Thiên Kiếp Mi

Hoàng hôn.

Mọi người vẫn tụ tập bên ngoài Lệ Nhân Cư, Liễu Nhãn thủy chung vẫn chưa đến, những người được chia ra thành từng nhóm để cảnh giới và dò tìm bắt đầu lơi lỏng, dù là tiền bối đức cao vọng trọng như Văn Tú sư thái, thiền sư Đại Thành cũng hơi mất kiên nhẫn. Không ai biết Liễu Nhãn liệu có xuất hiện thật không? Mà dù hắn xuất hiện, thì liệu có mang theo thuốc giải? Liễu Nhãn còn sống hay đã chết? Giả như hắn chết rồi, nếu có thuốc giải thì thuốc giải liệu có bị người ta lấy mất? Nếu không có thuốc giải, một khi Phong Lưu Điếm lấy Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn ra uy hiếp, thì chưởng môn các phái vì đệ tử trong phái mình liệu có cương quyết từ chối, hay là miễn cưỡng tiếp cận?

Có vài người bắt đầu tính đường rút lui, nhưng chật vật lắm mới đi được vài trăm thước đã thấy trong rừng lố nhố bóng đen, cho thấy đội ngũ Phong Lưu Điếm mai phục rất nhiều ở đây. Mà mình cả ngày chưa được ăn uống nghỉ ngơi, trái lại đối phương tĩnh dưỡng đã lâu, tinh lực dồi dào, lúc này tuy chưa làm khó, cũng đã khiến người ta không rét mà run.

Sắc trời dần dần tối lại, tinh lực của mọi người cũng dần dần tiêu hao. Đội ngũ bao vây ngày một đông, mà Liễu Nhãn vẫn bặt vô âm tín. Chuyện đã đến nước này, ngay cả mấy người vẫn luôn nhàn nhã như Thiên Tầm Tử, Hồng Môn Kiếm cũng bắt đầu sốt ruột. Bị lừa đến nơi này, rơi vào trùng vây, nên làm sao cho phải?

Sắc trời u ám chợt sáng bừng lên, kế đó là một tiếng "đoành". Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đổ mưa như trút nước, chạm vào da thịt cũng đủ đau, không còn nhìn rõ cảnh vật.

Thành Ôn Bào kêu gọi mọi người quây thành vòng tròn co lại vào trong, nhưng lòng người tan tác, bước chân mọi người tuy lùi về sau, nhưng lại lệch lạc không đều. Trong rừng có tiếng rút tên, dưới làn mưa có vô số mũi tên đen sì nhắm vào đám đông đang co lại một góc. Đội ngũ do Văn Tú sư thái và Đổng Hồ Bút dẫn đầu tuy đông đảo, nhưng không hề được che chắn, bại lộ trong mưa to và trước tầm ngắm của tên, một khi dây cung rung lên nhất định sẽ thương vong nặng nề. Trong chớp mắt mấy người võ công tương đối cao như Thành Ôn Bào, Thiên Tầm Tử, Hồng Môn Kiếm, Văn Tú sư thái, thiền sư Đại Thành đua nhau lao ra vòng ngoài, chuẩn bị đỡ tên.

Nhưng trong rừng cây không hề bắn tên ra, vòng vây rất chặt, mưa to làm tầm mắt mọi người nhòa đi, không nhìn rõ rốt cuộc có bao nhiêu người. Ngọn đèn trên lầu hai của Lệ Nhân Cư không ngừng lắc lư, tỏa ra ánh sáng ảm đạm mịt mờ trong mưa gió. Mọi người đã ướt đẫm toàn thân, đều cảm thấy lạnh giá khác thường. Mùa đông phương nam, nước mưa tuy không đóng băng nhưng rét buốt tận xương tủy. Đổng Hồ Bút là người đầu tiên nhịn hết nổi, gào ầm lên, "Mọi người đồng loạt xông ra là được, má nó chứ trời đất lạnh căm căm thế này, không chết rét cũng..."

Hắn còn chưa nói hết câu, trong Lệ Nhân Cư bỗng bay ra mùi thơm tuyệt diệu khó tả hết sức mê người của món sách bò cay. Đám đông khẽ ồ lên, nhiều môn nhân trẻ tuổi đã thèm nhỏ rãi, rục rịch muốn hành động. Lại nghe Đổng Hồ Bút kêu "Xông ra", có mấy người đã rút đao kiếm mà lao ra ngoài.

"Khoan đã!" Thành Ôn Bào lạnh lùng quát lên, hợp sức với Văn Tú sư thái kéo mấy người kia lại, "Bình tĩnh! Đừng hấp tấp! Lúc này mà đánh thì quá bất lợi. Mọi người hãy đào đất trong vòng tròn này thành một cái hố to rồi trốn vào đó, hất bùn đất ra ngoài, đắp thành gò cao mà chắn tên!"

Hắn quát lên ra lệnh, thế mà cũng có tác dụng, mấy người đã chớm bước chân ra lại rụt trở về. Những người võ công cao hơn thì quây bên ngoài chắn tên, còn ai võ công kém thì ra sức đào đất. Chẳng bao lâu sau, mặt đất đã bị mọi người đào ra một cái hố to. Nếu loạn tiễn bên ngoài bắn tới, thì nấp bên trong có thể giảm đi rất nhiều thương vong.

Mấy người Văn Tú sư thái, Thiên Tầm Tử, Hồng Môn Kiếm đều cảm thấy Thành Ôn Bào ứng biến nhanh nhạy, âm thầm tán thưởng. Quần hùng giang hồ đang trong cơn hoảng loạn cũng được vỗ về, đã hơi bình tĩnh. Nhưng trong lòng Thành Ôn Bào lại hết sức lo lắng, nơi này chẳng có gì để che chắn, cũng không có nước uống. Thế cục lọt giữa trùng vây vô cùng bất lợi, nếu chờ mưa tạnh rồi xông ra thì chắc chắn sẽ thương vong rất nhiều. Mà đám người Phong Lưu Điếm đứng trên cao nhìn xuống không biết đang ôm ấp trong lòng quỷ kế cỡ nào, nếu có người bị bắt thì nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.

"Tố Tố, người bên dưới đang đào hố." Phủ Thúy ngồi trên lầu hai đang hớn hở ăn sách bò, cười hì hì nói, "Hố cũng to đấy, không chừng lại đủ chỗ chôn mấy trăm bộ hài cốt."

Bạch Tố Xa đứng đó hờ hững nhìn xuống, "Chỉ cần Đông công chúa tung ra vài chưởng như gió cuốn lá rơi, đám giun dế kia sẽ chết quá nửa."


Phủ Thúy lắc đầu quầy quậy, "Quỷ chủ còn chưa đến đã bảo đám tử sĩ kia giương tên vây quanh, chẳng biết để làm gì. Muốn giết thì giết lẹ cho xong, cứ bắt ta phải chờ dài cổ, hứng thú muốn giết người cũng bay mất sạch."

"Có lẽ quỷ chủ gặp chuyện cấp bách." Bạch Tố Xa đưa mắt nhìn đăm đăm cơn mưa rào dưới bầu trời đen kịt bên ngoài, "Người không cảm thấy trong thời tiết này, tuy người trong vòng vây không thể xông ra, nhưng nếu có ai ở bên ngoài tiếp cận nơi này thì chúng ta cũng không thể biết được sao?"

Phủ Thúy cười hô hố, "Cô định nói có thể sẽ gặp chuyện bất ngờ?"

Bạch Tố Xa hờ hững đáp, "Ta chỉ nghĩ... Hôm nay xảy ra chuyện lớn thế này, lẽ nào Đường Lệ Từ thật sự không đến?"

Nghe ba chữ "Đường Lệ Từ", Phủ Thúy thoáng đổi sắc mặt, người áo đen vẫn luôn im lặng bỗng lạnh lùng nói, "Quỷ chủ đến." Chỉ thấy trong cơn mưa gió, một cái bóng màu đen tựa như ma quỷ bay lên từ khe núi sau lưng Lệ Nhân Cư, nháy mắt đã lướt vào nhã gian trên lầu hai mà không hề phát ra tiếng động. Bạch Tố Xa, Phủ Thúy, người áo đen và những thuộc hạ có liên quan đồng loạt hành lễ với hắn, người này mặc áo đen thêu hoa, chính là Quỷ Mẫu Đơn.

"Sao quỷ chủ đến muộn thế?" Phủ Thúy cười cười, "Vừa rồi là kẻ nào làm loạn bên dưới, đốt nhiều lều vải?"

Quỷ Mẫu Đơn âm trầm đáp, "Phương Bình Trai."

Phủ Thúy hơi bất ngờ, "Đúng là quái lạ, sao hắn phải làm khó ngươi?"

Quỷ Mẫu Đơn đưa tay lên, "Lục đệ là người trọng tình nghĩa, ta đã đoán trước hắn sẽ đến tìm người. Yên tâm, ta có tính toán khác với hắn." Hắn liếc nhìn những người đứng dưới lầu, "Ai đang chủ trì dưới kia?"

"Xem ra là Thành Ôn Bào và Văn Tú lão ni cô đang chống đỡ cục diện, nhóm của Đổng Hồ Bút đã mất kiên nhẫn từ lâu." Phủ Thúy cười hì hì, "Nếu quỷ chủ muốn bọn ta giết người, ta sẽ nhảy xuống giết lão ni cô kia."

Quỷ Mẫu Đơn lấy ra một vật từ trong ngực, "Mấy trăm người đến đây, ta chỉ cần người đứng đâu các phái. Ta muốn bắt sống, không muốn ngươi giết người."

Thứ hắn lấy ra một tấm da người, cảnh tượng này đập vào mắt Bạch Tố Xa khiến nàng thoáng chấn động, "Đây là... "


"Đây là da của Liễu Nhãn." Quỷ Mẫu Đơn ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ha ha ha ha, người bên dưới nghe đây. Liễu Nhãn đã rơi vào tay ta, thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn cũng ở chỗ ta, da mặt hắn ở trên tay ta, còn kẻ nào không tin?"

Quần hào giang hồ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hãi và hoang mang. Thuốc giải đã bị Phong Lưu Điếm lấy đi, vậy mọi người phải làm sao mới được? Chỉ nghe Quỷ Mẫu Đơn âm trầm nói, "Ta biết các môn các phái đều có người cần thuốc giải cứu mạng. Thế này đi, chưởng môn các phái tự phế võ công đi theo ta, một năm sau đến kỳ độc phát, ta sẽ đưa thuốc giải đến các môn các phái đúng hạn, tuyệt đối không đùa, vậy có được không?"

"Nói láo!" Văn Tú sư thái nổi giận, "Đệ tử Nga Mi ta dù độc phát bỏ mình, cũng tuyệt đối không để tên yêu nhân nhà ngươi uy hiếp!"

Quỷ Mẫu Đơn cất giọng cười the thé quái dị, "Ha ha ha, Văn Tú sư thái sợ chết, lẽ nào không tiếc hi sinh môn hạ đệ tử? Ta mời ngươi làm khách ở chỗ ta, đãi bằng lễ của thượng khách, ngươi theo ta tuyệt đối không chết cũng không đau đớn. Nhưng lẽ nào chỉ vì ngươi không chịu bị uy hiếp mà để môn hạ đệ tử của mình phải chịu nỗi đau cả người nổi mẩn, toàn thân đau ngứa rồi bắt đầu thối rữa chỉ còn lại xương sao? Ngươi có giỏi thì nuốt Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, cùng chịu khổ đến chết với đệ tử của ngươi, bằng không thì đừng có đứng đây ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, nói chuyện khí tiết Nga Mi nữa."

Văn Tú sư thái nổi giận đùng đùng rút kiếm ra, nhưng trên lầu toàn là cao thủ, lời Quỷ Mẫu Đơn nói cũng không phải hoàn toàn vô lý. Nhất thời cũng khó phản bác, bà lại không phải người giỏi ăn nói, lập tức nghẹn họng. Muốn bà nuốt Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn rồi dẫn đệ tử rút đi thì thật không đáng, mà muốn bà tự phế võ công đi theo Quỷ Mẫu Đơn chỉ vì lời hứa đưa thuốc giải hư vô mờ mịt lại càng không tưởng tượng nổi, Nhưng đã nói đến nước này rồi, nếu bà quay đầu bỏ đi thì quả thực cũng khó tránh khỏi hiềm nghi không để ý môn hạ đệ tử sống chết. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, những người trúng độc trên mặt tràn đầy mong đợi, chưởng môn các phái nhíu chặt chân mày, ai nấy đều biết mình đã rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

"Sao hả? Các vị giang hồ hiệp khách được đệ tử kính ngưỡng hết lòng, vang danh thiên hạ, chính khí ngời ngời lại vô cùng khiêm tốn, các ngươi đã quyết định chưa? Bộ mặt thật của các ngươi trông như thế nào? Hôm nay ta sẽ cho mọi người cùng nhìn xem, là Phong Lưu Điếm ta ác độc, hay là bạch đạo giang hồ các người mặt mũi khó coi?"

Tiếng cười điên dại ngang ngược vô cùng của Quỷ Mẫu Đơn truyền đến trong cơn mưa rào, càng mơ hồ lại càng thêm hung ác chói tai, Trong đêm không thấy trăng sao, gió cuốn mây vần, cả đất trời dường như chỉ còn lại một tấm lưới quỷ khổng lồ. Một con quỷ vương mạnh đến khó lòng chiến thắng đang cười như điên, hễ nó cười một tiếng thì mưa dường như lớn hơn, đêm dường như đen hơn, và bầu trời vĩnh viễn không hửng sáng.

"Lấy được một tấm mặt nạ da người còn chẳng biết thật hay giả là có thể chứng minh ngươi bắt được Liễu Nhãn sao?" Trong cơn mưa tầm tã như thác đổ, một giọng nói xuyên qua màn mưa, vọng đến từ rừng rậm xa xôi. Giọng nói này vẫn văn nhã ôn hòa chẳng khác nào đang đứng nói chuyện ngay trước mắt, người ta thậm chí còn cảm nhận rõ ràng dư âm đọng lại cuối mỗi từ. Văn Tú sư thái ngẩn ra, buột miệng thốt lên: "Đường Lệ Từ..."

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Những người đang quây thành vòng tròn đào hố đồng loạt đứng dậy. Thật ra Văn Tú sư thái chưa từng gặp Đường Lệ Từ, nhưng trong tình thế này lại có người nói ra lời ấy, bà không cần nghĩ đã biết ngay đó là Đường Lệ Từ.

Ngoài Đường Lệ Từ, không ai có thể nói ra câu này bằng giọng điệu ấy trong đêm mưa.

Thành Ôn Bào vừa mừng vừa lo, cố phóng mắt nhìn sâu vào trong rừng rậm. Nhưng đáp lại hắn là đêm đen mịt mùng, chỉ còn ánh đèn lấp lóa của Lệ Nhân Cư phản chiếu trong mưa, không biết Đường Lệ Từ ở đâu. Nhưng tại sao y lại bất ngờ xuất hiện? Sao y không ở lại núi Hảo Vân bàn chuyện lớn với Đào cô nương? Còn Đào cô nương thì thế nào? Sao nàng còn chưa tới?


Quỷ Mẫu Đơn vừa nghe tiếng đã cười vang: "Không ngờ các hạ lại có thể tìm đến kịp thời, đúng là làm ta bội phục, bội phục! Có điều, nghe giọng điệu vừa rồi của các hạ, lẽ nào muốn nói ta không hêg bắt được Liễu Nhãn, vậy ngươi bắt được Liễu Nhãn rồi à? Ha ha ha."

Trong mưa gió, có người mỉm cười trả lời: "Cả ta và ngươi, không ai bắt được Liễu Nhãn."

Quỷ Mẫu Đơn ngẩn ra, mọi người nhao nhao nhìn về hướng giọng nói vang lên, ai nấy đều mong những lời Đường Lệ Từ nói đều là thật. Dưới tầm mắt của mọi người, một bóng người phiêu dật bay ra từ trong rừng rậm, mặc bộ áo trắng như thần tiên lướt giữa mây, bay ngang không trung như bước đi trên trời, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Thành Ôn Bào. Cơn mưa như trút nước dường như không hề ảnh hưởng đến y, mái tóc màu bạch kim sáng rực dưới màn mưa, chính là Đường Lệ Từ.

Không biết là ai khẽ hô một tiếng, khiến người ta bất giác thở phào một hơi. Tay phải Đường Lệ Từ cầm một tán ô giấy dầu màu trắng đã thu lại gọn gàng, tay trái cầm một mảnh vải trắng, gương mặt vô cùng hòa nhã: "Nhất Khuyết Âm Dương Quỷ Mẫu Đơn, cả hai chúng ta đều không bắt được Liễu Nhãn, cớ gì phải mượn danh thuốc giải ra lừa người? Ngươi thừa biết ngươi và ta đều không có thuốc giải, thuốc giải nằm trong tay Liễu Nhãn, hắn đã để lại lá thư và tấm da rồi đi. Ngươi lấy được tấm da còn ta lấy được lá thư, chỉ có vậy thôi."

Y vừa nói xong, đám người Phong Lưu Điếm ngồi trong trong Lệ Nhân Cư đều biến sắc. Quần hào bàn tán sôi nổi, những cao nhân giang hồ như Văn Tú sư thái cũng thở phào nhẹ nhõm, vây quanh Đường Lệ Từ, khẽ hỏi y chuyện này là sao?

Đường Lệ Từ giơ mảnh vải trắng trong tay mình lên, trên vải viết mấy dòng chữ của Liễu Nhãn. Mọi người truyền tay nhau đọc, tuy hơi khó hiểu vì sao Liễu Nhãn tự dưng lại muốn "lấy chiêu đổi thuốc", nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Nhãn không muốn dùng thuốc giải khống chế bất kỳ môn phái nào, hắn chỉ muốn võ công tuyệt thế.

Nếu võ công có thể đổi lấy mạng người, vậy thì kiếm chiêu quyền pháp đệ nhất thiên hạ vẫn còn giá trị.

Trên Lệ Nhân Cư, Quỷ Mẫu Đơn kinh ngạc còn hơn cả tức giận. Hắn vừa bắt Tuyết Tuyến Tử đi, lệnh cho Dư Khấp Phượng trông coi, mà Liễu Nhãn nhất định cũng ở quanh đó. Hồng Thiền Nương Tử và một đám yêu hồn tử sĩ mang theo mười con chó cỏ lần theo con đường Tuyết Tuyến Tử đi, chắc chắn sẽ bắt được Liễu Nhãn. Nhưng tấm vải trắng có bút tích của Liễu Nhãn sao lại nằm trong tay Đường Lệ Từ, không lẽ Tuyết Tuyến Tử và Dư Khấp Phượng đã rơi vào tay y? Mà cớ sao Đường Lệ Từ lại biết thật ra hắn không hề bắt được Liễu Nhãn?

Mười dặm quanh đây nơi nơi đều là người của hắn, Đường Lệ Từ làm sao để xuất hiện như một vị thần thế kia? Nhưng Đường Lệ Từ đúng là đang đứng sờ sờ trước mặt, mà trên tay y cũng đúng là mảnh vải trắng hắn vừa thấy tận mắt.

Quỷ Mẫu Đơn giơ tay lên, Bạch Tố Xa theo lệnh lùi xuống. Một lát sau, nàng bước lên Lệ Nhân Cư, khẽ thì thầm vào tai Quỷ Mẫu Đơn vài câu.

Đường Lệ Từ đứng trước mặt Thành Ôn Bào, lấy trong tay áo ra một túi nhỏ màu trắng. Chất liệu may túi không phải tơ tằm hay da thuộc, mềm mại trắng phau, thật kỳ lạ. Thành Ôn Bào nhận lấy cái túi rồi mở ra, bên trong là mấy chục viên thuốc trắng từa tựa trân châu, ngửi thoáng qua thấy mùi thơm thoang thoảng, không biết là vật gì: "Cái gì đây?"

Đường Lệ Từ xòe ô giấy dầu ra che mưa: "Đây là Phục Linh Tán, tuy là thuốc chữa thương nhưng cũng có thể ăn lót dạ."

Thành Ôn Bào rất mừng, lập tức phân phát mấy chục viên thuốc này cho vài chục đệ tử thể chất yếu võ công kém. Lại hỏi y từ đâu đến, sao biết mọi người đang kẹt ở Lệ Nhân Cư? Ánh mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển, chỉ mỉm cười không đáp, lại nói Đào cô nương không khỏe nên hôm nay không thể đến đât, Thành Ôn Bào và Đổng Hồ Bút đưa mắt nhìn nhau, võ công Tây Phương Đào không tệ, sao tự dưng lại thấy không khoẻ?

Đường Lệ Từ không hề giải thích, chỉ hạ giọng nói: "Đợi mưa tanh bớt thì mọi người hãy đi về hướng Tây Bắc. Tiễn trận hướng Tây Bắc có góc chết, ai thân pháp tốt thì lao thẳng về phía trước, ai không sợ ám tiễn thì che chắn hai bên. Khi xông lên nhớ đi thành đôi, phía sau xếp hàng theo thứ tự, liên tục chạy về hướng Tây Bắc mà phá vây. Ngươi truyền lời xuống dưới, chúng ta chạy không ngừng cũng không tách ra, không cho chúng cơ hội cắt đứt hàng ngũ từ bên trong, ai không nghe lệnh thì giết kẻ đó trước."


Thành Ôn Bào kinh hãi. Mưa rơi nhỏ lại, Lệ Nhân Cư nhòa đi dưới ánh đèn, đôi mắt Đường Lệ Từ sáng lấp lánh, không thấy rõ là vui hay giận. Môi y khẽ mím lại, không cười nhưng lại toát ra nét yêu khí khó tả.

Hắn hạ giọng truyền lệnh xuống cho từng người Văn Tú sư thái, thiền sư Đại Thành và Thiên Tầm Tử. Các chưởng môn đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy Đường Lệ Từ che ô đứng đó, tuy đứng rất gần nhưng dường như lại xa xôi khó tả, dường như đang đứng cách biệt với thế giới. Các chưởng môn trầm ngâm một lát rồi đều truyền lệnh cho đệ tử trong môn xếp thành hàng lao về hướng Tây Bắc, nghiêm túc nghe lệnh không được tự ý hành động.

Từ lầu hai nhìn xuống chỉ thấy tán ô màu trắng trên đầu Đường Lệ Từ khẽ đung đưa, không nghe cũng không nhìn thấy y nói gì với Thành Ôn Bào. Quỷ Mẫu Đơn vừa nghe Bạch Tố Xa báo lại, trong lòng vừa tức vừa sợ. Bỗng đám đông đang bị hắn vây chặt đồng thanh hô lên, tiếng hô như rồng thét hổ gầm, rồi hai người với thân pháp như điện lao thẳng về hướng Tây Bắc, Sau đó tất cả như hình với bóng đâm xuyên qua tiễn trận đen sì cứ như một cái cầu vồng trắng.

"Bắn tên!" Phủ Thúy gào lớn, đồng thời trong tiễn trận có tiếng dây cung vang lên, hàng ngàn hàng vạn ám tiễn màu đen bắn về phía những người đang phá vây. Đường Lệ Từ xoay tán ô trắng, chân lực dồi dào, ngăn cản phần lớn ám tiễn. Thành Ôn Bào vung trường kiếm, Văn Tú sư thái phất trần tung bay, các đại cao thủ hợp lực ra tay, gạt đi từng mũi tên đang bay đến.

Góc Tây Bắc lại không hề bắn ra ám tiễn, mọi người kề vai phá trận, ra khỏi tiễn trận mới biết tiễn thủ góc Tây Bắc đã chết cứng từ lâu. Những người này hiển nhiên đã chết dưới tay Đường Lệ Từ mà không hề hay biết, mọi người cứ vượt qua một chốt thì trong lòng lại thêm một phần hoảng sợ.

Bóng đen lấp loáng, người đứng trên Lệ Nhân Cư thấy tình hình biến đổi, Quỷ Mẫu Đơn nhất cái bàn mà vừa rồi Phủ Thúy còn ngồi ăn nhồm nhoàm lên ném xuống lầu, bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, nhao nhao bắn ám khí vào nhóm của Đường Lệ Từ. Mấy người Đường Lệ Từ đứng trong tiễn trận, đám Quỷ Mẫu Đơn mà nhảy xuóng thì không tránh khỏi tên bay đạn lạc. Đường Lệ Từ vung tán ô trắng đỡ từng mũi tên, chợt gác ô sang một bên, nhìn lên lầu mỉm cười.

Phủ Thúy kêu lên, Quỷ Mẫu Đơn nổi giận đùng đùng. Nụ cười này của y rõ ràng là khiêu khích, khiến Quỷ Mẫu Đơn tức run cả người, gầm lên một tiếng. Bỗng lan can lầu hai của Lệ Nhân Cư sụp đổ đánh "rầm", hóa ra Quỷ Mẫu Đơn đã đánh xuống một chưởng, gần như phá hủy cả một tầng lầu.

Thành Ôn Bào vừa cản tên cho mọi người, vừa muốn mở miệng hỏi y đến từ bao giờ, vì sao lại biết mọi người gặp nạn ở đây? Cũng muốn hỏi y lấy được lá thư của Liễu Nhãn bằng cách nào? Bỗng ánh lửa bùng lên, chỉ thấy sau lưng Lệ Nhân Cư bốc cháy đùng đùng, kết hợp với mưa bay lất phất tạo thành kỳ quan, khói đặc bốc lên cao, mơ hồ nghe được tiếng ngọn lửa liếm lên không trung. Hắn giật mình nhìn Đường Lệ Từ: "Ngươi đã làm gì?"

Đường Lệ Từ đung đưa tán ô trắng, chiếc ô giấy dầu vô cùng đơn giản vào tay y lại nhẹ nhàng bay bổng điểm đánh ngăn đỡ tên, uy lực còn mạnh hơn trường kiếm trong tay Thành Ôn Bào. Nghe câu hỏi này, y khẽ mỉm cười: "Ta châm một mồi lửa." Thành Ôn Bào nghe vậy lại càng thêm mù mờ, Đường Lệ Từ rõ ràng vẫn luôn ở đây, mà lửa kia đốt dưới khe núi, lại còn cháy trong mưa to, làm sao mà châm lên được?

Quỷ Mẫu Đơn vỗ một chưởng sụp nửa bên lan can Lệ Nhân Cư, cố gắng nhẫn nhịn lửa giận đang bốc lên trong lòng, trầm giọng quát: "Đi." Mục đích hôm nay đã không đạt được thì chi bằng rút đi, bắt sống được Tuyết Tuyến Tử cũng coi như không uổng một phen tính toán. Nhưng tên Đường Lệ Từ xảo quyệt đáng ghét này, ngày sau nhất định phải giết!

Hắn dẫn người rút khỏi lầu hai, Phủ Thúy huýt một tiếng sáo xuyên qua đêm mưa mịt mù. Tiễn thủ trong rừng vội vàng dừng tay, lặng lẽ nấp vào rừng cây rồi biến mất.

Phong Lưu Điếm rút lui sạch sẽ trong nháy mắt, đám người đang nhếch nhác thảm hại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy trăm người vây kín xung quanh Đường Lệ Từ, mồm năm miệng mười hỏi y rốt cuộc đã đến đây bằng cách nào, làm sao biết Quỷ Mẫu Đơn không bắt được Liễu Nhãn, làm sao để lẳng lặng giết chết tiễn thủ ở góc Tây Bắc, lại phóng hỏa bằng cách nào?

Ánh mắt Đường Lệ Từ lướt qua gương mặt từng người, rồi dừng lại trên mặt A Thùy. A Thùy và Ngọc Đoàn Nhi đứng phía xa, sau lưng mọi người. Y nhìn A Thùy khẽ cười, A Thùy vốn định mỉm cười đáp lại, nhưng cuối cùng không sao cười nổi. Ngọc Đoàn Nhi tò mò nhìn Đường Lệ Từ, nhỏ giọng không ngừng hỏi A Thùy y là ai?

Đánh giá:Rate This


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui