Không khí mùa xuân se lạnh, sắp đến bình minh thì cả Bình thành đón một cơn mưa phùn cực kỳ day dứt.
Lửa đỏ dần biến thành tro bụi, mưa không lớn nhưng vẫn tí tách không ngừng, lửa nhỏ dần, một làn khói nhẹ từ một thanh xà nhà cháy dở bốc lên.
Bắc địa bình thản trống trải, kiến trúc thấp bé liên miên, thông thường đều là tường nhà ngươi chạm mái ngói nhà ta, cửa gần cửa, ngói dán ngói.
Vì thế ngọn lửa lớn của Quảng Đức Đường bốc cao tận trời còn gây tao ương cho đám hàng xóm.
Nhưng kỳ quái là người mọi người đều bừng tỉnh lúc nửa đêm và trốn thoát hết, lông tóc không sao.
Chỉ có một nhà 34 mạng người của Quảng Đức Đường là đều táng thân trong biển lửa, đến đứa cháu đang ở trong tã lót gào khóc đòi ăn cũng không may mắn thoát được.
34 mạng người nháy mắt đều không có.
Lục tam gia cũng có thân phận đủ lớn, là chủ tử đứng đắn của Lục gia ở Bình thành nên thường cũng có nhiều người tới lui.
Chuyện này vừa ra đột nhiên trở thành một việc lớn, cả một chi cứ thế bị diệt, chút cặn bã cũng không thừa.
Thế nên nó đủ để mọi người nghị luận ba ngày ba đêm.
“…Có người tốt đi quật đống phế tích của Quảng Đức Đường lên nhưng xà nhà đều đổ gãy, cả gian đình viện đã hoàn toàn thay đổi.
Chúng ta muốn tìm người cũng không tìm thấy, lấy xẻng đào lên chỉ thấy một mảnh đen tuyền, lúc ấy mọi người mới hiểu người cũng bị đốt thành tro rồi…”
San Hô là nô tài sinh ra trong Lục gia, cha mẹ đều làm việc trong viện, anh trai cũng nhân vật nổi danh trong con phố này vì thế tin tức của nàng ta luôn nhiều hơn người khác.
“Sách!” Bạch Xuân nhẹ tặc lưỡi một cái rồi vỗ vỗ mu bàn tay San Hô nói, “Đừng có lải nhải vớ vẩn, cô nương còn ở đây kìa…”
“Để cho nàng nói.” Trường Đình mỏi mệt dựa vào trên ghế dài nói.
Qua một đêm lăn lộn đã có quá nhiều thay đổi, từ tự suy đoán đến thấp thỏm khó an rồi nhịn đau hạ sát tâm rồi lại tới phòng ngừa chu đáo, cuối cùng mới thấy một con đường thuận lợi bằng phẳng.
Trải qua tất cả những chuyện này tâm thần và thể xác của Trường Đình đều mệt mỏi.
Chân Định đại trưởng công chúa đã ngoài 60, nàng biết bà ấy đang cố chống một hơi trong ngực mới không ngã xuống.
Sau khi bà cháu hai người ôm nhau khóc rống bà ấy mới cho người bưng một chậu nước ấm tới để lau mặt.
Sau đó nghe hạ tới nói lửa đã lan sang Huấn Đức Đường ở bên cạnh khiến Ngũ thái thúc công cả kinh hoảng hốt.
Chân Định đại trưởng công chúa lập tức sai Bạch tham tướng đi cứu hỏa, nhưng chỉ nói một câu, “Những người ngoài sống hay chết ta không để ý, chỉ cần người một nhà lão tam không thoát được là tốt nhất.”
Bạch tham tướng giật mình, vội làm bộ không hiểu gì mà lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Cho nên ngọn lửa lớn này cực kỳ quái lạ.
Trường Đình kỳ quái vì sao Chân Định đại trưởng công chúa không dặn tiểu Tần tướng quân xử lý việc này.
Nhờ có Thược Dược nàng mới hiểu đó là vì lúc trước Nga Mi đã đi tìm tiểu Tần tướng quân để ông ấy dẫn người chạy suốt đêm hướng về phía Tây Nam.
Tây Nam có cái gì?
Có đám người của Lục Phân lúc này còn chưa tới Ký Châu.
Trường Đình tính toán thấy thời điểm Chân Định đại trưởng công chúa trở về đã không thấy Nga Mi.
Nói cách khác bà ấy vừa ra khỏi Quảng Đức Đường đã hạ quyết tâm lệnh cho tiểu Tần tướng quân đi Ký Châu làm việc…
Trường Đình chỉ thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vì không ngủ đủ nên người của Nghiên Quang Lâu sắc mặt đều không tốt, ai cũng có một đống quầng thâm.
May mà bọn họ đều là mấy tiểu cô nương, Hoàng ẩu dặn người nấu trứng gà mang tới cho cả đám lăn mắt.
Lăn xong lại uống cháo nên sắc mặt lúc này mới đỡ hơn.
Ngoại trừ Trường Đình.
Trường Đình nằm ngửa trên ghế dài, trên người không có chút sức lực nào.
Trước tiên nàng cố vực tinh thần dậy dỗ Trường Ninh lúc ấy bị ngọn lửa lớn dọa sợ phát khóc.
Đợi con bé ngủ rồi nàng mới tinh tế kể lại mọi việc cho Hồ Ngọc Nương nghe rồi lại đi tìm Mông Thác.
Ai ngờ Mãn Tú nói từ sáng sớm Mông Thác đã đi rồi.
Lúc nàng và Chân Định đại trưởng công chúa ôm nhau khóc hắn đã được Hoàng ẩu dẫn đi ra từ cửa nách.
Mãi tới khi nàng và đại trưởng công chúa đều bình tĩnh trở lại Mãn Tú mới nhân lúc giúp nàng đắp mắt mà ghé tai nói nhỏ một câu, “Trước khi Mông đại nhân đi đã dặn nô tỳ báo với cô nương rằng Đại trưởng công chúa là người tốt.
Bà ấy là người nhà của cô nương, ngoại trừ Lục công và phu nhân thì chỉ có đại trưởng công chúa là thân cận với cô nương nhất.
Mông đại nhân muốn cô nương đừng nghĩ nhiều mà hãy tĩnh dưỡng, ngày còn dài.”
Mắt Trường Đình lập tức vô cớ đỏ lên.
Đừng nghĩ nhiều mà tĩnh dưỡng cho tốt.
Nàng hiểu ý của Mông Thác, chỉ có buông bỏ mới có thể cầm lấy.
Nàng nghĩ lại cũng thấy sợ, nếu tối qua Chân Định đại trưởng công chúa hơi thiên vị một chút thì quãng đời còn lại của nàng có lẽ chỉ có thể trôi qua trong ngôi chùa ở Trù Sơn.
Ở trong mắt Mông Thác thì hành động của nàng không khác gì lấy trứng trọi đá.
Trường Đình suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới Lục Xước, Phù thị, và những ngày trốn chạy.
Nàng vẫn luôn nỗ lực mà sống, nàng không thể để Trường Ninh nhìn thấy nàng cũng sợ hãi.
Nàng không thể để Ngọc Nương chịu nguy hiểm chắn cho mình.
Trở lại Lục gia nàng chưa được ngủ yên lúc nào, nàng sợ Chân Định đại trưởng công chúa thay đổi, sợ Trường Anh cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, sợ mình thẹn với vong hồn của hơn ngàn hộ vệ đã liều chết bảo vệ mình.
Nàng sợ nhưng lại không thể nói.
Coi như mệnh này nhặt được, lúc nào cũng có thể bị lấy đi thôi.
Nàng tự trấn an mình như thế.
Lúc một người không thể tin tưởng nhân tính nhưng đồng thời cũng không thể ruồng bỏ thiện lương thì đó quả là một sự dày vò.
Nếu nàng có thể tin Chân Định đại trường công chúa như tin Mông Thác và Ngọc Nương thì lúc trở lại Bình thành nàng đã không nghĩ nhiều như thế.
Thật tốt.
Trường Đình nhắm mắt, nhếch miệng nở một nụ cười thật lòng.
Ít nhất bà nội nàng còn là người tốt, một người chính trực.
Thật tốt.
Nàng và bà ấy rốt cuộc đã thẳng thắn với nhau.
Cùng chịu đau khổ luôn khiến người ta thưởng thức lẫn nhau.
San Hô liếc Trường Đình một cái, hơi đau lòng.
Đêm qua cô nương gọi nàng và Bích Ngọc cùng đám nha hoàn trong phủ tránh vào bên trong, bên ngoài chỉ để lại Mãn Tú và Bạch Xuân khiến nàng có chút khó chịu.
Nhưng sáng sớm nay về nhà thay quần áo nàng mới nghe cha mẹ nói.
Bọn họ luôn mồm chỉ trời mà nói chủ tử là người tốt, là người bênh vực người của mình và có bản lĩnh.
Nàng ta vùi đầu nghĩ nghĩ mới hiểu được, nàng và Bích Ngọc khác Mãn Tú và Bạch Xuân.
Gốc rễ của các nàng ở Lục gia, không thoát được.
Nếu Nghiên Quang Lâu đắc tội Vinh Hi viện thì Mãn Tú và Bạch Xuân còn có thể theo Thạch gia về Ký Châu nhưng nàng và Bích Ngọc sẽ bị hủy, nếu không may còn liên lụy cả người nhà.
Cô nương bảo các nàng tránh đi, không cho tham dự vậy tới khi trách tội các nàng cũng sẽ không bị tính sổ…
“…Quảng Đức Đường hẳn không giữ được, cả khu ấy mặt đất đều cháy đen, Ngũ thái thúc công chống quải trượng đứng ở đầu đường mắng rồi nháo đòi phải cho cả nhà tam thái gia một cái công bằng.
Tông tộc phản ứng cũng lớn, vài vị thái gia cũng tụ tập…” San Hô hạ giọng, làm vẻ ta đây thần bí lại rất muốn có qua có lại nói, “Mọi người đều nói mấy vị thái gia muốn nhân lúc Nhị gia không có ở nhà, Quốc Công gia lại vừa qua đời để mượn cớ tranh địa bàn với đại trưởng công chúa.”
Chân Định đại trưởng công chúa là trưởng tẩu, là lão tổ tông của Lục gia nhưng vẫn chỉ là nữ nhân.
Bà ấy là con gái của Phù gia, nay Phù gia lung lay sắp đổ nên bà ấy cũng không còn áp nổi đám người kia nữa.
Nữ nhân đương gia đã khó, nhà mẹ đẻ yếu thế lại càng khó hơn.
Thật đúng là ghê tởm.
Đám trưởng bối này đúng là bất nhân, 34 cái mạng, trong đó có anh em huyết mạch nối liền, còn có đứa cháu đang chống đỡ gia tộc cũng đều bị đám người ấy mặc kệ.
Bọn họ tâm tâm niệm niệm chỉ có địa bàn.
Có lẽ bọn họ cực kỳ đói rồi nên cũng chẳng quản cái gì mà lễ nghi đạo đức nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...