"Cô nói gì đấy? Cắm sừng? Căn cứ ở đâu?"
Dịch Khải Văn vừa mới vào phòng làm.việc thì được một phen hoang mang ra mặt, trên đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng dù anh được thư ký báo trước hôm nay Bạch Tuệ Nghi tới tìm mình có việc.
Trên khuôn mặt người đàn ông đã đen kịt từ lúc nào chẳng hay viết rõ hai chữ khó hiểu.
Anh thật sự không biết rốt cuộc Bạch Tuệ Nghi đang nói những gì.
Cô nàng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, khoanh tay trước ngực, nhún vai ngoảnh mặt sang vị trí người phụ nữ vừa lên mặt đắc ý với mình kia: "Đây chứ còn gì nữa.
Tác phẩm Dịch thiếu gây ra còn đang đứng lù lù ở đây này, anh còn muốn chối cãi à? Dịch Khải Văn, gu anh mặn mòi quá nhỉ?" Bạch Tuệ Nghi còn đưa tay lên che miệng, thậm chí làm ra vài hành động giễu cợt, từng câu từng chữ được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.
Rảnh rỗi thì hôm nay giải trí chút vậy.
Lên mặt với cô, thế Bạch Tuệ Nghi chỉ đành cùng cô ta phối hợp chơi đùa đôi chút cho bớt căng thẳng.
Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi thầm lắc đầu, chán nản công nhận rằng cô trợ lý mà Dịch Khải Văn mới tuyển đang đứng trước mặt mình đây chẳng hề biết điều chút nào cả.
Đến nơi này làm việc nhưng chả thèm tìm hiểu mọi thứ, cứ tự cao tự đại không coi ai ra gì như vậy đúng là đáng lo ngại.
Tự hỏi rằng Dịch Khải Văn đang muốn dồn tập đoàn Dịch thị vào chỗ chết đấy à mà đẻ cho những loại người thế này vào công ty làm việc, thậm chí còn là trợ lý dưới trướng trực tiếp phụ trách xem xét hồ sơ.
"Bạch Tuệ Nghi, rốt cuộc cô đang muốn nói cái gì? Rõ ràng ra xem nào?" Dịch Khải Văn khó chịu đến mức trên trán nổi ba vạch đen, anh gầm gừ thành tiếng, quét mắt một vòng xung quanh âm thầm đánh giá mọi chuyện.
Người đàn ông cau có mặt mày: "Tác phẩm gì? Đừng nói là cô ở nhà chán chả có chuyện làm nên mới đến đây tìm tôi gây sự nhá."
Anh chẳng hiểu Bạch Tuệ Nghi đang bị làm sao nữa.
Trợ lý Dịch Khải Văn, kẻ vừa gây sự với Bạch Tuệ Nghi mới nãy ngay lập tức chen vào, chưa để cô nàng kịp mở miệng đã nhanh nhảu: "Chủ tịch, ngài với cô ta quen nhau ạ? Hay đây chỉ là một trong số những kẻ đang theo đuổi tới công ty làm phiền anh thôi, để tôi gọi bảo vệ lên kéo cô ta ra ngoài luôn ạ." Cô ta cứ khăng khăng ý định bản thân đưa ra ban đầu.
"Bám đuôi gì? Cô đang nói vớ vẩn à?" Người đàn ông nhướng mày, lười nhác ném cho nữ trợ lý ánh mắt lạnh nhạt: "Lúc nãy có phải cô mới gây chuyện đúng không? Đang đứng trước mặt cô là vợ tôi đấy, hay là thư ký chưa thông báo cho cô biết cô cần làm những việc gì? Còn dám gọi bảo vệ đuổi người." Dịch Khải Văn khó chịu ra mặt.
Câu nói vừa mới dứt, ngay lập tức vẻ mặt người phụ nữ kia trở nên méo xệch, hai mắt cô ta trợn trừng, há hốc mồm đầy kinh ngạc, lắp ba lắp bắp thốt ra từng chữ: "Chủ… chủ tịch… ngài… ngài kết… kết hôn rồi… rồi ạ…? Không… không thể nào…" Tâm trạng cô trợ lý tại thời điểm hiện tại đang vô cùng hoảng loạn, chẳng dám tin vào những lời Dịch Khải Văn vừa mới nói.
Làm sao có thể chứ?
Rõ ràng là chủ tịch thích cô ta mà.
Cô ta tuyệt đối chẳng thể chấp nhận nổi.
"Tại sao tôi lại không thể kết hôn?" Dịch Khải Văn càng thêm phần bực bội, anh hừ lạnh một tiếng: "Trước khi vào công ty làm tôi đã kêu cô tìm hiểu rõ tất cả mọi chuyện cũng như thông tin cần biết rồi cơ mà.
Là do cô lười hay thư ký đang làm việc cho tôi chẳng chịu cho cô biết mặt phu nhân trông ra sao?" Tính tình anh vô cùng rõ ràng, Dịch Khải Văn rất ghét những kẻ làm trái lời mình nói, đặc biệt là trong công việc kinh doanh đầy cạm bẫy.
Bạch Tuệ Nghi đến lúc này mới lên tiếng, cô giơ tay biểu thị, khóe môi nhếch lên, ngữ khí tràn ngập sự châm biếm: "Khoan, Dịch Khải Văn, để tôi nói hết xem nào.
Cô trợ lý của anh công nhân rất đa di năng đấy.
Vừa mới nãy còn dám ở nơi này lên mặt cứ như bản thân là chủ, cô ta còn nói mai sau bản thân nhất định trở thành Dịch thiếu phu nhân đấy.
Chưa hết, cô ta còn năm lần bảy lượt khẳng định anh yêu thầm cô trợ lý, hết mực cưng chiều cô ta.
Tôi còn đang ở đây thắc mắc Dịch Khải Văn vốn dĩ làm việc công bằng tại sao lại chọn một cô trợ lý năng lực cũng như nhân cách thối nát đến vậy, mặt bà chủ không biết còn tỏ vẻ đuổi khách.
Làm tôi cứ nghĩ rằng trên đầu mình mọc một cặp sừng dài nhọn hoắt mấy mét rồi cơ." Người con gái khoanh tay trước ngực, nụ cười lạnh ngày càng đậm dần, ánh mắt sắc bén hình viên đạn như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch chẳng có lấy cắt máu nào của cô trợ lý trẻ tuổi đang ảo tưởng sức mạnh phía đằng trước kia.
Hai vai cô ta đang run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng khó coi, chả từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả cô ta hiện giờ cả.
"Còn có chuyện này à?"
"Anh thích thì thử kiểm tra lại đoạn phim từ camera trong phòng mình ấy, tôi đảm bảo Dịch thiếu chẳng thất vọng về nữ trợ lý được anh sắp xếp bên cạnh đâu." Thái độ Bạch Tuệ Nghi luôn điềm nhiên, dửng dưng hệt như lúc ban đầu.
Dịch Khải Văn điên tiết quay sang chỗ người phụ nữ kia, gằn mạnh từng chữ khiển trách: "Cô dám ăn nói hỗn láo với vợ tôi à? Gan cô công nhân lớn quá nhỉ? Còn dám bày vẽ chuyện nói rằng tôi yêu thầm cô.
Tôi không ngờ được người làm việc bên cạnh tôi thuộc thể loại như vậy." Anh nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở hắt ra từng hơi.
Dù Bạch Tuệ Nghi với anh chỉ có mối quan hệ vợ chồng hợp đồng trên danh nghĩa nhưng người ngoài nhìn vào, cả hai chả khác gì một cặp vợ chồng son mới cưới đang ân ân ái ái cả, Bạch Tuệ Nghi bị sỉ nhục thì mặt mũi Dịch Khải Văn theo đó bị cuốn khá xa.
Đằng nào anh cũng phả bảo vệ danh dự gia đình, huống chi, để những người phụ nữ liên tục ôm mộng tưởng bên cạnh bản thân đủ khiến cho Dịch Khải Văn tức điên rồi.
Ngoại trừ Bạch Tuệ Nghi, chẳng có bất kỳ người phụ nữ nào được Dịch Khải Văn đặt vào mắt cả.
Bọn họ nhắm tới anh chỉ vì vị trí thiếu phu nhân cao quý nhà họ Dịch được ăn sung mặc sướng suốt cuộc đời thôi.
Chứ tình trạng như vậy mà tiếp tục kéo dài thì chắc hàng loạt khách hàng đều bị cô ta đuổi hết đi mất.
Bị bốn con mắt đáng sợ nồng nặc mùi sát khí bao vây xung quanh, nữ trợ lý mặt trắng càng thêm trắng, chân cô ta bủn rủn thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Hít một hơi thật sâu, người phụ nữ ngẩng đầu lên, đối diện với Dịch Khải Văn, lấy hết can đảm mở lời, toàn thân dường như bị vắt cạn sức lực: "Dịch… Dịch tổng… anh thực sự thích tôi… tôi mà… Nếu không phải thì làm sao tôi được ưu ái như vậy, thậm chí nhiều lúc ngài còn nhìn lén tôi nữa.
Bao nhiêu điều đặc biệt tôi đều được hưởng, còn được tuyển thẳng chẳng phải phỏng vấn, Dịch tổng rõ ràng thích tôi.
Cô ta không xứng với anh đâu, chỉ có em mới là người phù hợp cũng như xứng đáng ở bên cạnh anh nhất thôi."
"Cô ảo tưởng nặng phết nhỉ? Ngay lập tức đến bệnh viện khoa thần kinh khám cho tôi rồi kêu bác sĩ kê thuốc cho mà uống đi." Dịch Khải Văn tức tối đến mức hai bàn tay chằng chịt những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, cảm giác bị ụp cho cái nồi to đùng chả dễ chịu chút nào.
Người đàn ông với cặp mắt đỏ ngầu trừng to, Dịch Khải Văn thở hắt ra từng hơi: "Tất cả những quyền lợi cô được hưởng trong công ty ai cũng có thôi.
Thêm nữa, nếu chả phải ông nội tôi đề nghị thì cô tưởng với năng lực làm việc hiện tại đủ sức để làm trợ lý bên cạnh tôi à? Tôi thấy từ nay cô hãy vào bệnh viện mà nằm, chứ tôi làm gì có hơi sức chứa chấp cô bên cạnh.
Loại như cô với Dịch Khải Văn tôi chẳng khác gì rác rưởi đâu đừng nói đến yêu thương."
Hừ.
Nếu đứng trước mặt Dịch Khải Văn là một tên đàn ông thì đã sớm bị anh trực tiếp bóp chết từ lâu rồi.
Anh phải cảm thấy may mắn vì cô ta chưa chạy ngược chạy xuôi rêu rao khắp nơi rằng Dịch Khải Văn anh yêu thầm, sẵn sàng làm mọi thứ vì mình đấy.
Anh không ra tay với phụ nữ chẳng đồng nghĩa với việc bọn họ được phép làm càn.
Còn về nguyên nhân cho người phụ nữ đứng trước mặt vào trong công ty làm việc thì chỉ đơn giản là bởi ông nội anh và gia đình cô ta có giao tình, đối phương muốn để cháu gái va chạm, thực tập với công việc nhiều hơn, hy vọng Dịch Khải Văn sẽ ra tay giúp đỡ.
Ban đầu, người đàn ông từng kịch liệt từ chối, tuy nhiên, ông nội ngỏ lời nên anh đành cho cô ta làm việc bên cạnh mình, hơn nữa Dịch Khải Văn còn đang thiếu một trợ lý giúp sức.
Ai dè mọi chuyện thành ra thế này, cô cháu gái quý báu mà nhà kia đề cử mắc bệnh ảo tưởng hơi nặng.
Trong khi người phụ nữ kia còn đang chưa thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn diễn ra trước mắt thì Dịch Khải Văn còn bồi thêm: "Làm việc với tư tưởng không đứng đắn thì từ nay cô bị đuổi.
Nếu dám ra ngoài ăn nói lung tung thì cả nhà cô coi như xong." Anh trực tiếp buông lời đe dọa.
"Đã bảo rồi." Bạch Tuệ Nghi đứng bên cạnh chế giễu nữ trợ lý: "Làm người nên biết điều chút đi.
Lần sau nhớ tìm hiểu cho kỹ đối phương mà bản thân gây sự là ai, chứ đừng cắn bừa."
Cô ta bị lôi ra ngoài.
Bạch Tuệ Nghi còn chưa chịu dừng, đứng bên cạnh trêu chọc Dịch Khải Văn một hồi.
Hệt chịu nổi, người đàn ông bên cạnh trực tiếp lườm nguýt, hừ lạnh: "Bớt đánh trống lảng đi.
Nói mau, Bạch Tuệ Nghi, hôm nay cô tới đây tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng có tiếp tục vòng vo nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...