Người trước mắt chưa bao giờ bộc lộ tình cảm chân thật của mình. Y phải đứng trên mọi người, vì thế dẫu phải bỏ ra cái giá lớn nhường nào cũng không quan tâm, xưa nay luôn muốn làm vị thần thao túng sinh tử của người khác... Y thích cảm giác vận mệnh của ngàn vạn con người phụ thuộc vào tâm trạng vui buồn nhất thời của mình. Y có vô vàn dục vọng, ăn mặc ngủ nghỉ thậm chí nô bộc, nữ nhân đều phải thuộc dạng tốt nhất. Đi trên con đường này, cho dù hi sinh huynh đệ, tôn nghiêm và mạng sống cũng không hề hối tiếc, gặp người có thể vượt qua mình bèn lựa chọn đồng quy vu tận... Một người như thế, sao có thể chết theo cách này chứ?
Huống chi Đường Lệ Từ... đè lên người hắn, thay hắn cản một mũi tên.
Trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì chứ? Ngươi thật sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi, dù ta và ngươi lớn lên bên nhau, vẫn không bao giờ biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì...
Liễu Nhãn chầm chậm thở ra một hơi. Trên Thanh Sơn Nhai, ngươi cũng nhảy xuống theo ta y như vậy, trước là cứu mạng ta, sau lại để ta đánh một chưởng, hôm nay cũng là như thế... Người đời đều nói ngươi tâm cơ thâm trầm, ta thấy ngươi rõ là tên ngốc. Hắn đưa tay ra, xé vạt áo sau lưng Đường Lệ Từ, rút mũi tên ngắn đâm sâu vào lưng y. Cũng may đây là tên ngắn, bắn lệch mục tiêu, tuy đâm vào thịt hơn hai tấc nhưng không tổn thương đến tim phổi. Thấy vai trái y cũng trúng tên, hắn ngẩn người, dùng vạt áo vừa xé ra lau vội một lượt, rồi lại phát hiện ra áo Đường Lệ Từ ướt đẫm. Lật người y lại thì thấy vết thương do hắn dùng nhánh cây chọc ra cũng không nặng lắm, nhánh cây kia vừa mềm vừa cùn, chỉ chọc rách một mảng da thịt, tạo ra vết thương nông chừng hai phân.
"Khụ... Khụ khụ..." Đường Lệ Từ bị hắn lắc lư vài cái, bỗng mở mắt ra, mắt vừa mở đã muốn ngồi dậy, "Ta..."
Liễu Nhãn đẩy y ra, lạnh lùng hỏi, "Ngươi sao rồi?" Trúng tên hai nơi, trầy da một chỗ không thể khiến Đường Lệ Từ ra nông nỗi này.
"Ta không sao." Đường Lệ Từ chậm rãi hít một hơi, miệng vẫn mỉm cười, "Ta đã nói rồi mà... Ta nhất định có cách cứu ngươi."
Liễu Nhãn xì một tiếng, "Cứu ta? Ngươi nói ngươi nhất định có cách cứu Phương Chu, nhất định có cách cứu ta... Ha ha ha... Bây giờ Phương Chu đã chết, vĩnh viễn không thể sống lại, còn ta thì sao..." Hắn đưa tay kéo mảnh khăn đen che mặt xuống, lộ ra gương mặt quỷ kia, "Ta trông như thế này... Cũng coi như được ngươi cứu à?"
Đường Lệ Từ đè tay lên bụng, đôi mày nhíu rất sâu, "Luôn có... cách... ặc..." Y cắn răng, "Mặt và chân ngươi rồi sẽ có cách chữa khỏi, còn Phương Chu... Ta giữ lại gen của hắn, sau khi trở về có thể nhân bản..."
"Nực cười! Dù ngươi nhân bản được thân thể hắn, nhưng còn con người hắn, ngươi có nhân bản được không? Tư tưởng của hắn âm nhạc của hắn, ngươi cũng nhân bản được chắc? Ngươi tưởng mình là thần thật sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một quái thai chọn lọc gen được cha mẹ ngươi dùng tiền mua về thôi! Ngươi tưởng chuyện gì mình cũng làm được thật đấy à?"
Liễu Nhãn cười ha hả, "Ha ha ha... Tại sao không thừa nhận? Bị ngươi hại chết chính là bị ngươi hại chết, Phương Chu đã chết rồi, không thể sống lại nữa, sao cứ phải tự lừa dối mình? Tại sao phải cứu ta? Cứu ta có thể giảm bớt mặc cảm tội lỗi của ngươi à? Hay bây giờ ngươi không có thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, vì đại kế giang hồ của ngươi nên mới cứu ta? Ngươi tưởng làm vậy trông giống huynh đệ tình thâm lắm sao? Xưa nay ta chưa bao giờ tin lời ngươi nói! Bởi vì ngươi chưa bao giờ nói thật!"
"Ặc..." Đường Lệ Từ lắc đầu, lấy tay che mặt, giọng y đã hơi trầm thấp suy yếu, "Trong người ta hơi khó chịu, có một số chuyện... đợi thêm vài ngày nữa rồi nói..."
Liễu Nhãn thở hổn hển vài hơi, nhìn y mấy lượt từ đầu xuống chân, "Ngươi sao rồi?"
Đường Lệ Từ khép mắt, ngồi tựa người vào cây, "Ta không sao."
Liễu Nhãn cười nhạt, "Ngươi tưởng ngươi được cải tạo gen thì sẽ thành người bất tử à?"
Đường Lệ Từ chảy máu rất nhiều, nhưng sắc mặt không tái đi mà trái lại còn đỏ ửng như say, ho khan thật khẽ, "Ta thật sự... Rất khó chịu... Tạm thời đừng có... Nói chuyện với ta..." Y dựa người vào cây điều tức, chân khí bắt đầu lưu động, mà miệng vết thương sau lưng cũng bắt đầu chảy máu.
Liễu Nhãn ngồi một bên nhìn y, lát sau chợt mở miệng, "Nếu ngươi còn tiếp tục như thế, nội tức còn chưa kịp điều hòa thì người đã chết vì mất máu quá nhiều rồi."
Đường Lệ Từ thở hổn hển, năm ngón tay phải siết chặt vạt áo trắng trên bụng, "Ta..."
Liễu Nhãn đưa tay ấn lên bụng y, chỉ cảm thấy dưới khoang bụng mềm mại có một khối không biết là gì đang đập khẽ, "Đây là cái gì?"
Đường Lệ Từ khẽ ho khan, "Trái tim... của Phương Chu, ta đã chuyển vào..."
Liễu Nhãn giật mình, "Cái gì cơ?" Đường Lệ Từ hít thở dồn dập, khẽ mỉm cười, "Ta muốn chữa khỏi trái tim hắn rồi trả về cho chủ nhân nó. Sau khi mất tim rồi, Hoán Công Đại Pháp có thể tạm thời... Tạm thời thay thế tim... Giúp cho huyết dịch lưu thông..."
Liễu Nhãn nổi giận, "Nói nhăng nói cuội! Ngươi chỉ giỏi suy nghĩ hão huyền, làm xằng làm bậy! Nơi này không có máy móc thuốc men, ngươi moi tim Phương Chu ra mà còn mong hắn sống được à? Ngươi điên mất rồi! Vả lại... Vả lại ngươi làm sao chuyển trái tim hắn vào bụng ngươi được? Trong khoang bụng trong không có mạch máu lớn, ngươi làm sao nối vào tim chứ? Ngươi nối trái tim hắn vào đâu? Căn bản... Căn bản..." Đầu óc hắn trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra phải dùng từ gì để diễn tả hành vi tùy hứng làm bậy của Đường Lệ Từ, "Ngươi căn bản đang đùa giỡn với mạng của hắn và của ngươi!"
Đường Lệ Từ mỉm cười nhàn nhạt rồi mở mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự, "Nhưng khi ấy, hắn sắp chết rồi... Ta nói mình nhất định sẽ cứu được hắn, nhưng ta không biết phải làm sao... Ngươi và Chủ Mai đều không thể giúp ta... Ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như thế..."
"Cho nên ngươi dạy hắn luyện Hoán Công Đại Pháp, sau đó bảo hắn truyền công cho ngươi. Ngươi lại moi tim hắn ra vùi vào bụng mình..." Liễu Nhãn run rẩy toàn thân, "Ngươi đang làm cái gì? Ngươi... ngươi..."
Ánh mắt Đường Lệ Từ dần dần chìm trong mê man, "Ta mang tiền của hắn đi, bởi vì ta muốn giữ cho hắn sống. Ta phải có võ công, phải có quan tài băng, phải có thuốc, phải có tiền... Ta cũng rất ghét cuộc sống nghèo túng... Vì những chuyện này, Chủ Mai đã quay về chém ta một đao... A..."
Liễu Nhãn nổi giận, "Nếu ban đầu mà biết mấy chuyện lộn xộn này, thì ta sẽ chém ngươi một đao, mà không chừng sẽ chém ngươi mười đao tám đao. Không biết ngươi đang làm cái khỉ gì nữa... Mạng của Phương Chu là mạng, mạng của ngươi lẽ nào không phải? Bốn người chết một chưa đủ, ngươi còn muốn chết hai người sao?"
Đường Lệ Từ mỉm cười đưa ngón tay lên. Không biết y muốn chạm vào thứ gì, nhưng rồi lại chậm rãi buông xuống, "Nói ra những lời này, sẽ cho ta cảm giác... Thật ra ngươi chẳng hề thay đổi chút nào..."
Liễu Nhãn cất tiếng cười lạnh, "Ngươi không chỉ thích lừa gạt người khác, mà còn thích lừa gạt chính mình." Hắn ngừng lại một lát rồi hỏi, "Ngươi nối trái tim Phương Chu vào đâu?"
"Ta không biết..." Giọng Đường Lệ Từ nghe đã hơi mơ hồ, "Đợi lát nữa... Rồi hãy nói..." Liễu Nhãn đẩy y một cái, hàng mi Đường Lệ Từ buông xuống, sau đó không còn phản ứng gì nữa. Hắn bỗng dưng kinh hoảng, "Này, ngươi dậy đi! Đừng có ngủ ở đây! Ngươi đứng lên đi!" Nơi này là ngoại thành Lạc Dương, tuy là rừng rậm, nhưng cũng chẳng phải chỗ bí mật gì cho cam. Hai chân hắn tàn phế, nếu Đường Lệ Từ hôn mê bất tỉnh thì hắn không thể đưa người đi được. Nếu kẻ địch bất ngờ tìm đến thì hắn biết làm sao đây?
Sắc trời quang đãng, lúc này là chính giữa trưa. Cuối thu thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, nếu chờ đến tối cho sương giá buốt dần, tấm thân trọng thương của Đường Lệ Từ làm sao chịu nổi chứ?
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Không biết đã qua bao lâu, trên môi hơi lành lạnh, tâm tư rối ren của Đường Lệ Từ thoáng chấn động, rồi đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt ra, chỉ thấy trăng sao lấp lánh trên đỉnh đầu, quần áo trên người đã khô. Bờ môi hơi man mát, vừa rồi có người bón nước vào miệng y, đưa mắt nhìn sang, thì ra chính là Liễu Nhãn.
Mảnh khăn đen trên mặt Liễu Nhãn đã không còn nữa, ống tay áo cũng xé đi nhiều, gương mặt máu thịt mơ hồ đặt cạnh cánh tay như bạch ngọc không tỳ vết, trông lại càng đáng sợ. Thấy y tỉnh lại, Liễu Nhãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra lạnh lùng cứng rắn, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Đường Lệ Từ ngồi dậy, vết thương sau lưng và trên bụng đã được băng bó, không còn chảy máu nữa. Đưa mắt nhìn vào khoảnh rừng rậm, y khẽ mỉm cười, "Ngươi vất vả rồi."
Liễu Nhãn quay đầu đi, "Đứng lên được thì đi cho mau, hôm nay may mà không có ai đi ngang qua, bằng không hậu quả khó lường."
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Ngươi muốn ở lại tự sinh tự diệt à?"
Liễu Nhãn thản nhiên nói, "Giết ta đi." Đường Lệ Từ khẽ nhíu mày, Liễu Nhãn buông tiếng cười lạnh, "Ngươi là trụ cột giang hồ, ta là gian tà độc giáo, ngươi trừ gian diệt ác là lẽ đương nhiên. Nếu giết ta, hàng ngàn hàng vạn người trong giang hồ đều hoan hô ngươi."
Trong tích tắc, Đường Lệ Từ ra tay nhanh như điện, đưa tay lên siết cổ Liễu Nhãn, năm ngón tay tăng lực siết chặt thêm từng phân một. Liễu Nhãn nghẹt thở, cổ họng đau nhức, xương cổ kêu lên răng rắc, chợt nghe Đường Lệ Từ khẽ ho khan vài tiếng, "Có đôi lúc... Thật muốn giết ngươi. Ngươi mềm lòng nhẹ dạ, không làm được việc lớn, cũng không phân rõ người tốt kẻ xấu, chuyện nên nghe thì không nghe, không nên nghe lại tin sái cổ, đến đi gây họa cũng toàn gây ra mấy cái họa không giải quyết nổi. Nhưng dù sao đi nữa... Ta biết từ nhỏ đến lớn, vẫn là ngươi tốt với ta nhất."
Năm ngón tay siết trên cổ hắn chầm chậm buông ra, Liễu Nhãn ho khù khụ, ào ào thở dốc. Đường Lệ Từ lảo đảo vịn cây đứng dậy, dùng một tay nhấc Liễu Nhãn lên, "Đi thôi." Liễu Nhãn giật nảy mình, "Thả ta xuống!" Đường Lệ Từ coi như gió thoảng qua tai, tay phải ôm lấy Liễu Nhãn, vận chân khí chạy vèo vèo về phía xa.
Y chạy về hướng Lạc Dương, Liễu Nhãn ra sức giãy giụa, "Thả ta xuống!" Vác theo một người như hắn, Đường Lệ Từ có thể đi được bao xa? Huống chi y mang trọng thương trên người, quân lính đang đi khắp nơi rà tìm kẻ khả nghi, một khi có cao thủ trong cung tìm đến cửa thì y biết làm sao đây? Liễu Nhãn ra sức giãy giụa, Đường Lệ Từ khẽ buông lỏng tay ra một chút, hắn ngã bệt ra đất đánh "bịch" một tiếng, trong lòng thoáng ngẩn ngơ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên trán Đường Lệ Từ đầm đìa mồ hôi lạnh, trông y hơi choáng váng, "A Lệ..."
Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, "Ngươi còn nhúc nhích thêm một cái, ta bóp vỡ một bên xương cánh tay ngươi. Ngươi nói thêm một câu, ta bóp vỡ hai bên xương cánh tay ngươi." Liễu Nhãn đang muốn chết, giờ này lại thoáng ngẩn ngơ. Đường Lệ Từ nhanh chóng thở dốc lấy hơi rồi nhấc Liễu Nhãn lên, tiếp tục hướng về phía trước.
Vì sao y phải trở về Lạc Dương? Liễu Nhãn bị y xách trên tay, Đường Lệ Từ tăng tốc chạy quá nhanh, tựa như nước chảy mây trôi, không có vẻ gì là lảo đảo. Liễu Nhãn nhắm mắt lại không giãy giụa nữa, đi một chốc là đến ngoài cổng thành Lạc Dương. Lúc này đã khuya, người đi trên đường thưa thớt, Đường Lệ Từ vác người xông vào cổng thành, lính gác chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, một cái bóng trắng lướt qua như ma quỷ, lập tức quát to một tiếng rồi cấp báo cho chỉ huy sứ.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Đường Lệ Từ đã mang Liễu Nhãn trở về hiệu sách Hạnh Dương, xông vào trong phòng, chỉ thấy vết máu la liệt khắp nơi, bàn ghế vẫn nguyên vẹn, mấy người lẽ ra phải ở trong phòng thì không thấy đâu nữa. Trong vũng máu đọng dưới đất có rất nhiều vết chân ngang dọc hỗn loạn, Liễu Nhãn bỗng mở miệng nói, "Bọn họ..."
Đường Lệ Từ đưa tay đè lên bụng, ho khan một tiếng trầm thấp, "Ngươi im đi!"
Liễu Nhãn im lặng không nói nữa, Đường Lệ Từ nhắm mắt lại, chống tay lên mặt bàn, hồi lâu mới mở miệng, "Có lẽ bọn họ bị cấm vệ quân mang đi rồi."
Liễu Nhãn vẫn im lặng, một lát sau hắn chợt hỏi, "Ngươi đang nghĩ gì?"
Đường Lệ Từ chầm chậm mở mắt ra, "Nếu ta ra tay trước khi Thiếu Lâm Thập Thất Tăng động thủ với ngươi, thì có lẽ... Sẽ không kinh động đến cấm vệ quân, bọn họ cũng không bị mang đi."
Liễu Nhãn cười lạnh, "Nếu? Ngươi thừa biết Nhậm Thanh Sầu vẫn luôn bám theo ngươi, ẩn nấp bên ngoài chờ cơ hội. Nếu ngươi động thủ với Thiếu Lâm Thập Thất Tăng, thì chỉ cần một sơ hở thôi cũng đủ cho hắn lấy mạng ngươi rồi!"
Đường Lệ Từ ho khan một tiếng, chậm rãi đưa tay lên tay che miệng, y nôn ra một búng máu ứ, lại đến một ngụm nước trong. Liễu Nhãn giật mình kinh hãi, thấy y nôn rất lâu, cho đến khi sắc đỏ ửng trên mặt hoàn toàn biến thành trắng mới tái dần dần ngưng lại. Nhưng dù có nôn mửa y vẫn giữ nguyên phong thái, nôn cũng không khó nhìn, nôn xong thì lấy ra một mảnh khăn gấm lau miệng, lùi về sau hai bước.
"Vết thương của ngươi..." Liễu Nhãn nhìn y nôn mửa rất khổ sở, cầm lòng không đậu mà hỏi, "Ngươi nối trái tim Phương Chu vào đâu?"
Đường Lệ Từ được chọn lọc những gen ưu tú, chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì tốc độ hồi phục đều nhanh gấp mấy lần người thường, hơn nữa vết thương chưa bao giờ nhiễm trùng. Từ nhỏ đến lớn, Liễu Nhãn từng thấy y chịu vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ thấy y mệt mỏi đến thế này. Đường Lệ Từ vứt mảnh khăn gấm kia đi, khẽ cười, "Ta không hiểu y thuật, cho nên mạch máu nào nối được thì ta nối vào hết, tóm lại... Trái tim hắn đang đập, hắn còn chưa chết."
Liễu Nhãn đờ người nhìn y, "Ngươi tưởng mình bất tử thật sao?"
Khóe mắt Đường Lệ Từ cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười, "Lẽ nào không phải?"
Liễu Nhãn nổi giận đùng đùng, "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Từ nhỏ ngươi đã là tên điên! Cho đến giờ ngươi vẫn là kẻ điên! Đúng là không thay đổi chút nào! Cha ngươi nói ngươi là một quái thai XYY, thật sự không hề sai!"
Đường Lệ Từ bỗng ngẩng đầu lên, rầm một tiếng, cái bàn trước mặt nổ tung ra hàng trăm mảnh vụn. Toàn thân Liễu Nhãn toát mồ hôi lạnh, một bàn tay xuyên qua những mảnh gỗ vụn tóm lấy cổ hắn, chỉ nghe y ôn nhu hỏi, "Ông ta còn nói gì?"
Liễu Nhãn quay đầu mím môi không đáp, Đường Lệ Từ nhẹ nhàng cúi đầu, ghé tai hắn cất giọng còn dịu dàng hơn nữa, "Ông ta còn nói gì về ta?"
Liễu Nhãn nhắm mắt lại, "Ông ấy... Ông ấy chưa bao giờ tin ngươi, bởi vì dù ông ấy và dì Lưu sinh ra ngươi, dù họ bỏ nhiều tiền nhờ bệnh viện chọn lọc ra những gen tốt nhất cho ngươi, thậm chí còn cải tạo gen, nhưng sau khi ngươi ra đời, bệnh viện phát hiện ngươi là kiểu gen XYY, có lẽ do tác động quá nhiều vào trứng đã thụ tinh. Mà XYY là gen phạm tội..."
Hắn mở mắt ra, không dám nhìn mặt Đường Lệ Từ, chỉ đành nhìn chằm chằm xuống đất, "Cho nên cha ngươi thất vọng về ngươi không phải vì ngươi có chỗ nào làm không đủ tốt, mà vì ngươi vừa sinh ra... Từ ngày ngươi chào đời ông ấy đã vô cùng thất vọng, ông ấy biết tính cách ngươi sẽ không giống với người khác, mà dì Lưu..."
Đường Lệ Từ thở ra một hơi, ôn nhu nói, "Cho nên mẹ ta thấy ta tựa như thấy quỷ."
Liễu Nhãn gật đầu, "Cho nên hồi nhỏ họ giam ngươi lại, mà ngươi sau đó hết đánh người lại đập đá, rồi đi bụi lập ra tam thành thập tam phái gì đấy, còn thích phóng hỏa..."
Đường Lệ Từ dồn dập thở gấp, bỗng bật cười, "Vậy còn ngươi thì sao? Nếu ngươi đã biết từ lâu, nếu ta đáng sợ như thế, ngươi đi theo ta cả ngày không sợ một ngày kia gen bạo lực tiềm ẩn của ta phát tác, vô cớ giết ngươi sao?"
"Khi đó ta cảm thấy ngươi..." Giọng Liễu Nhãn từ từ bình tĩnh trở lại, "Ta cảm thấy tuy ngươi rất hư, nhưng lại không phải người xấu. Ngươi chẳng qua là có ham muốn khống chế quá mạnh mà thôi, ngươi không thích những kẻ không nghe ngươi ra lệnh, trừ chuyện này ra, ngươi không đáng sợ như bọn họ nghĩ."
Đường Lệ Từ thở hổn hển, cười nói, "Vậy bây giờ thì sao?"
Liễu Nhãn đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Đường Lệ Từ đang bấu vào họng mình, "Ngươi... vẫn rất hư." Hắn nắm thật chặt cổ tay Đường Lệ Từ, "Nhưng bây giờ ta biết ngươi có ham muốn khống chế mạnh không phải vì ngươi muốn xưng vương xưng bá, mà vì mong muốn bảo vệ của ngươi cũng rất mạnh... " Hắn dốc sức cậy ngón tay Đường Lệ Từ ra, "Ta biết xưa nay ngươi luôn tỏ ra mình là người xấu, nếu để mọi người biết trong lòng ngươi muốn bảo vệ họ, thì ngươi sẽ cảm thấy cực kỳ mất mặt, nên ngươi chưa bao giờ cho ai biết... Người ta sợ ngươi, hoài nghi ngươi, hận ngươi, đều do ngươi cố ý... khụ... cố ý dẫn dắt người ta nghĩ xấu về mình..."
Đường Lệ Từ chậm rãi buông ngón tay đang bóp cổ hắn ra, Liễu Nhãn thở dốc từng hơi, "Ngay cả ta... Ngay cả ta cũng tưởng ngươi hại chết Phương Chu là vì ngươi thích tiền và quyền lực, ta hoài nghi ngươi sẽ trở thành hạng người này vì bản tính ngươi vốn là vậy rồi. Tại sao ngươi cứ phải ép người ta sợ ngươi hận ngươi? Ngươi thích mọi người hận ngươi sao? Không lẽ ai cũng hiểu lầm ngươi, hoài nghi ngươi, sợ ngươi, hận ngươi, thì ngươi sẽ cảm thấy an toàn, không còn bị thương tổn nữa? Ngươi đúng là kẻ điên! Ngươi vì ai liều mạng vì ai đổ máu? Ngươi vì ai từ Biện Kinh đi đến núi Hảo Vân, rồi lại từ núi Hảo Vân vượt ngàn dặm xa xôi trở về? Ngươi đắc tội Phong Lưu Điếm ngươi đắc tội cấm vệ quân, ngươi vứt bỏ cuộc sống an nhàn xa xỉ, ngươi vì ai mà lội vào vũng nước đục? Ngươi có được lợi lộc gì không? Rõ ràng ngươi đã bỏ ra quá nhiều, tại sao phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tại sao phải khiến người ta hiểu lầm mình thì ngươi mới vui?"
Hắn nói xong.
Gian phòng chìm vào yên lặng, đèn vẫn chưa châm nên không thấy rõ sắc mặt của Đường Lệ Từ, chỉ còn một khoảng không tĩnh lặng.
Đường Lệ Từ không trả lời, cũng không cựa quậy.
"A Lệ?" Liễu Nhãn đưa tay về phía y, "Cho phép người khác hiểu ngươi khó đến vậy sao? Tại sao phải ép mình phát điên..."
"Suỵt..." Giọng Đường Lệ Từ rất an tĩnh, "Chúng ta đừng nói gì nữa có được không? Ngươi không nói, ta cũng im lặng." Y lui về sau mấy bước, dựa vào tường ngồi xuống, không hề nhúc nhích.
Bàn tay Liễu Nhãn đưa ra ngừng lại giữa không trung, rồi chầm chậm thu về.
A Lệ đúng là chẳng thay đổi chút nào.
Giống hệt như hồi nhỏ, khi bắt nạt kẻ khác, trong đôi mắt y lóe lên tia sáng điên cuồng vui sướng lẫn cô đơn mịt mờ. Y không cho người khác tiếp cận tâm hồn mình, là vì xưa nay không có ai tiếp cận tâm hồn y, vì những người nhút nhát yếu đuối gặp phải thứ gì xa lạ mình chưa biết thì luôn tỏ thái độ bài xích, sợ hãi, không có dũng khí để chấp nhận. Nực cười một nỗi, sự yếu đuối của y lại bộc lộ ra ngoài bằng cách thức cứng rắn cực đoan. Y luôn tỏ ra mình tràn đầy tà khí, tràn đầy điên cuồng xâm lấn, cứ như bản thân chuyện gì cũng làm được vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...