Thiên Kiêu Ngạo Thế


Lâm Diệp yên lặng nghe, cũng không xen vào, hắn biết chuyện tình không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, rất nhanh Tiêu Thiên Nhậm đã kể ra nốt nửa sau câu chuyện: "Một đứa nhỏ xuất thân từ miền quê nghèo muốn tu hành, nói thì dễ mà làm thì khó, chỉ tính riêng chi tiêu hàng ngày cũng là một khoản tiền tài lớn.

Để cho con mình có thể an tâm tu luyện, Liên Như Phong bắt đầu chú ý đến trong thôn."
"Ngươi cũng biết, Liên Như Phong là thủ lĩnh hộ vệ trong thôn, toàn quyền phụ trách việc vận chuyển linh cốc trong thôn đến bộ lạc Thanh Dương trao đổi hàng hóa.

Mấy năm trước, hàng hóa mà thôn Phi Vân trao đổi được có giá trị tương đương với ba trăm đồng tệ của vương quốc.

Nhưng mấy năm nay, hàng hóa hắn đổi về ngày càng ít, thậm chí nhiều lần tay không mà về."
Nói đến đây, thanh âm Tiêu Nhậm Thiên đã có chút tức giận: "Nếu vì việc tu hành của Liên Phi hắn lấy đi một chút tài vật, mọi người cũng có thể thông cảm.

Nhưng đến nay, hắn lại càng không kiêng nể gì, hàng hóa mang về càng ngày càng ít, đã sắp không đủ cho sinh hoạt của mọi người trong thôn, quá phận quá đáng!"
Lâm Diệp bỗng nhiên nhớ đến, lúc sáng khi thấy Liên Như Phong, trên người hắn đeo dây chuyền có mặt làm từ "Tử Đàn Vân Hương Mộc" đắt đỏ, giá trị ngang với mười ngân tệ của vương quốc.

Mười ngân tệ tương ứng với một ngàn đồng tệ.

Hơn thế nữa, dưới chân Liên Như Phong còn đeo một đôi "Linh Văn Trường Ngoa" giá trị còn cao hơn "Tử Đàn Vân Hương Mộc" rất nhiều.


Lúc ấy hắn đã cảm thấy kì quái, một thôn dân nghèo ở vùng rừng sâu núi thẳm mà thôi, cho dù tu vi đạt đến tầng bốn cảnh giới Chân Võ - Khai Khiếu, cũng không có khả năng có được đồ vật sang quý như thế này.

Nhưng bây giờ Lâm Diệp hiểu được, những năm nay Lâm Như Phong lợi dụng chức vụ mà vơ vét, âm thầm ăn bớt lượng lớn tiền tài.

Tiêu Thiên Nhậm bỗng nhiên thở dài: "Ta nhắc nhở Liên Như Phong nhiều lần, bảo hắn thu liễm bớt, chỉ cần không quá khó coi, không uy hiếp đến cuộc sống của thôn dân ta cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng đáng tiếc, hắn bị tiền tài che mắt, đã không quay trở về như xưa được nữa."
Lâm Diệp hỏi: "Hôm nay ngài cãi nhau trong từ đường với hắn cũng vì vấn đề này?"
Tiêu Thiên Nhậm gật đầu nói: "Đúng vậy, hàng hóa hắn mang về lần này là ít nhất trong mấy năm gần đây, đã ảnh hưởng cuộc sống của toàn bộ thôn dân.

Từ giờ trở đi, mọi người phải ăn uống tiết kiệm mới có thể cầm cự được qua đoạn thời gian này."
Trên gương mặt già nua đã nhuốm vẻ bi phẫn và đau lòng.

"Đúng là quá đáng!"
Lâm Diệp nhíu mày, cũng không tiện nói gì thêm nữa.

"Nhưng dù như vậy thì cũng có cách nào đâu? Trong thôn tu vi của hắn cao nhất, cũng chỉ có hắn quen thuộc con đường và nhân mạch tiến về bộ lạc Thanh Dương.

Nếu không có hắn, thôn dân muốn sống sót càng khó khăn hơn."
Tiêu Thiên Nhậm bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Diệp trầm ngâm nói: "Như vậy Lâm Như Phong nhìn trúng thôn Phi Vân không thể rời khỏi hắn cho nên mới dám lớn lối không kiêng nể gì như thế."
Tiêu Thiên Nhậm âm trầm gật đầu.

Lâm Diệp suy nghĩ một hồi lâu nói: "Cho dù như vậy, vì sao đêm nay hắn phải sai người đến đối phó ta? Hay có liên quan đến việc hắn đầu nhập vào bộ lạc Thanh Dương?"
"Đây cũng là điều mà ta không rõ."
Tiêu Thiên Nhậm lo lắng nói: "Ta có cảm giác Liên Như Phong đang âm thầm trù tính kế hoạch gì đó có thể gây bất lợi với thôn Phi Vân.

Nếu để cho hắn thực hiện được, chỉ sợ tất cả thôn dân sẽ bị liên lụy.”
Lâm Diệp đã có thể xác định phỏng đoán trong lòng mình, nói: "Hóa ra là vậy, có lẽ việc ta xuất hiện đột nhiên khiến cho Liên Như Phong cố kỵ, nên phái người đến thăm dò nội tình của ta, phòng ngừa phá hỏng kế hoạch của hắn?"
"Ngươi đoán không sai."
Tiêu Thiên Nhậm kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Diệp, giống như không nghĩ đến một thiếu niên mười hai mười ba tuổi như hắn có thể suy nghĩ nhìn nhận rõ vấn đề như vậy.


"Vậy thì được rồi."
Trên gương mặt thông tuệ có chút tái nhợt của Lâm Diệp hiện nên một tia thoải mái: "Chỉ cần biết được nguyên nhân vậy thì không cần lo lắng nữa."
"Ngươi không sợ Liên Như Phong tiếp tục phái người đến đối phó người sao?"
Tiêu Thiên Nhậm không nhịn được hỏi.

.

Ngôn Tình Sắc
"Nếu ta đã biết nguyên nhân thì tất nhiên sẽ làm ra phòng bị tương ứng.

Chỉ cần không giết chết ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến bọn họ trả một cái giá thật lớn."
Lâm Diệp thuận miệng nói, ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh, khóe môi còn treo nụ cười, nhưng nội dung câu nói của hắn khiến người ta cảm nhận được một cỗ ngoan lệ không rét mà run.

Đây là chính là Lâm Diệp, bề ngoài nhìn gầy yếu vô hại, bên trong lại tàn nhẫn quả quyết đến mức mà người thường khó có thể tưởng tượng.

Nếu không hắn cũng không thể sống sót ở nhà tù hầm mỏ tăm tối không có ánh mặt trời.

Lộc tiên sinh dạy hắn cách sinh tồn và một trái tim kiên cường bất khuất, ấm áp như ánh mặt trời.

Còn những thủ vệ và kẻ tù tội ở nhà tù hầm mỏ giúp Lâm Diệp nhận thức được hắc ám và tàn khốc là như thế nào.

Tiêu Thiên Nhậm có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Lâm Diệp hồi lâu mới nói: "Ngươi không giống một thiếu niên chỉ có mười hai mười ba tuổi."
Lâm Diệp nhún vai cười nói: "Không gạt Tiêu bá, năm nay ta mới mười ba tuổi."
Tiêu Thiên Nhậm phất tay, không muốn tốn qua nhiều thời gian cho chủ đề này, nói: "Lâm Diệp, hiện giờ ngươi đã biết tình huống trong thôn, còn quyết định ở lại đây sao? Ngươi phải biết rõ, nếu ở lại, có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm."

Lâm Diệp không chút do dự nói: "Ở, vì sao không ở nữa? Đây là nơi dừng chân đầu tiên của ta ở vương quốc Tử Diệu, nếu chưa xác định nơi tiến đến tiếp theo ta sẽ không dời đi."
Tiêu Thiên Nhậm thấy vậy cũng không nhiều lời, vỗ vỗ bả vai Lâm Diệp, nói: "Ngươi không giống với những người cùng trang lứa khác, ta cũng không khuyên thêm ngươi cái gì.

Ngươi đã quyết định ở lại, vậy ngươi chính là một thành viên của thôn Phi Vân.

Bộ xương cốt già của ta tuy không có năng lực gì, nhưng sẽ tận khả năng bảo vệ ngươi.”
Nói xong Tiêu Thiên Nhậm xoay người rời đi.

Lâm Diệp nhìn theo vị lão nhân này rời đi, hồi lâu sau duỗi lưng một cái, lẩm bẩm nói: "Gặp chuyện sợ phiền phức cũng không phải tính cách của ta."
Đêm nay, Lâm Diệp không ngồi xuống tu luyện giống như ngày thường, mà lẻ loi một mình ngồi trong bóng đêm trầm tư hồi lâu.

Cuối cùng hắn đứng dậy, nương theo ánh trăng ảm đạm chiếu từ cửa sổ vào, mở ra hòm gỗ một lần nữa.

Tiếp sau, Lâm Diệp lấy ra quyển sách ố vàng cùng cây bút khắc màu xàm thần bí đặt lên trên bàn đọc sách, hít sâu một hơi, nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Đêm nay sau khi chạy trốn khỏi nhà Lâm Diệp, Lỗ Đìnhh vội vàng rời khỏi thôn Phi Vân.

Hắn đi thẳng đến một ngọn núi nhỏ cách thôn chừng mười dặm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui