"Tuệ Nghi, con làm sao mà cứ ngồi thẫn thờ ra vậy? Suy nghĩ xong chưa?"
Bạch Tuệ Nghi bị những tiếng gọi bên tai làm cho giật mình, cô mở mắt ra, nhìn một vòng xung quanh nơi này.
Thấy ba mình là Bạch Dục Tiêu cùng hai mẹ con nhà Lưu Diên Huệ ngồi trước mặt, đồng tử cô co rút lại, dường như người con gái ấy đang ngỡ ngàng đến mức chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Cô nàng đưa tay véo mạnh vào má, bỗng dưng kêu ui lên một tiếng, rõ ràng rất đau mà! Vậy thì đây chính là sự thật rồi.
Bạch Dục Tiêu thấy con gái mình hôm nay hơi lạ, ông nhíu mày, mở miệng hỏi: "Tuệ Nghi, con bị làm sao thế? Không khỏe chỗ nào à? Hay để ba kêu tài xế lái xe đưa con đến bệnh viện."
"Thôi thôi ba ơi." Bạch Tuệ Nghi xua xua tay, cô vội vàng giải thích: "Con vẫn bình thường mà, chỉ là hơi buồn ngủ thôi, cho nên mới làm vậy để tỉnh ngủ.
Ba cứ kệ con đi." Hết cách, cô chỉ có thể tìm đại một lý do lấp liếm mọi chuyện.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi vẫn chưa tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Cô nhớ vừa nãy, bản thân đã nhảy lầu tự sát mà, sao bây giờ lại quay về đây? Nhìn những cảnh tượng tại thời điểm này, Bạch Tuệ Nghi nghĩ đến lúc trước, ba cô bàn giao cho một trong hai đứa con gái đi ký hợp đồng.
Vậy là, Bạch Tuệ Nghi sống lại.
Nếu đã là như vậy, Bạch Tuệ Nghi quyết tâm phải thay đổi toàn bộ mọi thứ đã diễn ra trong quá khứ.
Bạch Tuệ Nghiên, Trác Tiêu Phàm, Lưu Diên Huệ, tất cả trước kia đã từng hại cô, đổ tội danh lên đầu Bạch Tuệ Nghi, bây giờ cô sẽ khiến bọn họ trả giá thật đắt cho những hành vi mà bản thân mình đã gây ra.
Toàn bộ những đau khổ mà Bạch Tuệ Nghi chịu đựng trong kiếp trước, cô sẽ từ từ khiến cho từng kẻ nếm trải gấp trăm nghìn lần.
Được một cơ hội để thay đổi cuộc đời, Bạch Tuệ Nghi chẳng còn là người con gái yếu đuối nữa, từ giờ cô bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ để thay đổi vận mệnh bản thân.
Những gì Bạch Tuệ Nghiên cướp đi, cô sẽ đòi về từng thứ một.
Thấy con gái im lặng, Bạch Dục Tiêu tiếp tục vặn hỏi: "Tuệ Nghi, con suy nghĩ xong chưa? Mau cho ba một câu trả lời đi để ba còn biết đường.
Dù thế nào ba vẫn mong con sẽ chấp nhận." Năng lực của con gái ông có thể nhìn ra, chỉ là Bạch Tuệ Nghi quá hiền lành.
"Ông à, ý con bé thế nào chẳng phải trên mặt đã viết rõ ràng rồi à? Ông còn hỏi làm gì nữa?" Lưu Diên Huệ, mẹ kế Bạch Tuệ Nghi bắt đầu thao túng, bà ta lái sang chỗ con gái mình: "Nếu như Tuệ Nghi không muốn thì hãy để cho Tuệ Nghiên làm đi.
Dù sao trong hai đứa ai đi chả được.
Huống chi Tuệ Nghiên mồm miệng sắc bén, sẽ dễ dàng giúp cho ông hơn."
Bạch Tuệ Nghiên cũng tung hứng với bà mẹ độc ác của mình: "Đúng đấy ba à? Chị chẳng đi thì hãy giao cho con.
Con tin bản thân mình có thể làm được mà, ba hãy cho con cơ hội để chứng tỏ đi.
Chị à, chị thấy để em đi có hợp lý không?" Cô ta cong môi cười, ánh mắt hướng về phía Bạch Tuệ Nghi dò xét, gương mặt cô Bạch Tuệ Nghiên đầy đắc ý.
Dường như cô ta đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng cơ hội mà ba giao cho sẽ thuộc về mình vậy.
Bạch Tuệ Nghi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp sự tráo trở đến từ đứa em gái, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười.
Kiếp trước, khi ba giao cho cô nhiệm vụ này, Bạch Tuệ Nghiên có vẻ đã biết được, nên đã tìm đến Bạch Tuệ Nghi, dùng đủ lời để năn nỉ cô nhường cho cô ta đi ký hợp đồng.
Khi ấy, Bạch Tuệ Nghi mềm lòng, nên đã trao cho cô ta cơ hội, giúp Bạch Tuệ Nghiên dễ dàng có được một chức vụ trong Bạch thị.
Cô muốn giành lấy cơ hội, từ từ tiếp cận Bạch thị rồi hủy hoại Bạch Tuệ Nghiên cùng tên đàn ông khốn nạn tên Trác Tiêu Phàm kia.
"Ba à, con đã có quyết định của bản thân rồi!" Bạch Tuệ Nghi thu lại nụ cười trên môi, nhúng ngón tay cô đan xen vào nhau, điềm nhiên cất giọng: "Con sẽ đi.
Bạch Tuệ Nghi con muốn thử xem năng lực làm việc mà bản thân mình tích lũy trong thời gian thực tập đến đâu rồi."
Lời vừa mới dứt, Bạch Tuệ Nghi đã kéo hai mẹ con Lưu Diên Huệ và Bạch Tuệ Nghiên từ trên trời rớt xuống địa ngục.
Đặc biệt là vẻ mặt Bạch Tuệ Nghiên lúc bấy giờ, cô nhìn mà khoái chí vô cùng.
Nụ cười cô ta cứng đờ, hai chữ sửng sốt viết vô cùng rõ ràng, toàn thân người phụ nữ bất động trong chốc lát.
Bạch Dục Tiêu gật đầu biểu thị sự hài lòng: "Rất tốt! Ba thấy vui lắm khi con có suy nghĩ như vậy.
Bản hợp đồng quan trọng này sẽ giao cho con toàn quyền phụ trách.
Nếu như thành công, con sẽ trở thành phó tổng giám đốc." Trong lòng ông thở phào một hơi, ban đầu còn tưởng con gái sẽ từ chối.
"Như vậy làm sao được chứ?" Bạch Tuệ Nghi vẫn chưa hết sững sờ, cô ta đứng bật dậy khỏi ghế, nhếch môi hỏi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hướng về phía chị gái mình: "Chị à, nguyên nhân mà chị đồng ý? Ba à, con không tin, chắc chắn là chị nói bừa, nhiệm vụ này vốn dĩ được giao cho con mà."
Mọi thứ đã được Bạch Tuệ Nghiên sắp xếp toàn bộ rồi, chỉ chờ một câu nói từ phía Bạch Tuệ Nghi mà thôi, nhưng người phụ nữ đó có thể khiến cho kế hoạch mà cô ta dựng lên đứt gãy toàn bộ.
Rõ ràng đã thống nhất với nhau rồi cơ mà!
Quả thật, hiện giờ Bạch Tuệ Nghiên đang hoang mang tột độ.
Người phía trước nhún vai, đôi môi đỏ hồng cong vút lên: "Sao chị lại không thể chứ? Em gái, ba muốn giao cho chị mà, em nói vậy là không muốn chị làm hả? Tuệ Nghi, hôm nay em hơi kỳ lạ đấy nha!" Vừa nói, Bạch Tuệ Nghi cố tình chọc ngoáy đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình.
"Không phải." Dường như người phụ nữ đó đã rơi vào đường cùng, cô ta lắp ba lắp bắp giải thích nhưng càng nói càng rối.
Mặt mày Bạch Tuệ Nghiên nhăn nhó, trong lòng cô ta đang giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể bất lực im lặng.
Điều khiến cho cô ta bất ngờ nhất đó chính là thái độ Bạch Tuệ Nghi rất khác so với thường ngày, đôi mắt vô cùng sắc, cứ như biến thành con người khác.
Mới giây trước còn rất hiền lành để cho cô ta bắt nạt.
Lưu Diên Huệ cũng chẳng ngồi yên được, bà ta bắt đầu liến thoắng: "Ông à, tôi thấy ông.giao cho Tuệ Nghiên làm đi, con bé Tuệ Nghi sẽ không làm được đâu.
Cẩn thận khiến cho công ty lỗ một số vốn lớn, khi ấy chúng ta sẽ phá sản mất."
"Ơ kìa dì." Bạch Tuệ Nghi chống cằm, cô nghiêng mặt vặn hỏi: "Cháu còn chưa làm gì mà, sao dì có thể biết chắc chắn được cháu sẽ thất bại chứ? Đừng nói dì có năng lực dự đoán tương lai đấy.
Ba đã quyết định thế rồi, cháu nghĩ nên làm theo lời mà ông ấy nói đi." Cô thản nhiên tặng cho bà ta một nụ cười.
Nhưng nó khiến cho Lưu Diên Huệ hơi chột dạ.
Bà ta dường như rơi vào đường cùng rồi vậy.
Bạch Dục Tiêu lúc này mới cất tiếng nói: "Đủ rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.
Để con bé Tuệ Nghi làm, không phải tranh cãi nhiều làm gì cho mệt!" Ông đứng dậy khỏi ghế, rời đi, để lại Bạch Tuệ Nghiên và Lưu Diên Huệ tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, trái ngược với họ, Bạch Tuệ Nghi vô cùng đắc chí, xen lẫn đó là sự vui vẻ.
"Chị làm như vậy là có ý gì?" Bạch Tuệ Nghiên gầm gừ đi về phía Bạch Tuệ Nghi, điên tiết hỏi: "Vừa nãy chị đã nói sẽ đồng ý để cho tôi cơ hội đó mà, lý do gì mà chị lật mặt như thế?"
Cục tức này, Bạch Tuệ Nghiên nuốt không trôi.
Bạch Tuệ Nghi cười mỉm, cô vỗ vai đứa em gái: "Thì bây giờ chị suy nghĩ lại đấy em gái, tự nhiên thấy hứng thú với hợp đồng ghê.
Cho nên Tuệ Nghiên, em đừng tức giận, cẩn thận biến thành bà lão xấu xí đấy.
Còn nhiều chuyện kinh khủng hơn đang chờ em cơ." Nói xong, cô rời đi, để cho Bạch Tuệ Nghiên ôm một bụng tức đứng ở đó.
"Mẹ à, mẹ mau xem con nhỏ đó kìa." Người phụ nữ giãy đành đạch.
"Tuệ Nghiên, con cứ bình tĩnh đã.
Yên tâm, mẹ nhất định sẽ trút cơn giận này cho con." Lưu Diên Huệ nháy mắt, khẳng định chắc như đinh đóng cột..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...