Thiên Kiếp Mi

Một đêm tĩnh mịch trôi qua.

Liễu Nhãn ngồi trầm ngâm trên ghế, ngồi một lúc, suy nghĩ cũng dần trở nên mông lung. Ngơ ngẩn hồi lâu, chợt cảm thấy trong nhà sáng hẳn lên, hóa ra trời đã hửng sáng. Hắn nhìn sang góc tường nơi Đường Lệ Từ ngồi, chỉ thấy y nhắm mắt dựa vào tường, vẫn không hề nhúc nhích. Liễu Nhãn dồn sức vào cánh tay, gắng gượng bò từ trên ghế xuống đất, lê về phía Đường Lệ Từ từng tấc từng tấc một, "A Lệ?"

"Ta không sao." Đường Lệ Từ nhắm mắt lại, "Sau nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, Dương Quế Hoa đưa bọn họ đi, ít nhất sẽ tra hỏi một đêm, sáng sớm nay e rằng vẫn đến đây tuần tra."

Liễu Nhãn thở dài, "Ngươi đứng lên được không?"

Đường Lệ Từ mỉm cười, uể oải mở mắt ra, "Ta đang nghĩ hai chuyện."

Liễu Nhãn cau mày, "Chuyện gì?"

Đường Lệ Từ thong thả nói, "Thẩm Lang Hồn biến ngươi thành dáng vẻ này, sau đó hắn đi đâu?"

Liễu Nhãn bình thản đáp, "Ta làm sao biết được? Chẳng qua hắn muốn thấy ta sống không bằng chết thôi."

"Hắn biến ngươi thành dáng vẻ này, theo lẽ thường thì phải âm thầm theo dõi, ngươi càng đau khổ hắn càng vui mới đúng, ít ra hắn sẽ không để ngươi chết trong tay người khác. Nhưng khi Thiếu Lâm Thập Thất Tăng muốn bắt ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi, hắn lại không xuất hiện."

"Chắc hắn đi rồi."

Đường Lệ Từ mỉm cười nhàn nhạt, "Ta đoán e rằng hắn đã gặp chuyện rồi. Kẻ theo dõi ngươi không chỉ có một nhóm, nếu mục tiêu của mọi người đều là ngươi thì sẽ không thiếu minh tranh ám đấu. Bàn về võ công lẫn tâm cơ, hắn đều không phải đối thủ của Đào cô nương."

Liễu Nhãn yên lặng một lát, "Đào cô nương? Tây Phương Đào?"

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Đúng vậy, Đào cô nương dịu dàng xinh đẹp thông minh lanh lợi, xưa nay ngươi luôn đối đãi chân thành với nàng, chưa bao giờ hoài nghi. Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn không hiểu nàng tính kế cho ngươi bại trận trên núi Hảo Vân, ném ngươi ra ngoài cuộc, biến thành con chó mất chủ?"

Liễu Nhãn nghe vậy thì im lặng hồi lâu, rồi thở ra một hơi nặng nề, "Ngươi định cứu hắn à?"

Đường Lệ Từ khép hờ hàng mi, "Hắn rơi vào tay ai còn chưa biết, cứ chờ xem."


Liễu Nhãn không đáp, một lát sau hắn bỗng lặp lại câu hỏi, "Ngươi đứng lên được không?"

Đường Lệ Từ nói, "Chuyện thứ hai, đồ đệ ngươi mới nhận không phải nhân vật đơn giản đâu, ta nghĩ nhà lao của Đại Lý Tự không giữ nổi hắn."

Liễu Nhãn lại hỏi, "Đứng được không?"

Đường Lệ Từ ngừng lại giây lát, không còn những lời lẽ che mắt đánh lạc hướng, không ngờ mặt y lại thoáng ửng đỏ. Liễu Nhãn chợt cảm thấy rất buồn cười, phải thừa nhận mình đã cạn kiệt sức lực cũng là chuyện khó khăn đến thế sao? Hắn đưa cánh tay lên, miễn cưỡng với tới bình trà trên cái bàn bên cạnh, lắc thử lại phát hiện trà bên trong đã cạn. Hắn nhấc bình trà lên, đặt nó xuống đất, hai tay chống xuống đất lê về phía trước vài bước, sau đó nhấc bình trà đặt dịch lên một đoạn, lại lê thêm vài bước, cứ thế từ từ lê xuống bếp.

Nhà bếp cũng không xa phòng khách, Đường Lệ Từ ngồi dựa vào tường, nghe tiếng củi nổ lép bép trong bếp, còn có tiếng nước sôi lục bục, bỗng mở miệng hỏi, "Còn nhớ con hẻm nhỏ thuộc Ngân Bang trong ngày rằm tháng Bảy không?"

Giọng Liễu Nhãn truyền ra từ nhà bếp nghe hết sức bình tĩnh, "Ngươi nói con hẻm nhỏ nơi ngươi bị mấy tên lưu manh trong Ngân Bang đánh một trận ấy à? Hôm đó ta giúp ngươi đánh trả lại người ta một trận, sau đó con hẻm kia chẳng phải đã bị ngươi châm lửa đốt sao? Thật khó tưởng tượng, đây đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi."

Đường Lệ Từ cười cười, "Đó là lần đầu tiên có người giúp ta đánh nhau, trước đó ta đã bị đánh rất nhiều lần, nhưng người ta thấy có đám đánh nhau đều chạy mất, cha mẹ ta cũng chưa bao giờ để tâm."

Liễu Nhãn đang rót nước vào bình trà, "Tự dưng ôn chuyện cũ làm gì?"

"Không có gì, chẳng qua là đang nghĩ... Nếu hồi ấy biết võ công thì không chừng ta đã giết người, sau đó cũng không quen biết ngươi." Đường Lệ Từ thong thả nói, "Biết đâu ta sẽ có mọi thứ, không cần quen biết ai, vĩnh viễn sẽ không thua."

Liễu Nhãn đặt bình trà đã đổ đầu nước sôi xuống đất, lê từng bước từng bước trở về, "Nếu như có chữ "nếu", ta cũng mong chưa bao giờ quen biết ngươi, cả đời làm ca sĩ trong quán rượu nhỏ, gảy đàn ghi ta, chơi với mấy người bạn bình thường, như vậy là tốt nhất."

Đường Lệ Từ bật cười, "Ha ha ha... Chỉ tiếc bây giờ ngươi đường đường là Phong Lưu Khách Liễu Nhãn, dù thời gian có thể quay về, ngươi cũng không còn là Nhãn ca tính tình dễ chịu trong quán rượu phong tình nữa."

Giọng Liễu Nhãn đã thấm lạnh, hắn lần mò chạm vào chén trà trên bàn, rót một chén nước nóng để trước mặt Đường Lệ Từ, "Ngươi thì ngược lại, chẳng thay đổi chút nào, trước đây là tên điên, bây giờ vẫn là kẻ điên."

Đường Lệ Từ chầm chậm đưa tay ra bưng chén lên, nhẹ nhàng lắc lư nước sôi nóng hổi trong chén, rửa miệng chén rồi thong thả đổ nước này xuống đất. Y đưa tay vào ngực áo, lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh nhạt, mở hộp ra, bên trong là một nhúm lá trà xanh tươi mơn mởn. Y bỏ ít lá trà vào trong chén, Liễu Nhãn đưa chén sang, y tiện tay bỏ hết lá trà còn sót lại vào chén của Liễu Nhãn rồi ném cái hộp đi.

Nước sôi rót xuống, mùi trà u nhã bay lên, thấm đượm ruột gan. Đường Lệ Từ nâng chén trà lên uống một ngụm, hai má nhợt nhạt gần như ngay lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng. Liễu Nhãn cũng uống một hớp, "Không ngờ ngươi lại mang lá trà theo người."

"Ta luôn mang theo người rất nhiều thứ." Đường Lệ Từ thở hắt ra một hơi, ấn đường hơi nhíu lại, "Nhưng chưa bao giờ mang đồ ăn."


Liễu Nhãn giơ một cái bánh bao lên, hai người nhìn cái bánh kia, đó là đồ ăn thừa A Thùy để trong phòng bếp. Lát sau, Liễu Nhãn thở dài, "Nếu có người biết hôm nay hai ta phải dựa vào cái bánh bao này sống qua ngày, thì hẳn là sẽ..."

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Mỗi người một nửa đi, lát nữa trời sáng hẳn, nơi này sẽ rất nguy hiểm."

Liễu Nhãn chia cái bánh bao ra làm hai nửa, Đường Lệ Từ xé một mẩu bỏ vào miệng, bỗng ho khù khụ mấy tiếng, bụm miệng nôn mửa. Liễu Nhãn ngẩn người, thấy y vẫn nôn ra một ngụm máu kèm theo một ngụm nước miếng, nôn một hồi sắc mặt lại tái trắng đi. "Ngươi không đứng lên nổi thì để ta đưa ngươi đi." Hắn nhai vài miếng, ăn nốt nửa cái bánh bao của mình, "Nghe nói ngươi có một người bạn quen Minh Nguyệt Kim Y Thủy Đa Bà, ngươi có biết Thủy Đa Bà sống ở đâu không?"

"Khụ khụ... Minh Nguyệt Kim Y Thủy Đa Bà..." Khóe miệng Đường Lệ Từ hơi cong lên, "Minh Nguyệt Lâu, núi Tuệ Tịnh."

Chẳng bao lâu sau, trên con đường lớn trong thành Lạc Dương, người qua lại đều ngạc nhiên nhìn một quái nhân che mặt bằng mặt vải xám, đôi chân đã tàn phế, dùng cả hai tay bò đi trên đất. Trên vai hắn đeo hai sợi giây thừng, sau lưng kéo theo một chiếc xe, trên xe buộc chặt một thùng gỗ lớn. Mỗi bên tay hắn cầm một viên gạch, đi môt bước cũng hao hết khí lực toàn thân, dường như xương cốt trên người đều kêu lên răng rắc. Chiếc xe sau lưng hắn đi một bước lại lắc lư một nhịp, chật vật theo hắn tiến về phía trước. Người đi đường ngạc nhiên nhìn quái nhân này, có vài người tuy có lòng muốn giúp đỡ, nhưng nhìn quái nhân quần áo lam lũ, mặt che vải xám, không biết lai lịch hắn thế nào, quả thực không dám giúp. Hắn chầm chậm bò đến một tiệm bán ngựa trong thành, bỏ ra một thỏi vàng mua một cỗ xe ngựa, nhờ người ta khiêng cái thùng gỗ trên xe kéo vào trong xe ngựa, sau đó tự mình vung roi thúc ngựa, đi thẳng về hướng đông.

Người này thật sự quá mức khả nghi, sau khi hắn đi chưa đầy một khắc, quân tuần tra đã nhận được tin báo, nói họ cũng bắt gặp một người kéo theo cái thùng gỗ lớn y như vậy xuất hiện ở Lạc Dương, chắc có liên quan đến những vụ hung án ở Biện Kinh và Lạc Dương gần đây.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Đại Lý Tự.

Dương Quế Hoa nhốt Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy vào cùng một phòng giam, lại nhốt Phương Bình Trai vào một phòng khác. Đối với hắn thì Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy đều không thể đả thương người khác, nhưng lại có phần kiêng dè Phương Bình Trai. Trước khi giải huyệt đạo trên người hắn, Dương Quế Hoa dùng xích sắt làm bằng thép cứng khóa chặt Phương Bình Trai vào, rồi điểm mười hai đại huyệt trên người hắn thêm một lần nữa. Đầu tiên hắn vào phòng giam của Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy hỏi một đêm, sáng sớm hôm sau Tiêu Sĩ Kiều đến Đại Lý tự, sau khi xem qua Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy thì quay sang thẩm vấn Phương Bình Trai.

Phương Bình Trai đã tỉnh từ lâu. Tuy trên người hắn đeo xích sắt nặng nề, lại còn bị điểm huyệt đạo nên vẫn không thể cựa quậy, nhưng công phu điểm huyệt của Dương Quế Hoa đương nhiên không thể so với mấy lão hòa thượng Thiếu Lâm, nên trông hắn vẫn tiêu sái tự nhiên, chẳng qua trong tay thiếu đi cây quạt lông vũ màu đỏ kia thôi.

"Lục soát người hắn có tìm ra thứ gì không?" Tiêu Sĩ Kiều mặc quan phục bước vào đại la, cai ngục hai bên lập tức khiêng ghế và nệm qua cho hắn, lại có người tươi cười nịnh nọt, "Trên người hắn không có gì, ngoài mấy chục lượng bạc vụn, một cây quạt quái dị và mấy lưỡi đao nhỏ ra thì không còn gì nữa."

Tiêu Sĩ Kiều cau mày, "Lưỡi đao? Lưỡi đao kiểu gì?"

Cai ngục bưng lên một cái khay phủ vải đỏ, trong khay đặt mười mấy lưỡi phi đao cong dài chừng một tấc, sắc trắng như tuyết, hình dáng cong cong như cánh hoa trông vô cùng đẹp mắt. Tiêu Sĩ Kiều nhặt lên một lưỡi đao, vật này hai cạnh đều có lưỡi, sắc bén vô cùng, nếu không phải cao thủ thì tuyệt đối không dùng được loại ám khí này. Hắn nhìn không chớp mắt hồi lâu, đột nhiên nói, "Ngươi là Điệp Biện Trùng Hoa."

Phương Bình Trai thở dài, "Ngươi là ai?"


Tiêu Sĩ Kiều thong thả nói, "Ta không phải người giang hồ, nhưng hay đọc chuyện trong giang hồ. Suốt trăm năm qua, người có thể dùng loại phi đao lưỡi cong này thi triển 'Phong Tuyết Xuy Mẫu Đơn', chỉ có Điệp Biện Trùng Hoa của Thất Hoa Vân Hành Khách. Thất Hoa Vân Hành Khách xưa nay vốn thần bí, không để lộ tên thật, có lẽ vì thế mà không ai biết Phương Bình Trai chính là Điệp Biện Trùng Hoa."

Ánh mắt hắn sắc lẻm như đao, gằn từng chữ một, "Thất Hoa Vân Hành Khách có liên quan mật thiết đến thế cục giang hồ gần đây, Phong Lưu Điếm sau khi đánh một trận với Kiếm hội trung nguyên tuy bại nhưng chưa diệt, lại dám phân phát Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn trong cung. Nếu Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành, Nhất Đào Tam Sắc đều là thuộc hạ dưới quyền Phong Lưu Điếm, thì không biết các hạ hiểu được mấy phần nội tình Phong Lưu Điếm?"

"Ta ấy à? Ta chỉ là một tay lãng nhân giang hồ, rảnh rỗi thì đi loanh quanh rong chơi qua ngày, thi thoảng thích gây chuyện phiền phức, đôi khi lại muốn gây dựng tiếng tăm, nhưng hình như cũng chưa gây ra chuyện gì lớn đến nỗi phải vào thiên lao Đại Lý Tự."

Tiêu Sĩ Kiều bình thản nói, "Ngươi đã là Điệp Biện Trùng Hoa danh chấn thiên hạ, thì cần gì phải gây dựng tiếng tăm nữa?"

Phương Bình Trai bật cười, "Cứ mượn vầng hào quang của người khác thì chán chết đi được, ta muốn dựa vào bản thân chinh phục thiên hạ. Chỉ tiếc số ta đen đủi, đến giờ vẫn chưa gặp được cơ hội vang danh thiên hạ."

Tiêu Sĩ Kiều bình thản hỏi, "Ngươi hiểu gì về Phong Lưu Điếm? Vì sao ngươi lại đi cùng Liễu Nhãn bấy lâu nay? Chuyện hắn làm trong đại nội nhằm mục đích gì?"

"Ta hoàn toàn không hiểu gì về Phong Lưu Điếm." Ánh mắt Phương Bình Trai lóe lên vẻ thâm trầm, "Ba người họ vì sao sao lại trở thành thuộc hạ dưới quyền Phong Lưu Điếm ta cũng không biết, vì từ mười năm trước ta và các huynh đệ trong Thất Hoa Vân Hành Khách đã chia đôi ngả rồi."

Tiêu Sĩ Kiều ngẩn ra, "Vì sao?" Phương Bình Trai bật cười ha hả, "Bởi vì bọn họ huynh đệ tình thâm, mà ta bạc tình bạc nghĩ." Tiêu Sĩ Kiều nhíu mày, "Vì sao ngươi lại đi cùng Liễu Nhãn? Giờ này hắn ở đâu?"

"Ta đi cùng sư phụ, bởi vì hắn là sư phụ của ta. Mà ta bị đám hòa thượng đầu trọc Thiếu Lâm bắt, giờ lại bị ngươi gô cổ đến đây rồi, làm sao biết sư phụ ở đâu? Ta còn phải hỏi ngươi hắn ở đâu đây này." Sắc mặt Phương Bình Trai vẫn vô cùng bình thản, "Ta và ngươi có ý đồ khác nhau với hắn, nhưng ta không định hại hắn."

Tiêu Sĩ Kiều nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát rồi đứng dậy, "Ngày mai ta lại đến, nếu ngươi vẫn giữ thái độ này, miệng lưỡi cứ đưa đẩy vòng vo thì đừng trách ta bất kính với ngươi." Phương Bình Trai cười đáp, "Ta thật lòng thụ giáo."

Nếu người này là Điệp Biện Trùng Hoa, thì tuyệt đối không giữ lại được. Hôm nay Tiêu Sĩ Kiều nói chuyện với Phương Bình Trai đã biết hắn giỏi giữ mồm giữ miệng, nếu đã không muốn nói thì dù có dụng hình cũng không thể hỏi được. Mà nếu phải nhốt nhân vật nguy hiểm cỡ này trong đại lao nghe hắn nói nhảm, thì chi bằng giết gà dọa khỉ, để Phong Lưu Điếm biết hoàng cung đại nội hoàn toàn không dễ đối phó. Trong lòng đã động sát tâm thì cũng không định để hắn sống đến ngày mai, lập tức hạ lệnh cho Dương Quế Hoa nửa đêm xông vào giết Phương Bình Trai!

Dương Quế Hoa không ngờ Tiêu Sĩ Kiều mới gặp Phương Bình Trai một lần đã hạ lệnh giết, qua đó có thể thấy Phương Bình Trai là người nguy hiểm. Nửa đêm xông vào giết Phương Bình Trai, trong lòng hắn có phần tiếc nuối, nhưng không thể không làm. Phương Bình Trai là một con hổ, nếu đánh hổ không đánh dập đầu sẽ có nguy cơ bị nó vồ lại, đạo lý này hắn hiểu rất rõ.

Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy bị nhốt chung một phòng giam, bên cạnh đều là phòng giam nữ phạm nhân. Ngọc Đoàn Nhi trọng thương hôn mê, Dương Quế Hoa cũng có lòng tốt mang thuốc trị thương và nước đến, A Thùy đang bón cho nàng từng ngụm một. Phụng Phụng được Dương Quế Hoa bế đi, nói là gửi cho nhũ mẫu trong phủ trông nom. Chuyện này A Thùy tin hắn, Dương Quế Hoa tuy là quan binh, nhưng cũng là quân tử.

Thời gian trôi đi rất mau, gió thu thổi rụng vài chiếc lá, tiết trời lại lạnh thêm một chút, bóng đêm nhanh chóng bao trùm.

Phương Bình Trai vẫn bị xích vào tường đá của đại lao, huyệt đạo trên người vẫn bị điểm, thậm chí trong mười hai canh giờ hắn không ăn gì, cũng chẳng được uống lấy một ngụm nước. Dương Quế Hoa đối xử nhân từ với Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy, không có nghĩa là hắn cũng lơ là cảnh giác với Phương Bình Trai như thế.

Canh hai vừa qua, canh ba chưa tới. Phương Bình Trai bị xích trên tường, tình cảnh tuy bất lợi, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon. Chợt nghe cửa ngục kêu kẽo kẹt, hắn liền mở mắt ra. Khách ghé thăm lúc nửa đêm quá nửa không có ý tốt, hắn cười với người mới đến, "Đêm hôm khuya khoắt, các hạ không ngủ mà lại ghé chơi, khiến ta không thể không nghi ngờ ngươi muốn đến... giết người diệt khẩu?"

Dương Quế Hoa trở cổ tay, thanh kiếm bằng thép xanh đã cầm trên tay. Hắn không mang vỏ kiếm, mà vẫn luôn nắm thanh kiếm đã rời vỏ kia, "Thật ra ta cũng không muốn giết ngươi, Phương công tử võ công phi phàm có tình có nghĩa, tuy tính cách lập dị nhưng vẫn là một hán tử. Tiếc thay ngươi là Điệp Biện Trùng Hoa, nếu đã là Điệp Biện Trùng Hoa thì không thể không giết."


"Ha ha! Có một dạo ta còn tưởng cái tên này rất vẻ vang, hóa ra lại là một lá bùa đòi mạng." Phương Bình Trai không có vẻ gì là sợ hãi, mặt mũi vẫn tươi cười, "Ngươi sợ Phong Lưu Điếm sẽ xông vào thiên lao cứu ta ư? Yên tâm đi, bọn họ không ngốc vậy đâu..." Còn chưa nói hết câu, chợt nghe hai tiếng "vù vù" rất khẽ, hai cai ngục sau lưng Dương Quế Hoa đã ngã bịch xuống đất, không rõ sống chết ra sao. Phương Bình Trai ngơ ngác, Dương Quế Hoa quay phắt lại, chỉ thấy ở cửa đại lao có một người đang đi vào từng bước một, ăn mặc như quan binh nhưng không đội mũ.

"Kẻ nào?" Dương Quế Hoa lấy lại bình tĩnh, khẽ quát một tiếng.

Người kia chậm rãi đi đến trước mặt Dương Quế Hoa, chỉ thấy trên mặt hắn đeo một tấm mặt nạ khôi hài, là mặt Chung Quỳ. Dương Quế Hoa ngẩn người, vận khí hô to, "Bay đâu! Có người xông vào thiên lao!" Ngay sau đó đâm một kiếm vào kẻ mới tới. Người kia phất tay áo, chỉ thấy trường kiếm vận đủ chân lực của Dương Quế Hoa đâm đến tay áo hắn lại cong vào rồi bật ngược, rời tay bay đi đánh keng một tiếng.

Suy nghĩ của Dương Quế Hoa đảo chiều cực nhanh, thấy không địch lại kẻ kia thì xoay người lại, đưa ngón tay điểm vào các tử huyệt trên người Phương Bình Trai. Phương Bình Trai không thể cựa quậy, hai mắt mở to chờ chết. Chợt nghe một tiếng "bộp", bàn tay người kia nhanh hơn thân pháp của Dương Quế Hoa, trước khi ngón tay hắn kịp điểm trúng tử huyệt đã kịp vỗ nhẹ một chưởng vào lưng hắn.

Dương Quế Hoa lập tức sững lại, mềm người ngã xuống. Phương Bình Trai bật cười ha hả, "Thất đệ, ta thật không ngờ hôm nay ngươi lại cứu ta."

Người đeo mặt nạ Chung Quỳ tiến lên một bước, giẫm chân lên mu bàn tay của Dương Quế Hoa rồi chậm chậm gỡ tấm mặt nạ đang đeo xuống, lộ ra dung mạo xinh đẹp như hoa, chính là Tây Phương Đào. Chỉ thấy nàng mỉm cười yêu kiều, "Lục ca gặp nạn, tiểu đệ sao lại không cứu? Huống chi Lục ca xưa nay là người nghĩa khí, thà chết cũng không tiết lộ chuyện cơ mật của Phong Lưu Điếm, sao có thể để hạng tép riu như Dương Quế Hoa đâm một kiếm giết chết Lục ca chứ? Hắn còn không xứng xách giày cho Lục ca nữa." Trong lúc trò chuyện, Tây Phương Đào đã bẻ xích sắt trên người Phương Bình Trai, giải huyệt đạo bị điểm cho hắn, "Mau đi thôi, tuy Đại Lý Tự không có cao thủ, nhưng bị biển người vây đánh cũng phiền."

Phương Bình Trai vặn cổ tay bị xích sắt gông lại phát đau, "Ban ngày khi Tiêu Sĩ Kiều đến gặp ta, không lẽ ngươi nấp bên cạnh nghe lén, biết ta không nói gì mới quyết định cứu ta?"

Tây Phương Đào mỉm cười yêu kiều, "Làm gì có chuyện đó? Dù ngươi nói toẹt ra với Tiêu Sĩ Kiều, nhưng năm ấy đã uống máu ăn thề kết làm huynh đệ, thì ta cũng không dửng dưng đứng ngoài."

Phương Bình Trai hừ khẽ, đưa mắt nhìn trời, "Nếu ngươi thật lòng quan tâm đến huynh đệ, thì sao lại khiến Tam ca Tứ ca sống dở chết dở như thế? Thôi ngươi khỏi cần giải thích với ta, ta đã nói rất rõ lựa chọn của mình từ mười năm trước. Nếu ta không biết chuyện, thì chỉ e bây giờ cũng chịu chung số phận với Tam ca Tứ ca, chẳng qua chỉ là con rối của ngươi."

"Ha ha, Lục ca sao có thể tẩy trắng sạch sẽ như thế? Ngươi đừng quên hai ly rượu độc mà Tam ca Tứ ca uống là do ai kính? Bữa tiệc hôm ấy là ai mời khách, ai chủ trì?" Tây Phương Đào thong thả nói, "Ngay từ đầu ngươi đã nhúng tay vào chuyện này rồi, đừng cho là mình thật sự trong sạch không tỳ vết. Đường Lệ Từ lấy được ngọc Lục Mị, một khi y giải được độc của trúc Hoàng Minh, Tam ca Tứ ca tỉnh lại, hồi tưởng chuyện năm ấy, ngươi nói xem bọn họ sẽ hận ngươi, hay là hận ta?"

"Ngươi..." Phương Bình Trai gượng cười, "Giả làm đàn bà, là có thể ác độc hơn cả đàn bà sao?"

Tây Phương Đào đặt ngón tay đè lên môi, thở dài một tiếng, "Lục ca, trở về đi, du đãng mười năm lẽ nào còn chưa đủ? Mười năm phiêu bạt ngươi đã có được gì? Giang hồ này có ai đồng tình với ngươi? Có ai coi trọng ngươi? Không tiền bạc không quyền lực không điều kiện, dù ngươi là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng chìm trong dòng chảy giang hồ, lòng ôm hoài bão cũng không có chỗ phát huy."

Phương Bình Trai phất tay, "Ờ... ta cũng không có hoài bão gì, chỉ ôm tâm nguyện nho nhỏ, đó là muốn chứng minh rời xa các ngươi ta vẫn có thể nổi danh mà thôi. Chỉ tiếc..."

Tây Phương Đào mỉm cười, "Chỉ tiếc mãi không làm được. Lục ca, giang hồ coi thường ngươi, nhưng ta coi trọng ngươi." Nàng nhẹ nhàng nói, "Huống chi ngươi nợ ta hai mạng, năm đó, và hôm nay."

"Chuyện này..." Phương Bình Trai vỗ đầu, "Chuyện này khó lắm, để sau hãy nói." Hắn đi ra ngoài, "Biết đâu sau này có dịp gặp lại, biết đâu sau này chẳng còn cơ hội nữa, trước mắt ta không hề muốn thay đổi."

Tây Phương Đào khoan thai nói, "Trước mắt ta cũng không muốn thay đổi chuyện gì, trước khi ngươi học được thuật Âm Sát của Liễu Nhãn, ngươi muốn làm gì cứ làm, ta tuyệt đối không can thiệp."

Phương Bình Trai bật cười, "Ngươi đúng là mưu tính sâu xa, chuyện gì cũng muốn..." Còn chưa nói hết câu, thân hình hắn đã lướt đi, chui vào phòng giam nữ phạm nhân, nháy mắt đã không còn tăm tích. Tây Phương Đào khẽ cười, nàng cũng muốn mang hai vị cô nương trong ấy đi, nhưng lúc này không nên trở mặt với Phương Bình Trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui