Nước biếc trôi hoài trong hư không, bầu trời trống vắng trăm năm hồng.
Cung điện Bích Lạc Cung tao nhã thanh khiết, bên trong Phóng Lan Cư lá bay xào xạc, hương vị mùa thu ngày càng nồng đậm. Mà hoa lan nở rộ mùa thu, khiến không khí càng thêm thanh tịnh phiêu dật. Phó Chủ Mai lau dọn Phóng Lan Cư từ trên xuống dưới, ngay cả bụi bặm trong khẽ hở của cái ghế cũng lau bằng sạch. Đến khi không còn việc gì có thể làm cho Uyển Úc Nguyệt Đán, hắn ngồi ngẩn ra trong phòng.
Độc trên người hắn đã giải, Uyển Úc Nguyệt Đán lại để hắn ở lại đình viện hắn thích nhất, cho hắn một nữ tỳ hiểu chuyện, không cần hắn làm bất cứ việc gì, nhưng hắn ngày càng cảm thấy không thể ở lại nơi đây thêm nữa. Đường Lệ Từ đã lấy được Lục Mị cứu mạng hắn, nghe tin truyền đến từ Biện Kinh thì đêm ấy còn có năm người chết, một trong số đó là Cửu Môn Đạo Vi Bi Ngâm.
A Lệ hẳn là đã hao tổn rất nhiều tâm tư và sức lực mới lấy được hạt châu kia? Hắn uống bột Lục Mị để giải độc trúc Minh Hoàng mà trong lòng sợ hãi bất an, A Lệ ghét hắn, sau chuyện này phải chăng sẽ càng ghét hắn hơn? Tuy luyện được võ công cao cường, nhưng xưa nay hắn vốn không phải người giỏi quyết định, trong lòng cảm thấy mình mắc nợ Uyển Úc Nguyệt Đán, lại có lỗi với Đường Lệ Từ, nhưng hắn không biết mình nên làm gì để bù đắp lại.
Chuyện hắn làm được không nhiều, lại càng không nghĩ ra chủ ý cao minh nào hết, thứ duy nhất có thể nhắc đến là đao pháp Ngự Mai. Nhưng bàn về giết người, hình như hắn cũng thua xa Uyển Úc Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ, mà việc lau bàn quét sân đương nhiên Uyển Úc Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ không cần hắn phải làm rồi.
Có lẽ hắn nên ra đi, mỗi khi có người nhận ra hắn là Ngự Mai Chủ là hắn lại rơi vào tình cảnh khó xử này. Rất nhiều người mong đợi hắn đưa ra những lựa chọn anh minh, phát huy được vai trò quyết định, nhưng hắn chẳng biết phải làm sao cả. Mà mỗi khi hắn do dự không quyết hay quyết định rời đi, thì sẽ khiến càng nhiều người thất vọng hơn.
Hắn chỉ mong mình được làm một người bình thường, hắn không cần bất kỳ thứ võ công cao siêu nào mới sống được. Hắn cũng không ghét bản thân như vậy, nhưng... không phải cứ thừa nhận mình vô dụng là tìm được lý do để rời đi.
Tuy hắn vô dụng nhưng chưa bao giờ trốn tránh, chẳng qua thường xuyên mắc sai lầm.
"Phó công tử." Người bước vào phòng hôm nay là Bích Liên Y, khiến Phó Chủ Mai ngẩn ra: "Tiểu Bích." Lần trước hắn đến Bích Lạc Cung, Bích Liên Y vẫn còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hôm nay đã là kiếm khách anh tuấn tiêu sái, trộg lớn hơn bảy tám tuổi so với hắn.
Bích Liên Y thi lễ với hắn: "Cung chủ muốn ta nói với ngươi vài chuyện."
"Tiểu Nguyệt bận lắm phải không?" Phó Chủ Mai vò vò đầu: "Mấy ngày rồi ta không gặp hắn."
"Cung chủ bận rộn nhiều việc, mấy ngày nay đã xảy ra không ít biến cố." Bích Liên Y vẫn giữ lễ trưởng bối với hắn: "Cung chủ dặn dò mấy chuyện, mong Phó công tử nghe xong xin chớ kích động, cũng đừng rời đi, ở lại Bích Lạc Cung đợi hắn về."
Phó Chủ Mai ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Nguyệt ra ngoài rồi à?" Uyển Úc Nguyệt Đán không biết võ công, mới quay về từ Thiếu Lâm Tự, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn phải ra ngoài?
"Đường công tử mất tích rồi." Bích Liên Y trầm giọng đáp.
Phó Chủ Mai đứng phắt dậy, lại ngồi phịch xuống: "Sao lại thế... Xảy ra chuyện gì rồi? Sao A Lệ lại mất tích? Ta tưởng y lấy được ngọc Lục Mị rồi thì quay về Kiếm hội trung nguyên?"
"Thực ra y chưa từng quay về Kiếm hội trung nguyên." Bích Liên Y đáp: "Gần đây xảy ra vài chuyện, đều không phải chuyện tốt. Đầu tiên là Đường công tử lấy được ngọc Lục Mị, dùng chim đưa thư gửi cho cung chủ, sau đó không rõ tung tích. Chuyện thứ hai, Thiếu Lâm Thập Thất Tăng hỗn chiến với Liễu Nhãn ở hiệu sách Hạnh Dương, trong lúc hỗn loạn, Liễu Nhãn bị một người thần bí cướp đi, sau đó cũng không rõ tung tích. Chuyện thứ ba, Tây Phương Đào rời khỏi Kiếm hội trung nguyên, mà ngày thứ tư sau khi nàng ta rời khỏi Kiếm hội trung nguyên thì Thiệu Diên Bình bị tập kích, trọng thương mà chết."
Phó Chủ Mai càng nghe càng kinh ngạc, nghe đến câu "Thiệu Diên Bình bị tập kích, trọng thương mà chết" không kiềm được tiếng la thất thanh, "Thiệu tiên sinh... là kẻ nào..."
Bích Liên Y lắc đầu: "Không phải Tây Phương Đào, khi Thiệu Diên Bình bị tập kích thì Tây Phương Đào đang sống trong rừng tùng nhỏ bên ngoài Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, chúc mừng thượng sư Phổ Châu thăng chức lên làm phương trượng Thiếu Lâm. Trước kia Đường công tử và cung chủ cũng từng nghi ngờ Tây Phương Đào ẩn nấp trong Kiếm hội trung nguyên, thật ra là chủ mưu sau màn của Phong Lưu Điếm, muốn giết Thiệu Diên Bình đoạt lấy Kiếm hội trung nguyên. Bây giờ Thiệu Diên Bình chết rồi, hung thủ lại không phải Tây Phương Đào."
"Ý Tiểu Nguyệt là..." Phó Chủ Mai lẩm bẩm, "Là Phong Lưu Điếm thâm tàng bất lộ, ngoài Tây Phương Đào ra còn có nhân tài khác đủ sức giết Thiệu Diên Bình ngay trong Kiếm hội trung nguyên, trước mắt Thành Ôn Bào, Dư Phụ Nhân, Đổng Hồ Bút và Mạnh Khinh Lôi. Làm vậy vừa đạt được mục đích nhổ đi cái gai trong mắt, vừa cởi bỏ hiềm nghi cho Tây Phương Đào."
Bích Liên Y gật đầu: "Không sai, chuyện này đã xóa bỏ nghi ngờ của rất nhiều người đối với Tây Phương Đào."
Phó Chủ Mai gượng cười: "Nhưng mà hắn... hắn đúng là một kẻ xấu."
Bích Liên Y chầm chậm lắc lầu: "Thiệu Diên Bình chết được hai ngày, Tây Phương Đào trở về Kiếm hội trung nguyên phúng viếng, lại đánh chết Xuân Thu Thập Tam Kiếm Khưu Lạc Phách trước mặt mọi người."
Phó Chủ Mai trợn tròn hai mắt: "Xuân Thu Thập Tam Kiếm là sát thủ nổi danh giống như Thẩm Lang Hồn, vì sao hắn giết Khưu Lạc Phách?"
Sắc mặt Bích Liên Y nặng nề: "Bởi vì Khưu Lạc Phách chính là hung thủ giết Thiệu Diên Bình."
Phó Chủ Mai lắc đầu quầy quậy: "Chỉ dựa vào Khưu Lạc Phách thì không thể giết được Thiệu tiên sinh ngay trong Kiếm hội trung nguyên, chắc chắn không thể."
Bích Liên Y nói: "Cung chủ nói kẻ giết Thiệu Diên Bình nhất định không chỉ có mình Khưu Lạc Phách, có lẽ hắn là một trong nhiều hung thủ, nhưng tác dụng của hắn không phải để giết người... mà là là chịu tội thay." Hắn bình tĩnh nói, "Tóm lại Thiệu Diên Bình chết, Khưu Lạc Phách là hung thủ. Mà Tây Phương Đào lại vạch mặt được Khưu Lạc Phách đang cải trang trong đám người Kiếm hội trung nguyên, một chiêu giết địch, giải trừ mối nguy Khưu Lạc Phách ẩn núp trong Kiếm hội trung nguyên để giết người thêm một lần nữa."
Phó Chủ Mai há hốc miệng: "Cho nên uy vọng của hắn lại càng tăng?"
Bích Liên Y gật đầu: "Kiếm hội trung nguyên từ trên xuống dưới vốn có hảo cảm với Tây Phương Đào, hắn là bạn thân của phương trượng Phổ Châu, lại giúp Kiếm hội chiến thắng trong trận chiến trên núi Hảo Vân, cứu không ít người. Lần này lại còn báo thù cho Thiệu Diên Bình, phương trượng Phổ Châu gửi thư cảm ơn, giờ cả thiên hạ đều nghe danh Tây Phương Đào thông minh trượng nghĩa."
Phó Chủ Mai nhíu chặt lông mày, "Chuyện này sao có thể... sao có thể... sai trái vô cùng..."
Bích Liên Y nói tiếp: "Sau đó Tây Phương Đào dùng Khưu Lạc Phách để đột phá, lần theo manh mối tra ra một cứ điểm giấu kín của Phong Lưu Điếm. Kiếm hội trung nguyên phá cứ điểm này, giết ba mươi ba tên, đoạt được hơn trăm bình Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, cho một mồi lửa."
Phó Chủ Mai hoảng sợ nhìn hắn, rất lâu sau mới thở hắt ra: "Vậy... vậy bây giờ hắn là..."
"Bây giờ hắn chính là người thay thế Thiệu Diên Bình trong Kiếm hội trung nguyên, hắn nói gì thì mấy người người Thành Ôn Bào, Đổng Hồ Bút nghe nấy, không mảy may nghi ngờ. Hơn nữa ngày càng nhiều nhân sĩ chính đạo đến nương nhờ Kiếm hội trung nguyên, gần đây có đến sáu mươi chín người vừa gia nhập Kiếm hội trung nguyên, trong đó không thiếu cao thủ. Cung chủ muốn ta nói với ngươi mấy chuyện này, hắn mong ngươi ở lại Bích Lạc Cung chờ hắn về."
"Ta sẽ không đi," Phó Chủ Mai nói chắc như đinh đóng cột, "Ta tuyệt đối không đi."
Trong mắt Bích Liên Y ánh lên nét vui vẻ yên tâm, gần như mỉm cười, nhưng hắn không cười, "Quá tốt rồi."
Phó Chủ Mai nhanh chóng đỏ mặt, xấu hổ đến gần như không ngẩng đầu lên được, "Thật ra thì..." Hắn rất muốn nói thật ra hắn ở lại cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng Bích Liên Y mỉm cười, "Lúc này Ngự Mai Chủ ủng hộ Bích Lạc Cung sẽ là sự ủng hộ rất lớn đối với cung chủ và Đường công tử. Phó công tử xin đừng xem nhẹ bản thân, ngươi mang đao pháp chí tôn, tiếng tăm nào phải hư danh?"
Phó Chủ Mai gật đầu, hắn không nói được câu nào nữa, Bích Liên Y hành lễ, xoay người chuẩn bị đi, bỗng Phó Chủ Mai hỏi: "Còn A Lệ thì sao? Y... Rốt cuộc y đã đi đâu? Bích Lạc Cung thật sự không nhận được tin tức gì của y sao? Liệu có gặp nguy hiểm không?"
Bích Liên Y xoay người lại: "Đường công tử... Bích Lạc Cung chỉ nắm được manh mối y mất tích sau khi đánh một trận với Vi Bi Ngâm bên ngoài thành, còn lại thật sự không biết gì hết."
Phó Chủ Mai ngơ ngẩn nhìn hắn rời đi, A Lệ không gặp chuyện gì đấy chứ? Y sẽ đi đâu? Thế cục trở nên ác liệt thế này, Tây Phương Đào chiếm hết thượng phong, Thiệu Diên Bình bỏ mạng, chuyện này chắc chắn sẽ khiến A Lệ chịu đả kích lớn lao. Vào những lúc thế này y không thể trốn tránh không lộ mặt, vậy y sẽ đi đâu?
Có lẽ hắn nên làm gì đó, nhưng nên làm gì đây? Phó Chủ Mai chợt đứng phắt dậy, đi đến một đình viện khác bên ngoài Phóng Lan Cư. Đó là Tú Nhạc Các, nơi ở của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hạnh.
Hai người kia đã giải hết độc, nhưng đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Văn Nhân Hách nói kịch độc đã tổn thương đầu óc, đã hơi điên khùng, không thể kích thích bọn họ bừa bãi, nên cho đến nay vẫn rất ít người đến Tú Nhạc Các.
Phó Chủ Mai nhẹ nhàng bước vào Tú Nhạc Các, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của hai người dường như không còn gì khác. Chỉ cần lắng nghe là dễ dàng phân biệt được nội công tâm pháp của hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hạnh khác nhau hoàn toàn, cách hít thở cũng người nhanh người chậm.
Nằm trong phòng ngủ Tú Nhạc Các là Cuồng Lan Vô Hạnh, trong phòng khách là Mai Hoa Dịch Số. Vết thương do trúng độc và gai đâm trên người Cuồng Lan Vô Hạnh nặng gấp mấy lần Mai Hoa Dịch Số, Mai Hoa Dịch Số thi thoảng còn ngồi dậy ngẩn ngơ được, còn Cuồng Lan Vô Hạnh thì từ đầu đến cuối chưa từng tỉnh dậy lần nào.
Phó Chủ Mai bước vào phòng ngủ, bắt mạch môn của Cuồng Lan Vô Hạnh. Người này nội lực thâm hậu, căn cơ sâu dày, võ công có lẽ không thua gì hắn, đáng tiếc kinh mạch khớp xương khắp toàn thân bị gai độc tổn thương nặng nề, sau này chỉ e khó mà đi lại được. Nếu không nhờ võ công cao cường thì Cuồng Lan Vô Hạnh vang danh thiên hạ chỉ e đã chết từ lâu rồi.
Hắn ngồi xuống cái ghế kê cạnh gường, vò vò đầu. Thật ra hắn còn không biết mình đến đây làm gì, dù hai người này đột nhiên tỉnh lại, hắn cũng không biết nên hỏi bọn họ câu gì mới được. Chẳng qua hắn cảm thấy ngồi ở đây khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút so với khi ngồi ngẩn ngơ trong phòng.
Cuồng Lan Vô Hạnh mặt mày anh tuấn, sắc mặt tái nhợt, mái tóc khô xõa xuống rối tung rối mù, loáng thoáng điểm vài sợi bạc. Phó Chủ Mai ngồi bên cạnh nhìn hắn, người này có vóc dáng khôi ngô cao lớn, nếu đứng lên chắc phải cao hơn Uyển Úc Nguyệt Đán cả cái đầu, không hổ là gã đàn ông dùng thanh trường kiếm dài tám thước.
Gió nhẹ thổi qua, gió đầu đông đã hơi buốt. Phó Chủ Mai ngồi rất lâu, ngẩng đầu ngắm nhìn hoa mai đang nở rộ ngoài cửa sổ, chợt thấy sau cổ lạnh ngắt, liếc mắt nhìn sang thì không thấy thanh kiếm dài tám thước cạnh giường đâu nữa, mũi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ mình.
"Giờ là năm Ung Hi thứ bao nhiêu?" Giọng nói sau lưng lạnh lùng vương chút khàn khàn, nhưng lại không mất đi sức hấp dẫn của giọng đàn ông.
"Tháng mười một năm Ung Hi thứ ba..." Phó Chủ Mai còn chưa dứt lời, trường kiếm trên cổ đã tăng lực, Phó Chủ Mai vung đao trong tay áo chống đỡ trường kiếm. Chỉ nghe một tiếng "keng" giòn giã như băng lửa giao nhau, kình khí nóng rực và hơi lạnh như băng tuyết đồng loạt lướt qua mặt, hắn nhẹ nhàng lùi lại, kinh ngạc nghìn người đàn ông tóc tai rối bời trước mắt.
(Ung Hi là niên hiệu của Tống Thái Tông từ năm 984 đến năm 987. Ung Hi thứ ba là năm 986.)
Cuồng Lan Vô Hạnh đã đứng lên, trong nháy mắt hắn đứng lên, Phó Chủ Mai có ảo giác đất trời nghiêng ngả. Đầu óc Phó Chủ Mai còn chưa bắt kịp, chỉ thấy khóe miệng Cuồng Lan Vô Hạnh khẽ cong lên, không biết là tán thưởng đao kia của hắn hay chẳng qua chỉ llà một nụ cười như có như không. Hắn khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên, sau đó ảm đạm xoay người, ném thanh kiếm dài tám thước kia vào góc phòng rồi sải bước ra ngoài.
Trường kiếm tám thước kia cắm xuống đất hơn ba thước, phần thừa ra bên ngoài thì vỡ vụn đầy sàn sau một tiếng "keng" giòn giã. Phó Chủ Mai lúc này mới quát: "Đợi đã! Ngươi..." Ngự Mai Đao của hắn vung ra, đao pháp nhanh như chớp lòe tuyết lở, khơi lên một luồng băng giá nhắm thẳng vào sau lưng Cuồng Lan Vô Hạnh, "Mau quay lại!"
Tay áo Cuồng Lan Vô Hạnh phất nhẹ, một luồng chân lực nóng bỏng vô cùng dâng lên ào ạt. Đao này của Phó Chủ Mai chưa dốc toàn lực, chỉ thấy khí lạnh băng giá trong đao bị chân lực chí dương hóa giải, bay phơ phất trong không trung. Chợt nghe một tiếng xoẹt nhỏ, đao khí rạch ra một vết nhỏ trên tay áo Cuồng Lan Vô Hạnh, rồi xé rách tay áo vạch thêm một vệt thật dài lên lưng áo hắn.
Nhưng cũng chỉ đến thế, Cuồng Lan Vô Hạnh sải bước tiến lên, đi xuyên qua cửa. Ngự Mai Đao tung ra một đòn không trúng, theo dư lực bay ngược về, Phó Chủ Mai đưa tay ra đỡ lấy đao, sắc mặt tái nhợt. Đao này tuy hắn không dốc toàn lực, nhưng tung ra một đao mà chỉ cắt rách hai vệt trên áo là chuyện hắn rất hiếm khi gặp. Cuồng Lan Vô Hạnh bị gai độc của trúc Minh Hoàng hành hạ nhiều năm mà vẫn còn công lực cỡ này, ném vỡ kiếm rồi bỏ đi, rốt cuộc hắn muốn đi đâu? Hắn muốn làm gì?
"Đợi đã!" Phó Chủ Mai đuổi theo đến cửa, Cuồng Lan Vô Hạnh đã biến mất không còn bóng dáng, hắn thật sự không biết phải làm sao. Uyển Úc Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ bỏ công sức cứu Cuồng Lan Vô Hạnh chính là vì muốn hỏi ra bí mật của Phong Lưu Điếm, thế mà người này vừa tỉnh lại đã tuyệt tình bỏ đi, không hề tỏ ra lưu luyến cảm kích. Mà hắn đứng ngay đây lại chẳng hỏi được câu nào, cũng không giữ được người ở lại.
Hắn thật quá vô dụng. Suy nghĩ trong đầu Phó Chủ Mai hỗn loạn mất một lúc lâu, sau đó hắn vội vàng chạy từ phòng ngủ ra ngoài. Hắn xông vào phòng Mai Hoa Dịch Số, may thay Mai Hoa Dịch Số vẫn còn trong phòng, không chạy mất như Cuồng Lan Vô Hạnh.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Mai Hoa Dịch Số không nằm trên giường, hắn ngồi cạnh bàn trà trong phòng, uống từng hớp trà một, giống như uống từng ngụm rượu mạnh. Thấy Phó Chủ Mai xông vào, hắn cũng chỉ cười cười mà không hề tỏ ra kinh ngạc.
Phó Chủ Mai ngược lại hơi luống cuống: "Chào... xin chào..."
Mai Hoa Dịch Số giơ bình trà lên kính hắn, Phó Chủ Mai biết hắn có ý tốt nên tiến thêm một bước: "Ta...ta ở gần đây..."
Mai Hoa Dịch Số cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết: "Ta biết là ngươi cứu Tam ca."
Phó Chủ Mai lại ngẩn người, hắn thật sự đã quên chuyện kia, "À... nhưng mà hắn..." Hắn chỉ sang căn phòng cách vách, muốn nói rõ ràng chuyện vừa xảy ra nhưng lại chỉ thốt ra một câu: "Hắn đi rồi..."
Mai Hoa Dịch Số uống ực một hớp trà: "Đương nhiên hắn sẽ đi, ngươi cứu hắn rồi sau này chắc chắn sẽ hối hận..." Giọng hắn khàn khàn không dễ nghe: "Ngươi nên biết gai độc trên người hắn nhiều gấp ba lần ta, chứ không phải gấp ba lần người thường, chỉ dùng thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh căn bản không khống chế được hắn. Thất Hoa Vân Hành Khách nổi danh thiên hạ bằng kỳ môn dị thuật, Ngũ ca giỏi nhất cơ quan trận pháp, Lục đệ xưng hùng với ám khí tâm pháp. Nhưng bàn về võ công thực sự... sáu người chúng ta không ai thắng được Tam ca, hắn mạnh tuyệt đối."
Phó Chủ Mai gật đầu, Cuồng Lan Vô Hạnh là người đầu tiên có thể ung dung rời đi dưới Ngự Mai Đao của hắn, "Nhưng vì sao ngươi và hắn lại trúng độc, biến thành con rối của Phong Lưu Điếm?"
Mai Hoa Dịch Số lại uống một hớp trà: "Nội tình thực sự có lẽ Tam ca hiểu rõ hơn ta nhiều, đến giờ ta vẫn rất mơ hồ. Hôm đó Lục đệ mời chúng ra đến Lệ Nhân Cư ở trấn Tiêu Ngọc uống rượu, tửu lượng của hắn xưa nay vẫn kém, uống hai chén là say vật ra rồi, hiếm khi thấy mời khách, nên chúng ta đều đi." Hắn cười, "Kết quả hôm đó trong rượu hạ kịch độc, Lục đệ uống say mà ta cũng vậy. Tuy ta trúng độc nhưng tửu lượng tốt hơn, mơ màng cảm nhận được Tam ca và Thất đệ trói mình lại, đâm gai độc khắp người. Thất đệ giả làm đàn bà, ta không biết bọn họ đang bí mật mưu đồ chuyện gì... Nhưng ta nhớ về sau bọn họ nhốt ta vào đâu đó, Nhị ca muốn cứu ta, lại bị Tam ca giết."
Phó Chủ Mai hoảng hốt: "Hắn... hắn giết Nhị ca của các ngươi?"
Mai Hoa Dịch Số gật đầu: "Cho nên Tam ca sẽ không nói với các ngươi bất cứ chuyện gì đâu. Hắn không giống ta, kế sách ban đầu của Phong Lưu Điếm có phần của hắn."
Phó Chủ Mai vò đầu bứt tóc: "Nhưng... Nhưng sao hắn lại cũng thành ra thế kia..."
Mai Hoa Dịch Số cười ha hả: "Ha ha ha ha... khụ khụ... Ai bảo hắn dây vào Thất đệ chứ? Võ công của Tam ca tuy cao, tâm cơ cũng thâm trầm, nhưng hắn không phải tiểu nhân hèn hạ. Còn Thất đệ hả, Thất đệ là cái loại thích giả làm đàn bà, còn âm hiểm ác độc hơn cả đàn bà, Tam ca làm sao đấu lại được Thất đệ? Ha ha ha ha..."
Hắn cười một tràng rồi lại uống trà: "Huống hồ Tam ca còn vương vấn không quên biểu muội của Thất đệ, điểm yếu to bự rơi vào tay Thất đệ rồi thì làm sao không bị hại? Ta chỉ thấy lạ là Thất đệ to gan lớn mật dám để Tam ca sống, đúng là không sợ chết."
"Thất đệ... là ai..." Phó Chủ Mai thấy hắn kích động, trong lòng vô cùng lo lắng, "Đừng uống nước nữa, sặc bây giờ."
Mai Hoa Dịch Số lại uống ừng ực từng ngụm trà như uống rượu: "Thất đệ của Thất Hoa Vân Hành Khách, Nhất Đào Tam Sắc Ngọc Không Hầu đấy! Lẽ nào ngươi không biết?"
Phó Chủ Mai ngạc nhiên: "Nhất Đào Tam Sắc chẳng phải là Tây Phương Đào à?"
Mai Hoa Dịch Số ngẩn ra: "Hắn có một biểu muội họ Tiết, tên là Tiết Đào, ba chữ Tây Phương Đào chắc là lấy từ tên biểu muội hắn. Nhưng biểu muội này..." Hắn bỗng cười phá lên: "Ta mới gặp biểu muội của hắn một lần, mười mấy năm trước hắn và Tam ca tranh giành biểu muội. Biểu muội hắn thích Tam ca, Thất đệ bèn giấu nàng đi, mười mấy năm rồi chưa ai tìm ra."
Phó Chủ Mai nhíu mày: "Sao hắn lại làm vậy? Các ngươi không phải là huynh đệ kết nghĩa à? Vì sao phải hạ độc vào rượu hại ngươi, vì sao không để cho biểu muội của mình ở bên Tam ca?"
"Thất đệ ấy à..." Mai Hoa Dịch Số lẩm bẩm: "Có những người sinh ra đã mang tâm tính gian hiểm ác độc, hắn muốn tự lập môn phái dưới danh nghĩa Thất Hoa Vân Hành Khách, muốn nổi danh giang hồ, sánh ngang với Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi. Chuyện này có Đại ca Tam ca đồng ý, còn ta chưa bao giờ nhiệt tình, ai ngờ chỉ vì không sốt sắng mà hắn dám đối xử với ta như vậy. Hừ! Hắn si tình với biểu muội, sao có thể để nàng ấy rơi vào tay Tam ca? Hắn luôn có cách khiến cho kẻ đối nghịch với mình sống không bằng chết..."
Phó Chủ Mai ớn lạnh cả người: "Nhưng... Nhưng chuyện này xảy ra từ mười năm trước, ban đầu hắn chỉ muốn tự lập môn phái, sao lại biến thành tổ chức Phong Lưu Điếm đáng sợ như ngày hôm nay?"
Mai Hoa Dịch Số lắc đầu: "Ta không biết... mười năm quá dài, cảnh còn người mất."
Phó Chủ Mai nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ngọc Không Hầu... hắn và Quỷ Diện Nhân Yêu Ngọc Thôi Nguy... có quan hệ gì..."
"Ha ha ha ha..." Mai Hoa Dịch Số nằm nhoài ra bàn cười to, "Danh tiếng nhân yêu kia đúng là vang dội, một trong các mục tiêu của Thất đệ khi lập ra Phong Lưu Điếm chính chiêu mộ trợ thủ đạp bằng Bỉnh Chúc Tự. Hắn hận Ngọc Thôi Nguy thấu xương, đó là anh trai cùng mẹ khác cha với hắn."
Phó Chủ Mai ồ lên: "Hắn là huynh đệ ruột thịt với Ngọc Thôi Nguy...". Truyện Cung Đấu
Mai Hoa Dịch Số vẫn cười, lại nâng bình trà lên, trà trong bình đã cạn, "Ta nghe chính miệng Thất đệ kể, bà mẹ không giữ đạo làm vợ sinh hắn xong thì bị cha hắn đánh chết, cha hắn đuổi hắn còn đang nằm trong tã ra ngoài cùng với Ngọc Thôi Nguy. Hắn được Ngọc Thôi Nguy nuôi đến năm lên tám, cảm thấy không thể tiếp tục cuộc sống trộm gà bắt chó bán sắc nuôi thân được nữa nên bỏ đi. Thất đệ tuy vong ân bội nghĩa, nhưng lại là kỳ tài thiên phú, chỉ dựa vào chút xíu căn cơ Ngọc Thôi Nguy dạy hắn mà đã tự mình tu luyện được võ công vượt trội hơn người."
"Nói vậy là thật ra Ngọc Thôi Nguy đối xử với hắn rất tốt." Phó Chủ Mai ngạc nhiên: "Vậy sao hắn phải hận?"
Mai Hoa Dịch Số trợn mắt nhìn hắn, "Có một đại ca nhân yêu dâm đãng lẳng lơ tiếng ác truyền xa, lại còn là chủ nhân Bỉnh Chúc Tự, dù Thất đệ thống lĩnh võ lâm giành được thiên hạ cũng không thể khiến người ta phục. Hắn phải đứng trên tất cả, không giết Ngọc Thôi Nguy thì làm sao có được lòng người trong thiên hạ?"
Phó Chủ Mai rùng mình ớn lạnh: "Hắn... hắn làm người ta phát hãi."
Mai Hoa Dịch Số ném bình trà vỡ choang: "Hừ! Nhưng mười năm trước khi huynh đệ chúng ta kết nghĩa vân du, Thất đệ phong thái phiêu nhiên, dù có nhắc đến chuyện muốn giết Ngọc Thôi Nguy thì cũng lấy cớ đại nghĩa diệt thân..." Hắn đẩy bàn ra, lảo đảo đứng lên: "Có những người nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì ngươi vĩnh viễn không nhìn ra hắn là hạng người nào."
Phó Chủ Mai đỡ lấy hắn, nghe những lời này thì vô thức gật đầu. Hắn nghĩ đến Đường Lệ Từ, trong lòng không biết là sợ hãi hay lo lắng: "Ngươi sẽ không đi chứ?"
Mai Hoa Dịch Số nằm thẳng ra gường, nghe vậy thì cười lớn: "Ha ha ha ha... võ công của ta... khụ khụ... mười phần chỉ còn lại không đến một hai, khớp xương thương tổn chỉ còn là một phế nhân, ta đi khỏi đây làm gì? Để Thất đệ bắt ta về làm chó à?"
Hắn liếc nhìn Phó Chủ Mai: "Ta sẽ không đi, ngươi cũng không thể đi. Tuy Bích Lạc Cung tiếng tăm lẫy lừng, nhưng võ công của người trong phái cũng không phải hạng nhất, tuy ngươi ngốc nghếch nhưng lúc này lại là trụ cột vững chắc của Bích Lạc Cung."
Phó Chủ Mai ậm ừ: "Ta sẽ không đi." Giọng hắn bình thản nhưng kiên định. Có đôi khi hắn không biết mình phải làm gì, chỉ đến khi biết bản thân nên làm gì thì hắn mới hết do dự băn khoăn.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?" Mai Hoa Dịch Số chợt hỏi.
"Ta họ Phó." Phó Chủ Mai vò vò đầu: "Tên ta không hay, ngươi gọi ta là Tiểu Phó đi."
"Ta không muốn chết." Mai Hoa Dịch Số nhắm mắt nói: "Tiểu tử họ Phó, gặp kẻ địch thì đừng có ngốc quá."
Phó Chủ Mai ậm ừ đáp lại, hắn quét dọn sạch những mảnh sứ vỡ dưới đất, lau dọn sàn nhà, đóng cửa lại rồi mới ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...