Thiên Kiêu Chi Nữ

Trưa hôm đó, khi học sinh đang trong thời gian giải lao, Dương Sâm như uống phải thuốc lác vậy, điên cuồng bám theo Thiên Thi khiến cô vô cùng khó chịu. Trương Dĩnh cũng ném ánh mắt cảm thông qua.
" Thiên Thi... nước!"
" Thiên Thi... cơm!"
" Thiên Thi.. bạn mỏi không!"
" Tránh ra tránh ra... cho Thiên Thi của tôi qua.... "
"......."
Thiên Thi này Thiên Thi nọ vô cùng náo nhiệt. Chưa bao giờ mà cô cảm thấy yêu thích nhớ nhung tiếng chuông vào lớp đến vậy. Dương Sâm chẳng khác nào con đỉa hút máu. Không đúng! Nói cậu ta là con đỉa thì hơi thiệt cho mấy con đỉa thật.
"Cẩn thận!!!"
Mãi mới cắt đuôi được sự ráo riết của Dương Sâm. Thiên Thi đang lững thững bước đi thì bên tai truyền đến 1 tiếng hô cẩn thận. Tiếp đó thân thể bị người ta kéo ngã về phía sau.
" Choang...... " 1 cái chậu hoa rớt ngay chổ Thiên Thi vừa đứng phát ra 1 tiếng kêu vô cùng thanh thúy. Cái âm thanh đấy như cái dao chọt chọt vào tim Thiên Thi. Cô ngây người theo phản xạ ngước đầu nhìn lên phía trên tầng thượng của trường học nhưng lại không thấy 1 cái bóng nào. Nếu nói cái chậu hoa tự động rơi xuống thì cô không tin! trừ phi có người giở trò. Rất rõ ràng. Người đó nhằm vào cô.
" Hư..... " 1 tiếng rên khe khẽ vang lên, Thiên Thi hoàn hồn lại, vội đứng dậy, nhìn người vừa cứu mình đang ngã trên đất mà con ngươi cô co rút lại

" Trịnh....Nhiên...."
Trái tim nhẹ nhàng tuôn ra từng đợt đau đớn.
Trịnh Nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn vết trầy ở cánh tay mà nhíu mày. Nhưng khi chạm đến ánh mắt của người trước mặt, hắn bỗng sửng sốt.
Ánh mắt lạnh băng không có 1 tia cảm xúc, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm thẳm không có tạp chất nào. Ánh mắt này khác nhau 1 trời 1 vực với lúc ở núi Lôi Trạch đi trên con đường kia. Thậm chí Trịnh Nhiên còn có ảo tưởng rằng đó là 2 con người hoàn toàn khác.
" Cám ơn... " Thiên Thi lạnh nhạt nói với Trịnh Nhiên.
Đúng lúc này Dương Sâm chạy tới, cậu ta hoảng hốt nhìn Thiên Thi rồi nhìn chậu hoa vỡ dưới đất, giọng lo lắng:
" Thiên Thi... chuyện gì xảy ra vậy? Bạn có sao không?"
Thượng Thiên Thi không trả lời cậu ta mà hỏi ngược lại.
" Dương Sâm.. cậu có thể giúp tôi trả tiền thuốc thang cho vị bạn học này được không? Giờ tôi không đem theo tiền... "
" A? Được"
Nghe vậy Dương Sâm cầu còn không được. Mặc dù hắn không hiểu chuyện gì xảy ra hết nhưng vẫn thành thật đáp ứng. Hắn vội lấy tiền trong ví nhét vào tay Trịnh Nhiên xong không nói 2 lời vội chạy theo Thượng Thiên Thi. Từ đầu đến cuối cậu ta chưa từng nhìn Trịnh Nhiên lấy 1 cái. Biến hắn hoàn toàn thành không khí. Vốn dĩ trong thâm tâm Dương Sâm luôn luôn coi thường những người không có gia thế như Trịnh Nhiên. Dĩ nhiên sẽ không đặt người ta vào mắt.
Trịnh Nhiên vẫn thản nhiên nhìn theo 2 bóng dáng đi phía trước, bộ dạng bình tĩnh nhưng bàn tay cầm tiền mà Dương Sâm cho đã dần dần nắm chặt lại. Hắn nhìn vết xước trên tay rồi nhìn chậu hoa dưới đất. Miệng nở 1 nụ cười tự giễu.
--------
" Em nói em suýt bị người ta ném chậu hoa lên người sao?"
Trong nhà vệ sinh nữ, Thượng Thiên Thi đem hết sự việc vừa mới xảy ra ra kể cho người chị Thanh mai trúc mã của mình- Trương Dĩnh.
" Đúng vậy..." Thượng Thiên Thi gật gật đầu.
" Em có biết người đó là ai không?" Trương Dĩnh nghiêng mặt ra nghiêm túc hỏi.
Thượng Thiên Thi cười khổ.

" Nếu em biết em còn ở đây làm gì?"
" Quá đáng ghét... rốt cuộc là người nào dám đụng đến tam tiểu thư của Thượng thị vậy? Hết muốn sống rồi sao? "
Trương Dĩnh lau lau mặt không khách khí buông lời uy hiếp.
2 người nói chuyện với nhau nhưng lại không chú ý tới trong 1 cánh cửa nhà vệ sinh sau cùng có 1 người đang ngồi trong đó nhe răng ra cười vô cùng độc ác, trong mắt tràn ngập sự căm tức.
------------
Kì thi trung học luôn là nổi lo sợ của nhiều bạn học sinh. Nhưng đối với Thượng Thiên Thi thì đó lại là 1 chuyện khác, cô chưa bao giờ quan tâm tới nó. Lại nói đó là chuyện của kiếp trước, bây giờ cho dù cô không muốn cũng phải muốn. Khi về đến nhà, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình của người anh họ gia sư, cô thật sự không có tâm trí nào muốn học cả. Sự việc chậu hoa ở trường đã khiến tâm trí Thượng Thiên Thi rối rắm và căng thẳng. Vì chuyện này ở kiếp trước chưa từng phát sinh qua. Lúc trước cô bám theo Trịnh Nhiên ngẫu nhiên cũng khiến vài người căm ghét nhưng vẫn không có ai dám làm gì cô. Đùa sao? Đằng sau Thượng Thiên Thi là cả 1 con rồng thế lực! Đụng vào cô chẳng khác nào tìm chết! Thế nhưng bây giờ sự việc xảy ra càng ngày càng không theo quỹ tích ban đầu nữa.
Là ai muốn hãm hại cô? Cô trọng sinh lại...nên đã làm thay đổi 1 số việc sao? Và cả những người chưa bao giờ xuất hiện trong kiếp trước......
Thượng Thiên Thi bận suy nghĩ nhiều chuyện nên không phát hiện ra bản thân từ khi nào đã đứng trước mặt Thượng Bạch Triệt. Vì anh đồng ý làm gia sư cho Thiên Thi nên ông bác Thượng Sơn Khanh bắt anh dọn qua ở cùng để tiện cho việc dạy học. Nếu không phải Bác Thượng năn nỉ Thượng Bạch Triệt làm gia sư cho con gái mình thì còn lâu anh mới tự rước phiền phức vào người. Anh chưa bao giờ coi Thượng Thiên Thi là em họ thậm chí còn có 1 chút gì đó chán ghét.
Thượng Thiên Thi ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm như hồ nước mùa thu lạnh lẽo của Thượng Bạch Triệt, bật thốt 1 câu khiến tâm trạng như mặt băng tĩnh lặng ngàn năm của anh chợt xuất hiện 1 tia dao động mãnh liệt.
" Anh... rốt cuộc là ai?"
Cả không gian như đông cứng lại, thời gian dừng hẳn, chỉ còn lại 2 con người đứng đấy, bốn mắt giao nhau.....
Không khí im ắng 1 cách đáng sợ bị phá vỡ bởi âm thanh rụt rè của Tương Liên.
" Tiểu... tiểu Thư... Triệt thiếu gia.. lão gia dặn 2 cô cậu tối nay tham dự tiệc Mừng thọ của Cố Chủ tịch Hứa về...thiệp mời thì.... "

" Tôi không đi!" Thượng Thiên Thi quay ngoắt ra chặn lời, từ chối ngay tức khắc. Cô lại nhìn chằm chằm vẻ mặt cứng ngắc của Thượng Bạch Triệt, vì chiều cao ngang tới ngực anh nên đành ấm ức ngẩng đầu lên, bĩu môi 1 cái rồi chảnh chọe bước đi, bộ dáng rất buồn cười.
" Anh họ gì chứ...."
Phía xa xa vang lên giọng nói lầm bầm của Thiên Thi.
Bàn tay từ lúc nào đã siết chặt lại của Thượng Bạch Triệt dần dần thả lỏng ra. Cảm xúc phức tạp trong mắt nháy mắt tan đi hơn phân nửa. Không ngờ chỉ mấy giây thôi anh lại có sát khí đối với cô gái nhỏ này....
Tương Liên rùng mình nhìn Thượng Bạch Triệt, cảm giác lạnh lẽo như toàn thân bị người ta hắt nước lạnh vào. Người thiếu gia nhỏ hơn cô 3 tuổi này mang lại cảm giác rất xa cách.
" Thiếu... thiếu gia.. vậy... tối.. tối nay..."
" Đã biết"
Thượng Bạch Triệt lạnh nhạt đáp rồi xoay người trở về phòng mình ngay kế bên phòng Thiên Thi.
Lúc này Thượng Thiên Thi không biết rằng chỉ 1 câu hỏi bâng khuâng của mình lại suýt chút nữa khiến bản thân bị mất mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui