cưới, chỉ cần Lâm Sở Sênh gật đầu thì tôi sẽ chuẩn bị đám cưới ngay lập tức.” Thẩm Mạc trả lời rất hùng hồn, vang dội.
Cuối cùng ba Lâm cũng có vẻ như vừa thở phào, thậm chí ông ta còn bật khóc vì hạnh phúc, “Tốt, tốt, hai đứa sống tốt với nhau là được. Chỉ cần hai đứa sống tốt thôi. Hôm nay tôi xin được nói rõ với mọi người ở đây, tôi chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người ba, sau3này hai đứa không cần quan tâm đến việc ba sống chết ra sao. Ba không thể làm hậu thuẫn cho Sở Sênh, nhưng chắc chắn cũng sẽ không làm liên lụy đến con!”
Ba Lâm vừa nói như vậy, người xem phát trực tiếp lập tức phát rồ lên, nhao nhao tặng nào là kim cương, xe thể thao, cảm thán rằng tình cảm chân thật vẫn còn tồn tại trên đời này.
Lượng người xem và lượng tìm kiếm lập tức tăng lên như kiểu đang xem bộ phim tình cảm bom tấn.
Còn về phần Lâm Tiêu Tiêu, chớp mắt một hồi, loay hoay một lúc mệt quá, cô ta quyết định đứng hẳn sang một bên, trở thành “chất phụ gia“.
“Cậu nói gì2vậy!” Bác Lâm từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên xông ra, “Sở Sênh là cháu gái ruột của tôi, chúng tôi ai cũng biết trước kia con bé đã gặp phải chuyện gì, trước kia tôi chỉ hận không thể cầm dao lên chém cậu! Nhưng bây giờ cậu thành ra như vậy rồi, dù sao thì hai người cũng là cha con ruột thịt với nhau, bây giờ con bé giỏi giang như vậy rồi, cũng nên chăm sóc cho cậu.”
“Đừng nói nữa.” Ba Lâm lập tức xua tay, “Nếu như để cho Sở Sênh chăm sóc cho tôi thì có khác gì trước kia đâu? Nhân lúc mọi người có mặt tại đây, tôi xin nói rõ luôn,1Sở Sênh là con gái tôi, tôi yêu thương con bé, nhưng lòng tôi vẫn luôn hướng về Tiêu Tiêu, tôi yêu Tiêu Tiêu, yêu mẹ của Tiêu Tiêu, dù sau này sống sướng khổ ra sao thì tôi cũng không muốn rời xa họ.”
Ba Lâm khịt mũi, “Nếu như chúng tôi sống cùng nhau thì tôi không dám đảm bảo là sẽ không làm Sở Sênh đau lòng thêm nữa. Vì vậy tốt hơn hết tôi vẫn nên rời xa con bé thì hơn. Hôm nay tôi cũng chỉ vỏn vẹn vì chữ “ba” này thôi, không hơn.”
Ba Lâm than thở khóc lóc nhưng ông ta nói câu nào cũng là vì Lâm Sở Sênh.
Nếu Lâm Sở Sênh thật sự mặc kệ ba1Lâm thì người ngoài cũng chẳng thể nói gì được.
“Thẩm tổng, hi vọng cậu nói được làm được.” Ông ta không nói chuyện với bác Lâm nữa mà chuyển tầm mắt sang nhìn Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh muốn chấm điểm tuyệt đối cho màn trình diễn vừa rồi, thật sự là quá đặc sắc!
Mắt Thẩm Mạc hơi giật giật, đột nhiên anh đứng lên, đứng ngay đối diện Lâm Sở Sênh, nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc, sau đó quỳ một gối xuống, “Sở Sênh, lấy anh nhé? Để anh chăm sóc cho em, để anh có thể bù đắp lại những tổn thương và mất mát về mặt tình cảm của em.”
“Gả cho anh, chỉ cần em muốn thì anh sẽ1dâng tất cả những gì tốt nhất trên đời này đến trước mặt em. Gả cho anh, trở thành tính mạng của anh, để anh có thể lấy mọi thứ mình có ra che chở cho em.” Thẩm Mạc nói rất cảm động, đồng thời anh còn lấy một chiếc nhẫn ra khỏi túi quần.
Lâm Sở Sênh vội che miệng lại, cô bị anh làm cho cảm động đến mức rơm rớm nước mắt, thậm chí cô còn không biết Thẩm Mạc đã chuẩn bị những chuyện này từ bao giờ.
Tất nhiên là những người xung quanh cũng đều hít sâu một hơi. Chủ yếu là vì chiếc nhẫn Thẩm Mạc vừa lấy ra quá quý giá. Đó chính là tác phẩm cuối cùng của bà Vicky bên Pháp, tên của nó là tình yêu vĩnh hằng, trên thế giới này chỉ có một chiếc duy nhất.
Chưa bàn đến việc nó được thiết kế tinh xảo đến cỡ nào, mặt kim cương trên chiếc nhẫn khó tìm ra sao, chỉ riêng việc nó chính là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Vicky cũng đủ để nó có giá trên trời rồi.
Mọi người đã sớm biết là nhà họ Thẩm dắt bạc triệu trong thắt lưng, thực lực ngang trời, nhưng không ai ngờ là Thẩm Mạc lại có bản lĩnh đến mức như vậy.
Mắt của Lâm Tiêu Tiêu và mẹ kế Lâm suýt thì rơi hẳn ra khỏi tròng, cả hai đều cực kì ghen ghét, đố kỵ. Cả hai đều không hiểu tại sao số mệnh của Lâm Sở Sênh lại may mắn đến thế.
Chuyện tốt gì cũng đến tay cô.
“Sở Sênh, dù là ốm đau bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, anh đều sẵn lòng ở bên cạnh em, mãi mãi không rời xa. Em có bằng lòng lấy anh không?” Thẩm Mạc vẫn còn đang quỳ, anh nhìn cô gái mà mình yêu thương bằng ánh mắt chân thành nhất.
“Em đồng ý, em đồng ý.” Lâm Sở Sênh run run duỗi tay ra trước mặt Thẩm Mạc, đồng thời cũng bật khóc vì cảm động.
Bộp bộp bộp.
Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc nhìn nhau cười, ôm chầm lấy nhau, siết chặt như muốn hòa đối phương vào trong cơ thể mình.
Đoàng đoàng đoàng!
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện những chùm pháo hoa cực kì xinh đẹp rực rỡ, chói mắt giống như khung cảnh chỉ có thể thấy được trên ti vi.
Người đang phát trực tiếp cười đến mức không mở nổi mắt ra, số lượng người xem đã lên đến một tỷ người rồi, vậy là có hẳn một tỷ người đang đồng thời xem phát trực tiếp.
Vậy là họ phát tài rồi.
Nghi thức cầu hôn của cậu Hai nhà họ Thẩm là cảnh mà rất nhiều đơn vị truyền thông ao ước được đưa tin, thế mà lại bị kênh phát trực tiếp của họ đoạt mất, vừa ngẩng đầu lên đã có cảm giác tiền đang ào ào rơi xuống đầu rồi.
Cuối cùng thì tâm trạng của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc cũng đã ổn định trở lại, hai người ngồi xuống, ba Lâm kéo tay Lâm Sở Sênh đặt lên tay Thẩm Mạc, “Thật lòng chúc phúc cho hai đứa, ba chúc phúc cho hai đứa.”
Mọi người đều nói cuộc hôn nhân không có sự chúc phúc của bề trên thì sẽ không thể tốt đẹp được.
Bây giờ cho dù trong lòng ba Lâm đang nghĩ gì thì ông ta cũng phải chúc phúc ra thành lời.
Cuối cùng thì Lâm Sở Sênh cũng đã giống như tất cả các cô gái khác trên đời này, không, cô còn hạnh phúc hơn tất cả mọi người.
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc, cô vẫn nhớ là anh đã từng nói chắc chắn anh sẽ cầu hôn cô một cách trọn vẹn, đó sẽ là một ngạc nhiên bất ngờ. Bất ngờ, cô thật sự rất bất ngờ.
“Này, cháu rể, tôi là người không được khéo léo cho lắm, thường nói mấy câu hơi phá không khí một chút.” Bác Lâm hơi dịch người về phía trước. “Tôi nghe nói là cậu lớn lên ở nước ngoài, tôi thì không biết ở nước ngoài thế nào, nhưng trong nước chúng ta thì cậu phải tặng sính lễ cho nhà chúng tôi đấy.”
Bác Lâm sợ Thẩm Mạc giả vờ không hiểu còn lấy tay làm động tác đếm tiền, “Biết sính lễ không? Đó là số tiền mà một người con trai phải trả khi muốn cưới một cô gái về ấy.”
“Anh nói gì đấy!” Ba Lâm nghe xong liền chỉ thẳng tay vào mặt bác Lâm giống như đang thật sự tức giận.
Bác Lâm cười ha hả sau đó đẩy tay ba Lâm ra, “Cậu sốt ruột gì chứ, tôi biết cậu đã đổi tính rồi, nhưng đây chẳng phải là tập tục chia vui sao? Hơn nữa nhà họ Thẩm cũng không thiếu tiền, cùng lắm thì đến lúc cưới, cậu chuẩn bị cho Lâm Sở Sênh nhiều đồ cưới lên là được.”
Lúc này Lâm Sở Sênh cũng hiểu ra ý đồ của mấy người này, làm loạn cả buổi hóa ra là muốn tiền.
Nhưng lại sợ chọc giận Thẩm Mạc nên họ chỉ nói ra mấy lời mà anh thích nghe. Lâm Sở Sênh nhìn người đàn ông đã có hai cô con gái trước mặt lại như đang chào hàng, một đứa thì ăn mặc thiếu vải lên sóng, còn bản thân cô thì coi như vừa bị ba Lâm đưa lên giường Thẩm Mạc. Cũng may là đứa con gái ông ta yêu nhất không phải là cô, bây giờ bán đi hai đứa con gái có lẽ cũng là để tích lại chút tiền sau khi phá sản.
Ba Lâm cảm nhận được ánh mắt của Lâm Sở Sênh, không nhịn được cúi đầu xuống đất, ông ta làm thế này cũng là vì bất đắc dĩ.
Bây giờ ông ta cũng đã hiểu ra, không làm ầm ĩ nữa mà chỉ nghĩ cách dỗ dành Thẩm Mạc cho tốt, chỉ cần anh bố thí cho ông ta tiền để duy trì mạng sống là đủ rồi.
Về phần bác Lâm thì tốt xấu gì ông ta cũng là người nhà mẹ đẻ Lâm Sở Sênh, người khác sẽ không mắng chửi gì ông ta, để cho ông ta ra mặt cũng chỉ đơn giản là vì ba Lâm không muốn già rồi mà vẫn bị tất cả mọi người đuổi đánh như chuột chạy qua đường.
“Tất nhiên là sính lễ đã được chuẩn bị sẵn rồi.” Tâm trạng của Thẩm Mạc thật sự rất tốt, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn mỉm cười.
Lâm Sở Sênh lập tức quay lại nhìn Thẩm Mạc, anh liền nhân cơ hội này hôn Lâm Sở Sênh một cái rồi trưng ra vẻ mặt thỏa mãn như vừa có gì đó xảy ra, sau đó anh bấm điện thoại vài cái, không bao lâu sau, bên ngoài đã vang lên tiếng ô tô.
Mọi người đều nhìn chằm chằm về phía đó.
Có mấy người mặc đồ vệ sĩ khiêng hòm đi vào.
Những chiếc hòm này có vẻ rất nặng, lúc họ khiêng đến trông rất gắng sức.
Một loạt rương như vậy được đặt xuống, căn phòng khách vốn đang rất rộng rãi lập tức trở nên chật chội.
Bác Lâm đứng lên, trợn mắt nhìn về phía đó, ông ta rất tò mò muốn biết xem trong đó đựng gì.
Thẩm Mạc vừa nhấc tay lên, những người kia lập tức mở khóa ra.
Đám vệ sĩ mở khóa với vẻ mặt không cảm xúc, có tiếng loảng xoảng vang lên, sau đó nắp hòm được lật ra.
Những người ở đây lập tức cảm thấy mắt mình như bị nhòe đi!
Bên trong mười chiếc hòm lớn toàn là tờ nhân dân tệ màu đỏ!
“Tiền, tất cả chỗ này đều là tiền à?” Bác Lâm không thể khống chế được nữa, ông ta chạy đến sờ sờ, nếu không có nhiều vệ sĩ trông coi như vậy thì chắc chắn là ông ta đã ôm số tiền ấy đi rồi.
Vừa nghĩ đến việc một nửa số tiền này là của mình, mắt ông ta liền sáng lên.
Thẩm Mạc vẫn để tay lên vai Lâm Sở Sênh, vẻ mặt si tình, “Sở Sênh, anh sẵn lòng vung tiền như rác vì em!”
Lâm Sở Sênh cười lắc đầu, “Em hiểu mà.” Sau đó tiện thể dựa đầu vào vai Thẩm Mạc.
Bây giờ cô đang cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp bay lên rồi.
“Con biết là ba đang tương đối khó khăn, đây là tấm lòng của con và Sở Sênh đối với ba. Ba lấy số tiền này bù vào lỗ hổng của công ty đi.” Mặc dù Thẩm Mạc thầm cảm thấy ba Lâm không xứng, nhưng để lên hình cho có cảm giác, anh liền đổi giọng xưng hô rất trôi chảy.
“Chuyện này!” Lúc Ba Lâm còn hơi do dự thì mẹ kế Lâm đứng bên cạnh đã đẩy một cái, “Đây là tấm lòng của các con, ông đừng từ chối nữa.”