Mông Thác suy nghĩ quá thẳng.
Trường Đình nhẹ đặt tay lên ghế, mắt nhìn hắn và nghĩ: Lục Trường Anh suy nghĩ tinh tế hơn Mông Thác, ở mặt nào đó thì anh nàng là cùng loại người với Thạch Khoát.
Bọn họ nguyện ý tin tưởng những thứ khác hơn tình cảm, ừ, ví dụ như quyền và lợi.
Kỳ thật nguyên nhân Nhạc gia chậm chạp không chịu cưới Ngọc Nương rất đơn giản.
Thứ nhất là Nhạc Phiên không đủ đáng tin cậy, thứ hai là quả thật không có gia đình nào cam tâm tình nguyện cưới một vị cô nương vô gia vô thế, dù người này có chỗ dựa là một cây đại thụ.
Nhạc gia không đồng ý thì trong lòng Trường Đình nhất định sẽ tồn tại khúc mắc.
Mông Thác và Nhạc lão tam đều là đồng liêu, dù quan hệ có tốt cũng sẽ vì khúc mắc này mà bị ngăn cách.
Điểm này Mông Thác ý thức được, nhưng thằng nhãi này lại không cho là đúng.
Thế nên Lục Trường Anh mới phải gõ một cái chính là để hắn giải quyết khúc mắc này, hoặc nếu không thể giải quyết thì chèn ép Nhạc gia một chút cũng tốt.
Từ đây lúc làm việc hắn cần phải để ý chút, không cần tự mình để lại tai họa ngầm —— đây là Lục Trường Anh nhẫn nại nói ra ý nghĩ của mình với đứa em rể hắn vẫn không phải quá thích.
À, đương nhiên Lục Trường Anh muốn nhất chính là trực tiếp bứng Nhạc gia đi chỗ khác.
Con hổ bị bê đi rồi, diệt cỏ tận gốc rồi thì người ta còn phải sợ cái quái gì.
Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như thế Mông Thác thực sự không làm được —— rốt cuộc thì người ta cưới ai bỏ ai thật sự không liên quan tới bọn họ…
Cho nên Lục Trường Anh có thể trở thành chính khách là vì hắn tính toán chi li, làm việc cũng không bị hạn chế.
Còn Mông Thác… Trường Đình nhìn cái tên ngu ngốc kia thì cảm thấy hắn làm tham tướng cả đời cũng khá tốt.
Qua một lúc lâu Mông Thác mới gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “A huynh, ta đã biết.”
“Đã biết là một chuyện nhưng làm thế nào lại là một chuyện.” Lục Trường Anh hếch cằm, dáng vẻ hắn đẹp, cằm mượt mà có độ cong hoàn mỹ, “Chuyện của Ngọc Nương ta đã có nghe người ta nói, sau đó ta lại nghe nói Nhạc Phiên bị ngươi phái tới thành Ung Châu trấn thủ.
Ta hiểu ngươi không muốn người khác cảm thấy hắn vì đi ngược ý của ngươi và A Kiều mà bị biếm trích nên mới sắp xếp như thế.
Nhưng ngươi cũng quá rộng lượng.
Nếu Nhạc Phiên phản thì ngươi phải làm sao đây? Chuyện này A Kiều cũng có sai, Nhạc gia kéo lâu như vậy thì hoặc là phải dồn sức bắt hắn phải chọn hoặc dùng biện pháp nhanh chóng giải quyết.
Nhưng muội lại cũng kéo dài ngược lại khiến cục diện khó coi.
Chuyện nữ nhân trong nội trạch nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn.
Nữ nhân nói ra nói vào không ít lần phá nát thể diện, A Kiều cũng quá nhẹ tay rồi.”
Trường Đình gật đầu nhận sai, Mông Thác cũng gật đầu nhận sai.
Lục Trường Anh thấy hai con gà kia thì không nhịn được cười khẽ, “Không phải ta đang dạy dỗ hai đứa nhưng mọi người đều là người lớn rồi, đều đã có gia đình riêng mà còn làm việc hấp tấp bộp chộp, xử trí theo cảm tính như thế thì sao ta yên tâm được?” Lục Trường Anh liếc Mông Thác một cái, “A Thác, ngươi nên giải quyết cho tốt, đừng để lại tai họa ngầm.”
Mông Thác lại gật đầu, đợi Lục Trường Anh đi rồi hắn mới nhẹ nhàng thở ra và trộm nói với Trường Đình, “Ta ra trận đánh giặc cũng không khẩn trương thế này… Nói thật, mỗi lần nói chuyện với anh nàng ta đều không dám thở mạnh.”
Trường Đình cười ha ha, nhưng dù thế nào nàng cũng cảm thấy Lục Trường Anh nói có đạo lý.
Lòng người khó dò, hiện giờ mỗi bước đều khó khăn, loạn trong giặc ngoài, chỉ cần có một ngọn lửa là đủ để toàn bộ Thạch gia bốc cháy.
Tới khi ấy mong đừng đốt tới bọn họ đã là a di đà Phật rồi.
Cần phải tính toán lại, ít nhất phải để lại đường lui cho mình.
Ít nhất, không thể coi Nhạc gia như đường lui.
Lúc này đang là đầu thu, Lục Trường Anh tự mình đi tìm Thạch Mãnh sau đó tới thỉnh an Dữu thị, lời nói ra cực kỳ khiêm tốn, “… Lần này ta để Trường Ninh lại đây, chỉ mong con bé có thể đi theo Quận Quân và con dâu ngài học chút quy củ.
Bình thành thực sự không có một tiểu cô nương nào cùng tuổi với con bé.”
Dữu thị đương nhiên vui mừng tươi cười rạng rỡ.
Lần này lão đại nhà họ Thạch thành thân, Ký Châu lại nhiều thêm mấy tiểu cô nương.
Trường Ninh đương nhiên là ở cùng Trường Đình, Dữu Tam cô nương cũng bị ma xui quỷ khiến mà ở lại, ngoài ra còn có hai vị tiểu cô nương khác của Dữu gia.
Mấy người này ở nhà cô mẫu của mình, cũng không có liên hệ gì với Trường Ninh.
Cuộc sống này thật quá tốt.
Vốn dĩ tiểu cô nương rúc ở một chỗ là thành cái chợ, nhiều tiểu cô nương như thế, lại còn đều có quan hệ và vướng mắc trong đó thế nên… trước khi Lục Trường Anh lên đường trở về đã tận tình khuyên bảo dặn dò tiểu A Ninh, “Đừng gây sự, không được gây ra bất kỳ chuyện gì, mọi việc đều có thể thương lượng.”
Trường Đình yên lặng lau mồ hôi nhìn công tử thế gia nhẹ nhàng thanh thoát lúc này ôm một tiểu cô nương như cây nấm hương mà tận tình khuyên bảo “Mọi việc đều dễ thương lượng”.
Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy, Lục Trường Anh vì hai đứa em gái mà đúng là rầu thúi ruột.
A di đà Phật, chỉ hy vọng hắn đừng sinh con gái, nếu không một lòng của hắn bẻ thành 800 mảnh cũng không đủ dùng.
Nấm hương gật đầu hứa hẹn, “Không gây sự,” sau đó con bé ngẫm nghĩ và nói, “Ca ca trở về nhớ rõ nói với Phù Cù ngày ngày phải uống thuốc, đừng ghét đắng.
Huynh còn nói hắn đừng xem sách quá khuya, thân thể không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt…”
Lục Trường Anh phẩy tay áo một cái, rốt cuộc cũng không chút lưu luyến mà đi.
Khách khứa lục tục khởi hành về quê, Thạch gia cũng bắt đầu lục tục chuẩn bị rời đến Kiến Khang.
Phù Kê giấu tài, Thạch Khoát ở Kiến Khang tuy không có thể nói là hô mưa gọi gió nhưng cũng không có quá nhiều sóng gió.
Hoặc là nói dù Thạch Khoát đối mặt với rất nhiều sóng gió thì khi đối mặt với người nhà hắn vẫn không nói nhiều.
Trong thư hắn nói toàn việc khác nhưng không hề nhắc một chữ tới gian khổ khi đánh hạ Kiến Khang.
“Đây mới là nam nhân.” Mông Thác luôn không hề che lấp sự sùng bái với nhị ca nhà mình.
Nghĩ nghĩ một lát hắn lại tự cho là thông minh mà ẩn ý vuốt mông ngựa vài cái, “Người có thể bày mưu lập kế giống Trường Anh a huynh cũng là nam nhân.”
Trường Đình đành phải yên lặng lườm hắn một cái tỏ vẻ câu nịnh hót này quả thực làm được kín kẽ không dấu vết.
Việc đóng gói thu dọn sau đó cực kỳ phiền phức.
Từ thứ nhỏ như núi giả trang trí, rồi lớn như người của Thạch gia, à, không phải ý nói coi người như vật trang trí mà dọn tới Kiến Khang.
Ý là dù sao cũng phải để lại người ở Ký Châu trấn thủ, giống như lúc trước Lục gia để Lục tam thái gia và một đám thúc công thúc bá ở lại.
Đây là đường lui cho cả gia tộc, cũng là để lại hạt giống huyết mạch.
Nhưng mọi người đều hiểu đi theo tới Kiến Khang tranh đấu giành thiên hạ mới nhiều nước luộc nhất.
Thế nên khi mà ai cũng họ Thạch… thì nên để ai lại và mang ai đi theo ăn canh thịt đây? Cái này không phải vấn đề mà là vấn đề lớn.
“Vật trong nhà kho và cửa hiệu chữ ‘giáp’ đều đi theo ngươi, cái khác ngươi lựa xem cảm thấy thích thì mang, không thích thì để lại nhà cũ.
Sau này sinh một đứa nhỏ béo ú, lúc về Ký Châu ở còn có thể đi nhìn một chút.”
Trong phòng đốt đàn hương, ở phía xa Dữu thị ôm hai cuốn sách thật dày ngồi trên đầu.
Thôi thị A Nghê, Trường Đình, Dữu Tam nương tử, Thạch Tuyên và Trường Ninh theo thứ tự ngồi bên dưới.
Dữu thị đang nói với Thôi thị.
Nàng kia mới gả tới đã gặp đúng lúc cả nhà rời đi, chuyện này đúng là vài thập niên cũng khó gặp.
Dữu thị đang cầm tay dạy nàng ta làm thế nào, “Nha đầu bà tử trong viện thì mang theo người nào hầu cận bên cạnh.
Các cô nương chưa gả thì mang hai bà tử, bốn nha hoàn, hai hộ gia đình.
Phụ nhân đã gả vào lâu, tuổi tác lớn chút thì khoan dung hơn, để họ mang theo bốn bà tử, tám nha hoàn và sáu hộ người.
Phụ nhân nào tuổi tác ít hơn thì phải hạn chế.
Đoàn xe chúng ta cùng lắm được 100 xe ngựa, các ngươi tự tính, nhân số không thể quá nhiều.”
Chuyện này đúng là khó làm.
Trường Đình thấy Dữu Tam cô nương liếc xéo Thôi thị một cái, không rõ là thần sắc gì.
Trường Đình cho rằng nàng ta lại muốn nói lời ngu si nào, ai biết nàng ta lại im lặng không nói gì… Cho nên Trường Đình vẫn luôn không rõ cô nương này là ngu thật hay giả ngu.
Nếu giả ngu thì ấn tượng xấu nàng ta để lại cho Dữu thị là để làm gì… Chẳng lẽ nàng ta không hiểu rằng trừ phi nàng ta hoặc Thạch Khoát chết nếu không nàng ta chắc chắn sẽ phải gả vào Thạch gia ư? Không đúng, dù Thạch Khoát chết thì Dữu gia cũng sẽ tìm cách gả nàng ta vào, dù phải thành thân với cái bài vị cũng phải chiếm một vị trí mới dễ làm việc.
Thôi thị nói chuyện thong thả ung dung, cực kỳ có trật tự, “Toàn gia rời đi là đại sự của Thạch gia, A Nghê nhất định sẽ làm thật tốt và dụng tâm.
Sau này có gì không hiểu con sẽ tới hỏi mẫu thân.
Chuyện xe ngựa có hạn A Nghê sẽ cho bà tử đi thông báo với mọi người, mấy vị thúc bá thân phận cao thì con sẽ tự mình đi một chuyến.
Dù sao nô bộc hầu hạ nhiều năm nói để lại thì ai cũng tiếc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...