Thiên Kiêu Ngạo Thế


Lỗ Đình giận dữ nói, gã ta nghĩ đến lúc này bại trận ở sở viện trước mặt biết bao người, trong lòng như có lửa đốt, thẳng thành cơn lửa lớn.

“Một tên thiếu niên nho nhỏ, nếu có cách hiểu được khắc dấu của linh ấn, thêm tu vi nhị trọng cảnh cùng bảo đao, quả thực có chút kỳ lạ.”
Tiền Cơ nhíu mày nói: “Ngươi có hỏi được lai lịch của tên tiểu gia hoả đó không?”
Lỗ Đình lắc đầu nói: “Nghe Tiêu Thiên Nhậm kia nói, chính tiểu tử này chủ động đến thôn Phi Vân, không ai biết lai lịch của hắn.”
Tiền Cơ cười lạnh nói: “Cách nói này mà ngươi cũng tin sao?”
Lỗ Đình ngẩn ra, chợt nghiến răng nói: “Ý ngươi là Tiêu Thiên Nhậm lão đầu cố tình che giấu lai lịch tên vật nhỏ đó sao?”
Tiền Cơ cười không nói.

Lỗ Đình lộ ra vẻ tức giận: “Lão già này! Không nghĩ đến dám dùng âm mưu thâm độc này với chúng ta!”
Tiền Cơ híp mắt giống như rắn trốn trong bóng tối: “Không cần vội, chờ Liên Như Phong đại ca của chúng ta trở về, giải quyết lão gia kia cũng không muộn, việc cấp bách hiện nay là phải xóa tên Lâm Diệp này nhanh đi.”
Tinh thần Lỗ Đình sôi sục: “Còn đợi ngươi nói sao! Kẻ này không thể không trừ, quả thực là một mầm tai họa, ngươi dự định lúc nào sẽ ra tay?”
Tiền Cơ chậm rãi nhấm chén rượu, nhẹ giọng nói: “Hiện tại không nên vạch mặt ra với tên Tiêu Thiên Nhậm, tránh bên kia giun xéo cũng quằn, cho nên muốn giết Lâm Diệp cũng phải chờ thời cơ tốt mới được.”

Lỗ Đình nhíu mày: “Vậy là phải chờ tới khi nào?”
Tiền Cơ cười nói: “Ngươi còn nhớ Tôn mặt rỗ trên ruộng không?”
Lỗ Đình không nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên nhớ, khoảng hơn hai mươi dặm ở trước sườn núi, sườn bên đó Liệt Yên Sơn.”
Tiền Cơ gật đầu nói: “Không sai, theo như ta nghe ngóng, năm ngày sau Lâm Diệp sẽ cùng Tôn mặt rổ xuất phát đến phía diệt trừ sâu bệnh trên ruộng.”
Lỗ Đình lập tức hiểu ra, mừng rỡ nói: “Ngươi chính là muốn động thủ vào ngày đó.”
Tiền Cơ vẫn cười cười nói: “Đây không phải là cơ hội tốt sao? Đến lúc đó dụ tên Tôn mặt sẹo đi, sau đó ta và ngươi cùng ra tay giết kẻ này, trực tiếp quăng thi thể hắn xuống quặng mỏ khói lửa, đến lúc đó ai biết là chúng ta làm? Dù Tiêu Thiên Nhậm đến chúng ta cũng biểu hiện ra không hay biết gì.”
Lỗ Đình cười độc ác nói: “Vậy đợi năm ngày sau, lúc đó ta muốn tự tay chôn thi thể hắn thật tốt.”

Giữa nhà, Lâm Diệp mới về phủ, liền ngồi xếp bằng vận công, cho đến khi trong lòng không còn tạp niệm gì đầu hắn mới quay hướng về cách cửa thần bí.

Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Diệp cảm thấy cả người run lên, như bị sét đánh, ý thức trở nên mơ hồ, toàn thân như không thuộc về chính mình nữa.

Lúc Lâm Diệp tỉnh táo lại, mới phát hiện lúc này mình đi đến một chỗ xa lạ, chỗ này đen tối không tiếng động, cảm nhận như không có thời gian hoạt động.

Mà đường dưới chân lại nối dài quanh co, đường lớn như được tạo từ mây xanh, hiện ra vô cùng huyền bí.

Chỗ cuối của đường lớn mây xanh có một cánh của màu máu sừng sững.

Cánh cửa kia như mở đường đến hư vô, cao khoảng mười trượng, một màu đỏ sẫm, cứ như được vớt từ biển máu ra, hay cũng giống cánh cửa thông đến điện ngục, nhìn rất ghê người.

Không gian xa lạ, mây xanh thẳng tắp cùng với một tòa sừng sững giữa hư vô…
Tất cả đều chân thật như vậy, hoàn toàn không phải ảo giác.


Lâm Diệp hít sâu, để chính mình tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được cánh cửa thần bí màu máu ở đoạn cuối giống với cánh của thần bí trong đầu mình.

Lúc ẩn lúc hiện, Lâm Diệp đã cơ bản đánh giá vì sao bản thân xuất hiện ở đây, và có mối quan hệ với cánh cửa thần bí.

Vậy thì đến cuối cùng trong đây cất giấu bí mật gì?
Nơi này vừa không tồn tại có thể mình nghịch thiên mà vi phạm?
Lâm Diệp suy nghĩ hồi lâu, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, bước đi muốn đến tìm hiểu cánh cửa thần bí kia.

Nhưng mà hắn chỉ định bước một bước, chợt nghe tiếng vù vù lớn dần dưới đường lớn mây xanh.

Dao động khó hiểu đảo qua toàn thân Lâm Diệp, lại chợt biến mất không thấy đâu.

Bất chợt trước người Lâm Diệp một thước, xuất hiện một dũng đạo quang, quầng sáng tròn tỏa sáng, bên trong quầng sáng tỏ ra hoa văn thần bí.

Trong lòng Lâm Diệp cả kinh, thất thời không dám tiến lên chỉ giương mắt nhìn quầng sáng kia.


Cũng vào lúc này, một đạo mát lạnh âm thanh không chút tình cảm vang lên giữa đất trời.

“Nếu muốn đến “cửa thông thiên”, cần thông qua khảo nghiệm của “Đại Đạo Thanh Vân Cửu Trọng Quan”.

“Cửa thứ nhất của “Đại Đạo Thanh Vân Cửu Trọng Quan” là “Luyện Thần” đi qua được nó sẽ luyện được phương pháp luyện thần “Tiểu Minh Thần Thuật”
“Ngươi hãy trả lời có muốn đi đến không?”
Âm thanh đó không nhanh không chậm, vang vọng không biết từ đâu đến, làm toàn thân Lâm Diệp cứng đờ, chợt mới thanh tỉnh lại.

Thông Thiên Chi Môn, Đại Đạo Thanh Vân Cửu Trọng Quan, Tiểu Minh Thần Pháp…
Chẳng lẽ đây là “Bí mật” mà Lộc tiên sinh nói sao?
Lòng Lâm Diệp kích động, nghĩ mình đang nằm mơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận