Thiên Kiều FULL


Chân Định đại trưởng công chúa lại nhấp một ngụm trà xanh, dựa vào trên ghế nói một câu, “… Nếu mấy vị tiểu cô nương muốn dọn xuống dưới thì thiệt cho Mông đại nhân rồi.

Người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn, chạy lên chạy xuống cũng không phải quá khó, lầu 4 của dịch quán còn đang trống, Mông đại nhân dùng cơm trưa xong lại đổi có được không?”
Trường Đình cúi đầu.
Ừ, nàng vừa thất vọng vừa không hiểu được.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Mông Thác hẳn sẽ gật đầu.
Cùng Chân Định đại trưởng công chúa qua loa dùng xong cơm trưa sau đó Trường Đình dắt tay Trường Ninh đi đến dưới hành lang.

Cả đêm không ngủ nên Hồ Ngọc Nương uống xong ít cháo lại nhân lúc chưa đổi phòng mà ôm gối ngủ.

Thế nên Trường Đình uống xong cháo vừa nhìn đã không thấy nàng ấy đâu.
Mãn Tú làm việc nhanh nhẹn, vác đống bao lớn bao nhỏ dọn từ tầng 4 xuống dưới.
Một đường bôn ba này bọn họ vốn không có mấy đồ tùy thân nhưng bọn họ lại đi cùng Nhạc lão tam.

Người này đòi là cho, lại thêm hai kẻ phá của là Nhạc Phiên và Hồ Ngọc Nương nên… chiến tích của bọn họ cũng coi như khả quan.

Nhìn Bạch Xuân và Mãn Tú cùng nhau nâng mới nhúc nhích được một cái hộp gỗ lớn là có thể đoán ra.
Trong đó đơn giản là mấy thứ linh tinh vụn vặt của cô nương: chút hương cao, dầu bôi tóc, nhiều lắm còn có mấy cái gương đồng, hộp gỗ nhỏ.

Hồ Ngọc Nương mới rời núi nên thấy cái gì cũng hiếm lạ.

Nhưng tính cả mấy chậu đồng khắc hoa mà nàng ta vác từ chợ Ký Châu về thì cũng không thể khiến người ta mệt thành thế này được?

Bạch Xuân xuất thân đại trạch không trải qua việc nặng nhọc thế này thì còn hiểu được nhưng Mãn Tú vốn là người tứ cố vô thân, lúc chạy khỏi thành U Châu thậm chí nàng ta còn dám đánh cả sói…
“Còn chưa dọn xong sao?” Trường Đình xách váy đi tới, nhíu mày hỏi Mãn Tú, “Bên trong đựng cái gì? Sao nặng thế.”
Mãn Tú quay đầu nhìn nhìn nói, “Kích đồng, kiếm sắt, còn có hai cái chùy…”
“Hả!?” Trường Đình sửng sốt.
Tiểu Trường Ninh thì cười phá lên, ngẩng đầu giải thích, “Là A phiên ca tặng cho A Ngọc tỷ, hình như trưa qua đưa tới, nói là lễ mừng năm mới.”
Làm gì có nhà ai tặng kích đồng làm lễ năm mới?! Còn nữa, vì sao nàng và tiểu A Ninh không có quà?!
Nhạc Phiên quá bất công!
“Nhạc Phiên có tặng quà cho A Ninh không?” Trường Đình tức giận bất bình hỏi.
Trường Ninh méo miệng nghĩ nghĩ, đầu tiên con bé lắc đầu sau đó lại gật đầu, hơi chần chờ nói, “Nếu ba viên kẹo trái cây cũng tính…”
Bất công! Quá bất công! Đồ lòng dạ Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết! (Âm mưu rõ ràng, ai cũng hiểu)
Tốt xấu gì cũng phải che lấp một chút chứ! Tốt xấu gì cũng phải xử lý công bằng một chút chứ! Thật đúng là uổng công nàng còn giúp hắn tìm mấy bộ kiếm phổ đã sớm thất truyền từ thời Đông Hán.

Nàng còn buộc Hồ Ngọc Nương ngày đêm gấp gáp làm một cái khăn lụa xấu ơi là xấu tặng cho hắn, đúng là đồ lòng lang dạ sói…
Trường Đình nhanh tay xua xua nói, “Mang đi đi! Không khiêng được thì gọi cái kẻ tặng đống này tới mà khiêng.

Vừa lúc hắn có thể thấy A Ngọc một lát!”
Mông Thác vừa từ dãy nhà phía tây đi lên cầu thang thì thấy trưởng nữ của Bình thành Lục thị đang mang một bộ ghét bỏ thì tự nhiên nhếch miệng cười sau đó chào hỏi, “Lục cô nương.”
Mông Thác đứng dưới bậc thang nên hơi thấp hơn nàng, từ góc độ của nàng nhìn qua thì mặt hắn vừa lúc bị rương gỗ che lại.

Nàng nhanh chóng nghiêng đầu cười nói, “Mông đại nhân, ngài cũng lên thu dọn đồ đạc ư?”
Đây là điển hình của việc không có chuyện nhưng vẫn cố tìm lời để nói.


Mông Thác nghiêm trang gật đầu, chân cũng đi lên.
Ông trời đúng là cho mặt mũi, ngày mùng một tết đã có tuyết rơi.

Từng bông tuyết lắc rắc rơi xuống, ánh sáng lười biếng ấm áp từ giếng trời chiếu vào, vượt qua hàng rào phủ lên gò má của thiếu niên.
Mông Thác lớn lên thật đẹp mắt, so với Tạ Tuân còn đẹp hơn.

Trường Đình ngây ra một lát mới tìm được lời nói, “Hôm qua đại trưởng công chúa và Mông đại nhân nói cái gì thế?”
Mông Thác bước nhanh hơn, cả người đưa lưng về phía giếng trời, ánh sáng ở sau lưng.

Hắn trầm giọng mở miệng nói, “Hỏi gia thế, phụ mẫu, quan hệ với dượng, thế lực gia tộc, còn có những gì trải qua từ nhỏ tới giờ.”
Đây là muốn hiểu rõ.
Mông Thác ngừng một chút mới hỏi, “Ngài cho rằng công chúa sẽ hỏi ta vì sao phải giục ngựa suốt đêm vào thành ư? Hỏi ta đi một mình tới U Châu hay phía sau có đội quân khác đang tới? Hỏi ta tự ý hay được dượng sai tới đây? Mọi việc công chúa đều hỏi.” Mông Thác chắp tay sau lưng, thần sắc bình thản, giọng cũng bình thản, “Đương nhiên ngài cũng biết Đại trưởng công chúa sẽ không hỏi ta như vậy.

Nghe nói sĩ tộc thường thích đi vòng vèo, ta không thấy cô nương có thói quen ấy nên còn tưởng đó là tin vịt.

Nhưng trải qua đêm qua ta nghĩ mình chắc là sai rồi.”
Sau khi hiểu rõ bà ta bắt đầu thử.
Đây xác thật là kỹ xảo thường dùng của gia đình sĩ tộc chẳng qua có người dùng tốt, lời nói đẹp đẽ, giọng nói du dương vừa tâng bốc vừa khen ngợi khiến người ta không biết đông tây nam bắc gì nữa.

Nhưng có người dùng không tốt lại khiến người ta phản cảm.
Như Chân Định đại trưởng công chúa đêm qua.


Có lẽ bà ta trải qua một đêm nhấp nhô nên đã mất kiên nhẫn, có lẽ một Mông Thác nho nhỏ không đủ để bà ta phải dùng lễ đối đãi… Bất kể nguyên nhân là gì thì kết quả cũng là hắn không vui.
Cũng phải, dù là ai bị coi thường và bị người hác hoạnh họe lâu như thế thì cũng sẽ không chịu nổi.

Trường Đình cũng từng thấy bộ dạng Chân Định đại trưởng công chúa đối đãi với thứ tộc hàn môn, chính xác mà nói thì đây chính là cao ngạo và tự mãn mà mỗi kẻ xuất thân sĩ tộc đều có.
Đúng vậy, Trường Đình đột nhiên cảm thấy cái cao ngạo đó thực khó hiểu.

Người ta có thể vì địa vị, tài học, tư tưởng, phẩm tính, thậm chí diện mạo, dáng người, khí độ mà kiêu ngạo tự đại, nhưng sĩ tộc lấy cái gì ra mà cao ngạo? Từ xuất thân chứ còn gì.
Nhưng xuất thân lại là thứ không ai có thể lựa chọn, vậy mà bọn họ lại vì nó mà cao ngạo ư?
Nếu Hồ Ngọc Nương sinh ở gia đình sĩ tộc thì với sức mạnh liều mạng kia chẳng lẽ nàng ấy còn không học được bằng người sao? Nếu Mông Thác sinh ra trong nhà sĩ tộc, với sự bình tĩnh, thiết huyết và tâm cơ kín đáo của hắn thì chẳng lẽ hắn còn không thể chống cả gia tộc ư?
Xuất thân cho người ta cơ hội, nhưng quá nhiều người không có được cơ hội ấy.

Phật nói rằng mọi việc đều có nhân quả, kiếp này quan to hiển quý chính là do kiếp trước tụng kinh niệm Phật nên có được quả thiện.

Thôi cũng được, đối với nhân quả Trường Đình đúng là nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu kiếp sau Lục Phân phải rơi vào làm súc sinh, biến thành một con chó thì Trường Đình sẽ cực kỳ vui mừng.

Nhưng trừng phạt là của kiếp sau, còn chuyện hôm nay phải làm xong hôm nay mới khiến người ta cảm phục.
Một nghĩ đã nghĩ quá xa, nàng lẳng lặng nhìn Mông Thác lại không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt kia nên hơi hé miệng nói, “Ngươi đừng để ở trong lòng.

Đại trưởng công chúa chưa từng cho ai sắc mặt tốt đâu…” Nàng muốn duỗi tay vỗ vai hắn nhưng sau đó nàng vẫn lý trí mà nén xúc động, “Ngươi đã đối đáp thế nào? Đại trưởng công chúa không dễ lừa gạt đâu, nói không được bà ấy cũng sẽ không thả người đi.”
Dù sao nàng cũng chắc chắn là hắn sẽ không để lộ chuyện tìm được Lục Trường Anh cho Chân Định đại trưởng công chúa biết.
“Ta nói ta tới giải quyết việc liên hệ giữa Ký Châu và Phúc Thuận Hào.

Còn ta với dượng là quan hệ duyên phận, với huyết thống người Hồ của ta thì đủ để Chân Định đại trưởng công chúa tin là thật.”
Mông Thác chắp tay sau lưng, trong lời nói không hề có ý trào phúng, nhưng Trường Đình vẫn thấy Mông Thác hơi hơi nhếch khóe miệng nói, “Ở trong mắt bà ấy ta quả thực là người tốt nhất để thương lượng với thương nhân.

Đương nhiên việc ta nói mình đi ngang qua U Châu nên thuận tiện đến chào hỏi cũng được thông qua.”

Dưới ánh nắng đường nét khuôn mặt hắn bị che lấp nhưng không cản được khí thế trong đó.

Trường Đình không chỉ muốn vỗ vai hắn mà còn muốn ôm hắn một cái.

Nhưng nàng mới vừa mở miệng hắn đã vội xoay câu chuyện: “Ngài có biết sáng nay Chân Định đại trưởng công chúa lệnh cho gia tướng của Lục gia cầm lệnh bài triệu kiến ám tuyến trong thành không? Chỉ sợ bà ấy sắp ra tay rồi, chuyện hôm qua vừa xảy ra hẳn Chân Định đại trưởng công chúa sẽ khởi hành sớm hơn, ngày ra tay hẳn cũng làm sớm hơn, ngài…”
Trường Đình chờ Mông Thác nói tiếp, ai biết chờ một lát mới thấy hắn chậm rãi nói hai chữ, “Bảo trọng.”
Hai chữ này có lực sát thương không kém gì mấy chữ “Không hẹn ngày gặp lại”.

Trường Đình nhịn lại nhịn, mãi mới “à” một tiếng sau đó hỏi: “Lục gia có ám tuyến ở U Châu sao?”
Nói thật ra thì nàng hơi kinh ngạc.

Qua ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói Lục gia có thế lực khác ở ngoài kinh đô.
“Nếu không ngài cho rằng Bình thành Lục thị hơn người ta ở chỗ nào? Chẳng nhẽ là mấy bức họa và mấy tà váy sao?” Mông Thác bị tiểu cô nương hỏi thì bật cười nói, “Chân Định đại trưởng công chúa công khai triệu kiến ám tuyến được chôn kỹ ở đây, còn có gia tướng, động tĩnh này không thể giấu được.

Chu Thông Lệnh hẳn đã biết, một chiêu đánh rắn động cỏ của Đại trưởng công chúa đúng là tuyệt hảo.”
Trường Đình híp mắt, khẽ hếch cằm yên lặng nghĩ: Chu Thông Lệnh đã biết thì sao?
Lúc trước Chân Định đại trưởng công chúa đã diễn quá giỏi, bà ấy luôn tỏ vẻ mình là một người nhẫn nhịn vì đại cục, không để bụng thời cuộc, càng không để bụng phong vân biến đổi.

Bà ta chỉ hy vọng quản tốt địa bàn của mình.

Con thứ bước lầm đường khiến bà ấy không thể xoay chuyển trời đất, cũng không có sức kéo chân sau, chỉ có thể nhường nhịn.

Nay đứa cháu trai cả khó khăn lắm mới sống sót được sẽ cần bà ta bỏ ra nhiều thế lực hơn để bảo hộ, thế nên gọi ám tuyến đến thì có làm sao?
Không hề khả nghi tẹo nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận