Mông Thác sửng sốt, ngay sau đó hiểu được thì lập tức bật cười, nghiêng người giấu cả người phía sau một cái cột nhà sơn son.
“Ngài đừng cãi nhau với ta mãi như vậy.”
Giọng Mông Thác vốn trầm thấp, hiện tại lại cố tình đè thấp nên một câu này giống như âm trầm nhất trên đàn cổ, “Ngài nghe ta đi, đừng tự mình quyết định loạn.”
Bên ngoài linh đường liên tiếp có người tiến vào, rộn ràng nhốn nháo, tiếng khóc không dứt bên tai.
Trường Đình dịch chân về phía trước, vừa lúc chôn đầu trong bóng râm, giấu biểu tình trên mặt.
Phiền chết đi được!
Trường Đình cũng nhẹ giọng nói, “Vậy ngươi nói xem.”
Mông Thác liếc mắt nhìn thoáng bốn phía thấy Mãn Tú đứng ở bên cạnh canh, người tới lui cũng chưa chú ý tới bên này.
Nhị phu nhân Trần thị cùng hai đứa con trai quỳ gối bên quan tài gạt lệ cảm tạ người tới viếng, Chân Định đại trưởng công chúa không ở đây còn Tam phu nhân Thôi thị thì ở bên ngoài khéo léo đón tiễn khách… Thật tốt, đây là cơ hội thích hợp để nói chuyện.
“Ngài muốn thấy rõ ai là kẻ cầm đầu ở Bình thành thì đây là thời cơ tốt.
Nhưng ngài có nghĩ tới mình dựa vào cái gì mà cho rằng chút binh lực ấy của Bình thành là toàn bộ binh mã của hơn 10 huyện trấn của Dự Châu?”
Mông Thác cúi đầu nhưng mắt vẫn sáng lấp lánh.
Trường Đình bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, làm sao hắn biết được!
Để tránh cho Thạch gia không dính vào đấu đá của Lục gia nên nàng không nói quá nhiều với Mông Thác.
Một là nàng sợ kéo Thạch gia vào vũng nước đục này khiến bọn họ bị sa lầy, hai là sợ có người của Thạch gia sẽ nhân cơ hội trộn lẫn vào thế lực của Lục gia.
Huống chi hiện tại Trường Đình căn bản không có cơ hội nhìn thấy người bên ngoài, thậm chí ngay cả truyền lời cũng phải cố kỵ Tam phu nhân Thôi thị.
Tuy nói nàng hơi có ý qua cầu rút ván nhưng nàng dù sao cũng họ Lục.
Tất nhiên nàng không phòng bị Mông Thác, nhưng nàng càng không muốn để hắn dấn thân vào việc mà sức hắn không thể tham dự được.
Vẻ mặt ngạc nhiên của nàng chọc Mông Thác buồn cười.
Hắn khó có lúc nhếch miệng cười nói: “Ngài dùng Ngũ thái thúc công, Nhị phòng và Tam phòng để cho bọn họ đánh nhau, lại ngăn cách Lục Thập Thất ở bên ngoài không cho hắn trộn lẫn, vậy mục đích đã quá rõ ràng.”
Mông Thác ngước mắt nhìn nàng sau đó giọng cũng nhẹ nhàng hơn, “Nha đầu bên người ngài đều trung thành, không ai lỡ lời nói ra ngoài đâu.”
Trường Đình hé miệng, nàng quả thực không hiểu được vì sao hôm nay tâm tình Mông Thác lại tốt như thế.
Sau khi suy nghĩ một hồi lời lại quay về chỗ cũ.
Nàng kiềm chế nỗi lòng, câu truyện cũng nghiêm túc lại, “Theo đánh giá của ngươi thì trên dưới Dự Châu có khoảng bao nhiêu binh sĩ có thể nghe lệnh? Lại có bao nhiêu người có thể nghe theo lời của một nữ nhi gia đây?”
Chuyện này Trường Đình thật sự không hiểu lắm, Chân Định đại trưởng công chúa biết nhưng bà ấy muốn nàng một mình rèn luyện nên không nói tỉ mỉ mà chỉ thoáng đề cập một chút.
“Ba vạn.”
Mông Thác trầm giọng chậm rãi nói.
Trời biết để có được một lời này hắn đã phải chạy mấy vòng quanh Dự Châu.
Là 10 vòng đó!
Bình thành là thủ phủ của Dự Châu.
Lúc Lục Phân tụ tập binh mã mang ra khỏi thành có nói với bên ngoài là mang một vạn người, nhưng trên chiến trường phải có thêm chút trừ hao, nói cách khác binh lính chuyên đợi lệnh chạy việc ở Bình thành chỉ có tầm 5000 đến 7000 người.
Trong hơn 10 huyện trấn của Dự Châu có nơi to nơi nhỏ, thượng vàng hạ cám tính xuống hết thì không sai biệt lắm có khoảng ba vạn người dùng để thủ thành.
Còn số người có thể nghe lời một nữ tử ư…
“Không nhiều lắm, chỉ có thể dựa vào thanh danh của cá nhân.
Điều động nhân mã nhiều nhất cũng không đến vạn người.””
Mông Thác đã trả lời xong câu hỏi của nàng, “Nói về thanh danh thì Lục Phân hẳn không thể được như Lục công.
Nếu dựa vào một nữ nhân muốn gây ra sóng to gió lớn thì gần như không có khả năng, không dễ dàng mà được việc.
Nhưng ngài cần cảnh giác, Nhị phòng có công văn thư từ qua lại với cha ngài, lại có hai đứa con trai dòng chính.
Vạn nhất có tướng sĩ trung thành và tận tâm bị mê hoặc thì chẳng lẽ ngài không muốn phân định cho rõ mà đã vội oan uổng trách oan người tốt ư?”
Trường Đình hoảng hốt.
“Cứ xem Nhị phu nhân nói như thế nào đã.”
Mông Thác biết Trường Đình đại khái không nghĩ tới cái này.
Một tiểu cô nương 14, 15 tuổi làm sao nghĩ được chu toàn như thế? Phải, cần tôi luyện nhiều, tâm tính của một người có thể trưởng thành trong một đêm nhưng mưu trí thì chậm rãi cọ xát mới thành.
Nàng đã rất thông minh.
Thông minh khiến người ta đau lòng.
“Nếu Nhị phu nhân cũng đủ thông minh có lẽ sẽ không đi nước cờ này.
Nhưng chính vì hiện tại nàng ta gấp gáp mới đi một nước cờ dở.
Cho nên mới nói lấy tâm trí của nàng ta thì đại khái không thể làm được cái gì đâu.” Mông Thác nói cực kỳ bình tĩnh.
Trường Đình nhìn hắn một cái.
Đúng rồi, chỉ có ngươi thông minh thôi.
“A Kiều ——”
Có người đang nhẹ giọng gọi nàng.
Trường Đình nhìn về phía Mãn Tú lại thấy nàng ta nhíu mày, cả người ló ra nhìn nhìn sau đó thả lỏng người xua xua tay với nàng và dùng khẩu hình nói, “Tam phu nhân…”
Trường Đình nhanh chóng liếc Mông Thác, quyết định nói ngắn gọn, “Chuyện này ngươi bảo ta đừng động, nhưng ta lại muốn bảo ngươi đừng nhúng tay.
Ta muốn tính kế người thì thế nào cũng tốt.
Rốt cuộc ta là người họ Lục, ta có tính kế thì đều là mâu thuẫn trong tộc.
Kẻ khác trúng kế là do bọn họ không bằng người, xứng đáng.
Ngươi lại không như thế, ngươi mà trộn lẫn thì chỉ sợ không dễ thoát thân.
Đại trưởng công chúa sẽ muốn khai đao với Thạch gia.”
Người ngoài ở địa bàn của Lục gia trăm phương ngàn kế khoa tay múa chân là không được.
Theo tính cách của Chân Định đại trưởng công chúa thì sĩ tộc là lớn nhất, nếu ngươi đi quá giới hạn vậy những ân nghĩa trước đó đều xóa hết.
Trường Đình thấy Mông Thác gật gật đầu mới xách váy đi ra ngoài.
Ai biết nàng mới đi được một bước lại có người ở phía sau gọi lại: “Lục cô nương, đừng để ý đến hắn.”
Mông Thác đột nhiên nhẹ giọng đột ngột mở miệng nói lời này, “Ngài rất tốt, không cần để ý lời hắn nói.”
Hắn…
Trường Đình sửng sốt, hắn là ai? Sau đó nàng quay ra nhìn Mãn Tú, đúng như nàng nghĩ nàng kia đang cúi đầu như con chim cút.
Nàng tức khắc biết rõ, Mãn Tú không chỉ miệng rộng mà sau khi nghe thấy Hồ Ngọc Nương ở trước mặt mắng vung trời lên thì ngay lập tức nàng ta đã mang chuyện này đi cáo trạng với Mông Thác…
Nàng thực tốt ư…
Sắc mặt Trường Đình đột nhiên đỏ ửng.
Làm gì thế! Làm gì vậy!
Trường Đình nhéo làn váy, bên ngoài cửa sổ có mảnh lụa trắng bay bay, bỗng nhiên nó theo gió bay ra ngoài, vướng trên ngọn cây.
Làm sao bây giờ.
Trường Đình cúi đầu bước nhanh ra ngoài, mỗi người trong sảnh nàng đều quen biết, mỗi người đi qua bên người đều gật đầu chào hỏi với nàng và gọi một tiếng “Đình đại cô nương”.
Nếu là người có quan hệ thân cận một chút thì sẽ gọi nàng một tiếng “A Kiều”.
Nhưng Trường Đình lại không hề quan tâm, trong đầu nàng lúc này chỉ có mỗi câu “Lục cô nương” của Mông Thác.
Không ra vẻ khách sáo cũng không quen thuộc, hắn chỉ gọi nàng là Lục cô nương mà thôi.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Trường Đình đứng ở chỗ cũ ngây người nhìn quan tài phía trước.
Đột nhiên nàng dâng lên sợ hãi, nàng tinh tường phát hiện bản thân càng ngày càng lún sâu, mà Mông Thác thì lại thờ ơ.
Tam phu nhân gọi Trường Đình là muốn nàng đi ra đón mấy vị tiểu cô nương cùng tuổi ở các nhà khác, lại mang theo bọn họ qua uống trà, nói chút lời nói.
Về điểm này Trường Đình luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Đợi mọi người đều đi rồi linh đường vắng vẻ mà an tĩnh lại.
Lúc này Nhị phu nhân mới đỡ nha hoàn đứng lên khỏi đệm hương bồ.
Trường Đình nhìn Nhị phu nhân đi đường khập khiễng, có lẽ do ngồi quỳ lâu rồi nên chân đã tê dại.
Người của Lục gia thu dọn linh đường, Nhị phu nhân đi phía trước nàng.
Trường Đình cũng không muốn nói gì nhiều nên chỉ thong thả đi ở phía sau.
Từ linh đường đến chính đường có một đoạn dài, mới vừa đi lên hành lang Nhị phu nhân đã dừng bước.
Trường Đình cũng dừng bước theo.
“A Kiều…”
Vì khóc cả ngày nên Nhị phu nhân vô lực mà gọi.
Trường Đình đan tay để trước bụng lên tiếng: “Cháu nghe”.
Nhị phu nhân dựa cả người lên nha hoàn, cũng chẳng quay đầu lại hoặc gọi nàng đi lên mà chỉ lo nói chuyện của mình: “Hôm nay ngươi đã thấy quan tài của thúc phụ ngươi chưa?”
Trường Đình im lặng gật đầu, sau đó nàng mới nhận ra Nhị phu nhân đang đưa lưng về phía mình nên không nhìn thấy thế là nàng mở miệng: “Có, hôm nay A Kiều đứng bên cạnh bà, tận mắt nhìn thấy quan tài vào thành và tiến đến linh đường.
Một cái quan tài lớn như vậy A Kiều muốn không nhìn thấy cũng rất khó.”
Một lúc lâu sau Nhị phu nhân vẫn không nói chuyện, cả người nàng ta thon gầy như lá lục bình.
“Ta có thể lý giải thống khổ của ngươi và A Ninh ngày ấy.”
Nhị phu nhân mang theo đau khổ nói, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy một cái quan tài lớn như thế thì sợ là vĩnh viễn ta cũng sẽ không tin nổi Nhị gia cứ vậy đi rồi.
Lúc trước ngài ấy mặc nhung trang đi ra ngoài, lòng ta tràn đầy hy vọng cho rằng ngài ấy có thể khải hoàn mà về.
Kết quả thì sao? Chỉ chờ được một cái quan tài lớn như thế…” Giọng nói của nàng ta đột nhiên cao vút, sắc nhọn như muốn cắt qua Lục trạch, “Chỉ có một cái quan tài thật lớn, thật lớn như thế mà thôi!”
Trần thị thất thố, dù rất nhỏ.
Ngay cả khi biết Lục Phân chết nàng ta cũng chỉ khóc lóc một hồi, rõ ràng muốn chất vấn Chân Định đại trưởng công chúa nhưng lời nói ra lại không lý do mà yếu thế rất nhiều.
Trường Đình nghiêng mặt, khong biết nên đáp lại thế nào.
Có lẽ nàng chẳng cần đáp lại làm gì.
Nhị phu nhân lại vẫn nói tiếp: “Nhị gia vẫn luôn là người tốt, trọng tình trọng nghĩa, cũng săn sóc kẻ yếu, thương hại lão ấu.
Ngài ấy một thân phú quý nhưng vẫn an phận làm Lục Nhị gia của phủ đệ họ Lục… Lúc trước ở thành Kiến Khang người khác gọi ngài ấy là gì? Gọi là đệ đệ của Lục công…” Nhị phu nhân giống như rơi vào quá khứ, “Ta đau lòng ngài ấy nhưng lại không thể nói gì, hiện giờ cũng có thể coi như tạo hóa trêu người mà thôi!”
Đèn lồng màu trắng treo cao vì gió thổi mà đong đưa kịch liệt!
Nhị phu nhân cong người, dựa vào nha hoàn bên cạnh.
Nàng ta đột nhiên ngừng lời, nghiêng mắt nhìn về phía đông nam, thần sắc thay đổi thất thường, không biết đang nhìn cái gì.
Trường Đình theo ánh mắt nàng ta nhìn qua thì chẳng thấy gì hết, chỉ thấy đèn lồng cao thấp treo trên mái hiên.
“Trường Bình và Trường Hưng ở đâu!?” Nhị phu nhân đột nhiên cực kỳ gấp gáp hoảng loạn hỏi.
Nha hoàn ở bên cạnh lại trầm ổn đáp, “Hai vị lang quân đều ở dinh thự mà người của Trần gia đang ở, sớm nay bọn họ đã qua đó, phu nhân không cần lo lắng.”
Đúng rồi!
Người của Trần gia hẳn phải tới viếng Lục Phân! Đưa hai đứa con trai tới chỗ người của Trần gia là an toàn nhất!
Trường Đình vẫn bình thản mà nhìn về phía Nhị phu nhân và thấy người kia giống như thoáng yên lòng mà xoay người lại, giọng mê mang giống như dụ dỗ lại như lừa gạt.
“A Kiều, ngươi là do tiểu thúc mẫu nhìn lớn lên, tiểu thúc mẫu sẽ không bạc đãi ngươi.
Chuyện tối nay nếu có thể quên đi thì hãy quên đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...