Thiên Kiếp Mi

Mây trên trời, mây lên đỉnh nào? Máu trong thủy tinh, máu thay đổi gì? Dù coi nhẹ mạng sống cũng khó có công bằng.

Đao Ngự Mai, đao xuất ngự mai? Mang tấm thân bất tử, người thật sự không chết? Duyên phận lại tan biến dần từ ngày ấy.

***

Gió mát trăng thanh, ánh sao lấp lánh, dù là bầu trời đêm nhưng vẫn mênh mông thoáng đãng, ngẩng đầu nhìn thôi cũng khiến lòng người khoan khoái. Bóng đêm trên núi Hảo Vân ẩn hiện như tiên, trăng sao sáng rực trên đỉnh đầu, xung quanh là sương mù mờ mịt trôi bồng bềnh theo gió. Một người chầm chậm bước đi trong khung cảnh này, nhìn trời ngắm đất, giống như lướt trên mây, mang theo trong lòng chút tâm tình khác lạ.

"A a a ư ư..." Từng tràng tiếng gào thét như sói tru truyền ra từ một gian nhà nằm chếch về bên trái Thiện Phong Đường một chút. Tiếng đụng cửa bình bịch vang lên không ngớt, dường như bên trong đang nhốt một con quái vật vô cùng hung dữ đáng sợ. Lại nhìn xung quanh gian nhà kia, cửa sổ cũng dùng dây thép chằng kín, vách tường chặn bằng rất nhiều đá tảng, thậm chí ngay cả mái nhà cũng được bao phủ bằng lưới thép rộng bảy tám trượng. Phải bày ra trận thế cỡ này, có thể thấy "thứ" bị nhốt trong gian nhà kia đáng sợ đến chừng nào.

Một người ngồi dưới gốc cây liễu cách đó không xa. Trời đã vào cuối thu, liễu đang mùa rụng lá, trong màn đêm từng cái bóng mảnh dài rơi rụng theo gió, đậu vào mái tóc buông trên áo, khung cảnh bình yên đến lạ thường. Người này mặc áo màu xám tro, chân đi một đôi giày thêu mây mới tinh, mái tóc bạch kim, nước da lại trắng ngần, chính là Đường Lệ Từ.

"Thứ" giống như dã thú bị nhốt trong phòng kia đương nhiên là Trì Vân, người trúng độc Cổ Chu và Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi hắn thoát khỏi Trà Hoa Lao, hai chất độc trên người đồng loạt phát tác, đau đớn không chịu nổi, lại thêm đầu óc không còn tỉnh táo, hệt như con hổ điên. Ban đầu Thiệu Diên Bình muốn điểm huyệt hắn, nhưng hắn lại mang kịch độc trong người. Độc của Cổ Chu và Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn đều không phải dạng tầm thường, điểm huyệt lâu ngày chỉ e chất độc ứ đọng ở nơi nào đó trên cơ thể sẽ dẫn đến hậu quả khó lòng cứu vãn, nên sau nhiều lần cân nhắc vẫn chọn cách giải huyệt, chỉ dùng dây thừng trói Trì Vân lại.

Nhưng phát độc chưa được bao lâu, Trì Vân đã giãy ra khỏi dây thừng, va đụng lung tung trong phòng. Thiệu Diên Bình sợ hắn đập vỡ tường nhà lao ra ngoài giết người, đành chăng lưới trên mái nhà, đóng đinh quấn thép quanh cửa sổ, lại chất thêm thật nhiều đá tảng xung quanh, giống như chôn sống Trì Vân trong nhà. Dù trong lòng áy náy không thôi, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Trong bốn ngày này, không một ai dám đến gần gian nhà này. Dù người ta có đưa thức ăn vào trong từ một lỗ hổng trên cửa sổ, nhưng không ai biết rốt cuộc hắn đã ăn hay chưa, nếu chưa ăn thì cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chẳng cầm cự được bao lâu.

Bên ngoài, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống Đường Lệ Từ, hết sức yên bình tĩnh mịch.


"Đường công tử, Thiệu tiên sinh có lời mời Đường công tử đến sảnh trước uống trà." Nữ tỳ Tử Vân đang chầm chậm bước vào từ phía bên kia đình viện, chân mày hơi nhíu lại. Từ mấy hôm trước khi Đường Lệ Từ tự dưng bất tỉnh, nàng nhìn vị công tử này lại cảm thấy không yên tâm.

Đường Lệ Từ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười dịu dàng: "Làm phiền Tử Vân cô nương trả lời Thiệu tiên sinh, bây giờ ta không muốn uống trà."

Gò má Tử Vân ửng đỏ: "Đường công tử đừng khách khí với tôi, gọi tôi là Tử Vân được rồi, có việc gì xin cứ sai bảo."

"Vậy... mang một bát cháo ấm đến đây, bên trong bỏ chút hành lá và thịt băm." Đôi mắt Đường Lệ Từ vẫn nhìn đăm đăm vào gian nhà kia, "Sau đó nhờ Thiệu tiên sinh truyền lệnh, từ tối nay đến nửa đêm mai, không cho bất cứ ai bước vào căn viện này."

Tử Vân ngạc nhiên hỏi lại: "Một bát cháo? Từ tối nay đến nửa đêm mai, Đường công tử chỉ ăn một bát cháo thôi sao? Như vậy sao mà được?"

Đường Lệ Từ mỉm cười, đổi chủ đề, "Ta nghĩ ra cách giải độc rồi, Tử Vân cô nương chỉ cần chuyển lời cho Thiệu tiên sinh là được, đừng để người khác quấy rầy ta giải độc."

Tử Vân mừng rỡ: "Đường công tử nghĩ ra cách giải độc rồi, vậy thì quá tốt, Trì đại hiệp được cứu rồi, vậy tôi đi chuyển lời." Nàng xoay người rảo bước chạy về phía thư phòng Thiệu Diên Bình.

"A a a a..." Tiếng gào to khàn đục cùng với tiếng đụng cửa đụng tường vẫn vang lên thảm thiết trong nhà, từ mấy ngày trước đến tận bây giờ hình như vẫn không ngừng lại một chút nào. Nếu bên trong là người thì bây giờ trông hắn ra sao? Nếu là thú vật thì đã biến thành dáng vẻ nào? Đường Lệ Từ đứng dậy, chầm chậm đi đến trước gian nhà, đưa tay vuốt nhẹ lên những khe nứt do bị đụng trên tường, khung cửa sổ đã bị phá hủy hoàn toàn bên dưới lớp thép buộc, "Ha..." Y hạ giọng cười một tiếng vô duyên vô cớ, âm thanh kia chẳng hiểu vì sao lại mang theo cảm giác chế nhạo lạnh lùng.

Y vừa cười xong, gian phòng rơi vào yên tĩnh trong giây lát, dường như người trong phòng đã nghe được tiếng cười của y.


Đường Lệ Từ xoay lưng dựa chênh chếch vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, "Ngươi cảm thấy rất đau khổ đúng không?" Y hạ giọng nói: "Nếu ngươi sống đến tám mươi tuổi, sẽ hiểu thật ra nỗi đau ngươi chịu ngày hôm nay vĩnh viễn chẳng bằng ngày mai... Sẽ hiểu chuyện có thể khiến ngươi tự sát hôm nay, kỳ thực chẳng thấm vào đâu." Y nhìn bầu trời sao, từ tốn hỏi: "Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"

Gian phòng yên tĩnh trong giây lát, bỗng một tiếng thét điên cuồng lại vang lên. Người trong phòng dốc sức lao thẳng vào vách tường nơi Đường Lệ Từ đang dựa lưng, tiếng bịch bịch vang lên không ngừng, dù trong phòng nhốt một con hổ thì nó cũng đã đâm vào tường chảy máu vỡ đầu từ lâu rồi. Đường Lệ Từ vẫn không hề nhúc nhích, cứ dựa lưng như thế, dõi mắt nhìn về phương xa.

"Đường công tử, cháo đến rồi đây." Tử Vân bưng một bát cháo vội vàng quay lại, "Thiệu tiên sinh nói, nếu Đường công tử đã căn dặn thì trong vòng mười hai canh giờ, ngài ấy tuyệt đối không cho ai đi vào khu nhà này một bước, Đường công tử cứ yên tâm."

Đường Lệ Từ gật đầu nhận lấy bát cháo kia, Tử Vân nhẹ nhàng cúi chào rồi rảo bước rời đi.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

"Aaaaaaaa..." trong phòng lại truyền ra một tiếng hét thê lương, lại thêm một tiếng "bịch" rất lớn, một góc tường vỡ vụn, cát bụi bay mịt mù, trên tường vỡ ra một lỗ hổng to bằng đầu người. Đường Lệ Từ xoay người lại, thấy trong lỗ hổng lộ ra một góc bàn gỗ, hóa ra Trì Vân ném bàn gỗ để phá vỡ tường gạch. Gỗ mềm mà nhẹ lại đủ sức phá vỡ tường gạch, có thể thấy khi Trì Vân nổi điên sẽ có sức mạnh phi thường.

Đường Lệ Từ đặt bát cháo kia xuống tảng đá y vừa ngồi ban nãy, quay lại trước cửa nhà lần nữa. Chỉ nghe tiếng nổ đùng đùng chấn động, vách tường bị phá một lỗ kia ầm ầm sụp xuống. Một người với dáng vẻ thê lương đáng sợ như quỷ run rẩy đứng sau mảng tường vỡ, tóc tai bù xù, toàn thân bê bết máu, toát ra một mùi kỳ lạ gay mũi.

Người hắn chằng chịt vết thương, một nửa do đụng vào tường và nền nhà, một nửa là tự mình cào ra. Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn phát độc khiến cho ban đỏ mọc kín người hắn, vừa đau vừa ngứa không chịu nổi. Trì Vân đã không còn tỉnh táo, giống như một con thú hoang, hiển nhiên đã cào cấu đến thương tích đầy người. Đường Lệ Từ nhìn hắn đăm đăm, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dịu dàng: "Đói không?"


Trì Vân ngửi thấy mùi cháo, bỗng gào lên một tiếng, hai mắt âm trầm trợn trừng nhìn Đường Lệ Từ. Rồi hắn ngồi xổm xuống, chân tay chạm đất, lấy đà nhảy lên giống như thú hoang, lao về phía tảng đá lớn đang đặt bát cháo. Tay phải Đường Lệ Từ chộp ra sau lưng hắn, thân thể Trì Vân bỗng ép xuống thấp hơn, lướt qua như một con sóc bay, cái chộp của Đường Lệ Từ rơi vào khoảng không. Y lại huých cùi chỏ nhằm vào giữa lưng Trì Vân, Trì Vân ngã bịch xuống đất lăn vài vòng, xoay người nhảy lên, ánh mắt oán độc hung dữ trợn lên nhìn Đường Lệ Từ.

Đường Lệ Từ giơ tay lên, ngón tay trắng nõn nắm một vật, ánh mắt Trì Vân liền biến đổi, cổ họng phát ra những tiếng è è quái dị. Vật mà Đường Lệ Từ cầm trong tay chính là bình màu xám đựng Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn. Chợt nghe tiếng gió vút qua tai, ngón tay lấm lem của Trì Vân đã lao đến cận kề. Đường Lệ Từ khẽ búng tay, bình thuốc màu xám kia bay vèo lên trời. Trì Vân vừa ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt Đường Lệ Từ đã lao vào, ngón tay điểm liên tục phong bế vài huyệt đạo trước ngực hắn, sau đó giang tay ra, Trì Vân liền ngã gục lên cánh tay Đường Lệ Từ. Kế đó là một tiếng "choang" giòn giã, cái bình rỗng màu xám kia rơi từ trên cao xuống đất, vỡ nát tan tành.

Dẫu là Trì Vân đang nổi điên, muốn đấu với Đường Lệ Từ vẫn còn thua rất xa. Cho dù đầu óc Trì Vân đã không còn tỉnh táo, thì Đường Lệ Từ vẫn nắm rõ hắn như lòng bàn tay. Một mùi lạ xộc vào mũi, Đường Lệ Từ cầm tay áo lau lau lên mặt Trì Vân. Gương mặt hắn dần dần lộ ra, râu ria mọc lởm chởm, máu bắn lốm đốm, dung mạo vốn anh tuấn phóng khoáng giờ đây lại trở nên xấu xí đến đáng sợ, khiến người ta thấy mà kinh hãi lẫn với xót xa. Đường Lệ Từ dùng tay áo lau sạch mặt hắn, Trì Vân hung hăng há mồm định cắn, nhưng vừa há ra thì ngón tay Đường Lệ Từ đã đảo qua, nhét một viên thuốc vào miệng hắn. Trì Vân bỗng ngẩn ngơ, viên thuốc kia mùi vị cay nồng, ẩn chứa hương thơm kỳ lạ, chính là Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn!

Sau khi nuốt thuốc vào bụng, chẳng bao lâu sau, Trì Vân đã không còn cáu kỉnh, nhưng ánh mắt vẫn mơ màng, Đường Lệ Từ giải huyệt đạo cho hắn, đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh tảng đá dưới gốc cây liễu, bưng bát cháo thịt kia lên khẽ mỉm cười: "Há miệng ra." Trì Vân ngơ ngác nhìn y cứ như nhìn một đám sương mù, một lúc lâu sau lại há miệng ra thật. Đường Lệ Từ bón một thìa cháo thịt vào miệng hắn, hắn nuốt xuống ngay.

Một lúc sau ăn hết bát cháo, tinh thần Trì Vân đã hồi phục lại chút ít, hắn há miệng dường như muốn nói mà không thốt nên lời. Đường Lệ Từ vươn ngón tay ra vuốt ngang môi hắn, lau cháo còn sót lại bên miệng, "Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, cứ ngủ một giấc thật ngon đã."

Trì Vân lúc này cực kỳ nghe lời, nhắm mắt lại, ngả đầu xuống ngủ ngay, không để ý sau lưng chỉ là một tảng đá. Đường Lệ Từ nhìn hắn lắc đầu, Trì Vân chỉ là một đứa trẻ, dù võ công cao đến đâu, giết bao nhiêu người, vẫn cứ là một đứa trẻ.

Ngồi một lúc lâu, gió đêm dần trở lạnh, sương mù bao phủ lại càng thêm buốt giá. Đường Lệ Từ thò tay vào ngực lấy một ly rượu thủy tinh ra soi dưới ánh trăng, ly rượu trong suốt óng ánh, thân ly hình quả lê khá dài, tựa như một dòng nước trong vắt, tỏa ra một thứ khí chất thần bí mê người. Ly rượu thủy tinh này được gọi là Thủy Tinh Bôi, nghe đồn trên thế gian vốn có bảy chiếc, Vạn Khiếu Trai cất giữ một đôi, mà đây là một trong số đó. Đường Lệ Từ vén tay áo lên, giơ ngón tay rạch qua cổ tay trái, mạch máu trên cổ tay trái rách ra, máu tươi chảy ồ ạt, chẳng mấy mà đầy ly. Y dùng một mảnh lụa màu trắng băng bó vết thương rồi đặt ly máu tươi kia dưới đất, bản thân cũng ngồi xuống tựa lưng vào tảng đá lớn.

Bên kia tảng đá, Trì Vân đang ngủ say sưa, hơi thở đều đều.

Mà phía bên này, Đường Lệ Từ ngồi dựa lưng vào tảng đá nhìn bụi đất đá vụn tan tác khắp nơi, một lúc sau đưa mắt nhìn sang ly thủy tinh đong đầy máu tươi, lại chờ thêm một lúc nữa mới khẽ thở dài. Y rất ít khi thật lòng than thở, dẫu sao chuyện có thể khiến y bùi ngùi cảm thán cũng chẳng nhiều. Y đã trải qua biết bao chuyện bi ai đau lòng, rắc rối phức tạp trên cõi đời này. Trúng ám toán biến thành Cổ Nhân, giết người vô số, đối với Đường Lệ Từ thì chẳng thấm vào đâu, nhưng với Trì Vân có lẽ sẽ là cú sốc hắn không sao chịu nổi.

Muốn hắn tỉnh lại thật sao?

Tỉnh táo, nhất là tỉnh táo hoàn toàn, dù sao cũng một trong những chuyện tàn khốc nhất trên đời này.


Gió đêm khẽ phất qua, sương mù lan tỏa, bên ngoài ly thủy tinh đong đầy máu tươi kia mơ hồ đọng lại một tầng sương trắng. Sương mù thổi qua, sương trắng tản đi, sương mù lại thổi qua, sương trắng lại hiện...

Giống như máu nóng trong ly kia đang giằng co với cái lạnh của gió thu, giống như cho dù nó đã rời khỏi thân thể vẫn không chịu nguội lạnh.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, sương trắng bên ngoài ly cuối cùng cũng ngưng lại, máu tươi trong ly dần dần chia làm ba tầng, càng lên cao màu sắc càng nhạt. Đường Lệ Từ nhấc cái ly lên, chỉ thấy sương trắng đọng ngoài ly từ từ dày lên. Đường Lệ Từ thi triển kình lực âm nhu, khiến cho nhiệt độ ly máu tươi kia hạ xuống thấp hơn nữa, màu máu dần chuyển nâu, tầng máu đậm đặc dưới đáy ly dần dần đông lại, mà tầng trên cùng lại ngày càng trong. Đến khi tầng máu dưới đáy hoàn toàn đông thành khối, Đường Lệ Từ lấy ra một cái ly thủy tinh khác, rót chất lỏng trong suốt trên cùng vào ly, cổ tay đung đưa vừa nhanh vừa đều.

Máu của y, vì lý do đặc biệt nên có kháng thể với hầu hết chất độc trên đời. Cho nên nếu tách huyết thanh ra, truyền huyết thanh miễn dịch này cho Trì Vân thì có lẽ sẽ giải được độc Cổ Chu. Cổ Chu có nhiều loại, núi Hảo Vân lại không có danh y thánh thủ thực sự hiểu rõ cổ độc này, so với ngồi im chờ chết thì dùng huyết thanh miễn dịch là phương pháp tương đối thỏa đáng.

Chẳng qua ở thời đại này thiếu vật chứa và công cụ để điều chế huyết thanh, những thiếu thốn này đành dùng sức người thay thế, chẳng ai biết được huyết thanh có điều chế thành công hay không. Tất cả đành trông chờ vào vận may của Trì Vân, mà rốt cuộc chữa cho hắn chết là may mắn, hay cứu cho hắn sống mới là may mắn, thì chính bản thân Trì Vân cũng khó trả lời được.

Sau một nén hương, Đường Lệ Từ lấy ra một cái túi da nhỏ, rót một phần chất lỏng trong vắt trong ly thủy tinh vào túi, Sau đó y kéo tay trái Trì Vân, Tiểu Đào Hồng lướt qua, rạch một vết tuy không lớn nhưng khá sâu ở mặt trong cánh tay, máu tươi lập tức tuôn trào. Trì Vân bị đau, giật mình tỉnh giấc, Đường Lệ Từ nâng tay trái hắn lên, dốc túi rưới chất lỏng trong veo vào miệng vết thương của hắn, ngay sau đó đưa năm ngón tay ra ấn chặt vết thương lại, một luồng chân lực đè mạnh khiến máu trong vết thương không chảy ra ngoài. Trì Vân chỉ cảm thấy vết thương trên tay trái đau nhức, cảm giác lạnh buốt đau nhói dâng lên theo máu. Chân lực Đường Lệ Từ ngấm vào qua cánh tay, thúc đẩy luồng chất lỏng lạnh lẽo kia chảy khắp toàn thân hắn. Trì Vân hét to, toàn thân run rẩy, một lát sau hắn nắm chặt tay phải Đường Lệ Từ rồi ngất đi.

Bóng đêm sâu thẳm, trăng sáng chầm chậm lẩn vào trong mây, đình viện chìm trong bóng tối. Đường Lệ Từ đưa tay cởi áo khoác màu tro mặc bên ngoài, gỡ năm ngón tay Trì Vân đang tóm chặt lấy tay mình ra. Y ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn mây đen bao phủ bầu trời đêm.

Chẳng bao lâu sau, nền đất dâng lên một luồng hơi nóng ran, mây đen trên đầu cũng dày hơn, từng hạt mưa lớn rơi xuống đất, nháy mắt đã mưa rào rào như thác đổ. Núi Hảo Vân chìm trong hơi nước, trời thường xuyên đổ mưa, nhất là vào mùa này, trời vừa quang đãng mà một lát sau đã sấm chớp rền vang, mọi người cũng quen rồi nên không còn ngạc nhiên nữa.

Mưa trắng xối xả trút xuống nối liền bầu trời và mặt đất, cây cối xung quanh run rẩy trong mưa, hoa cỏ đổ rạp xuống. Gạch đá ở một góc gian nhà vừa mới sụp xuống lại bắt đầu trượt ra, nước mưa ngập tràn chảy thành bùn nhão, bên tai chỉ nghe tiếng mưa rơi trĩu nặng.

Đường Lệ Từ không tránh mưa, Trì Vân cũng phơi ra dưới mưa như y. Mưa như thác đổ giữa sấm chớp lập lòe, hai người một nằm một ngồi, mặc cho mưa táp khắp người, áo quần ướt sũng, dán vào da thịt mơ hồ để lộ những đường cong, giống như hai pho tượng Bồ Tát khắc bằng đá đúc bằng sắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui