Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Trong màn đêm nghe tiếng người phá cười:
- Lão ngư ông không dám to gan mặt đối mặt với tăng lữ Thiếu Lâm, mới phải ngấm ngầm giúp các ngươi dè đâu a đầu lại om sòm gọi tướng danh hiệu lão phu như thế?
Ngọc Giao cười nhạt:
- Từ đó đến giờ lão đi đâu?
- Lão ngư ông biết các ngươi sẽ tới Thiếu Lâm tự, một mình làm sao dám theo ngươi vào chỗ chết?
Ngọc Giao cười phì:
- Thì ra lão đã thỉnh được người tương trợ bọn ta, vậy xin có lời cảm ơn!
- Ai đi mời cao thủ cho ngươi, bất quá lão phu chỉ gọi riêng cho mình hai tay hộ tống mà thôi.
Hốt có một giọng lạnh lùng đỡ lời: - Lão đánh cá, ai làm hộ vệ cho ngươi, mà chỉ được cái nói sàm. - Nếu chả phải hộ tống cho ta thì ngươi đến đây làm gì? - Lão đánh cá ngươi cho rằng ta không dám bỏ đi? Ngọc Giao hấp tấp nói: - Lão ngư ông, mau xin lỗi vị bằng hữu ấy hộ ta đi! Tiền Bình gắt: - Con bé, sao bậy bạ thế, có biết y là ai đâu mà đã vội kết bạn? - Tứ hải giai huynh đệ, kết bằng hữu có chi không phải? - Không được, người này bụng dạ xấu lắm, thiên vạn đừng nên đi lại với y! Giọng nói nhỏ dần, dường như Tiền Bình đã bỏ đi. Ngọc Giao đâm cuống gọi với: - Lão ngư ông, trở lại mau, ta có chuyện muốn nói.
Tiếng nói thánh thót vang trong đêm vắng, mãi vẫn không nghe Tiền Bình đáp lời, hiển nhiên lão đã đi xa rồi.
Thiếu Bạch vỡ lẽ:
- Ra là có người nấp trong bóng tối tương trợ, chả trách tăng lữ Thiếu Lâm bỗng dưng ngừng hẳn thế công.
Lúc ấy Vạn Lương sẽ thở ra:
- Địch nhân rút hết rồi à?
- Phải, lão tiền bối nên nghỉ cho khỏe.
Vạn Lương buồn rầu:
- Già này đâm hỏng hết, không thể ngờ được trận ác chiến này lão hủ lại tệ...
Ngừng giây phút lão hỏi:
- Chị em Phạm cô nương vẫn mạnh?
- Phạm đại cô nương bị thương nhẹ, nhưng chả sao, nàng đã uống thuốc rồi.
- Còn Nhàn Vân đại sư đâu?
- Có lẽ người đi xem xét địch thế.
- Hoàng, Cao nhị vị có sao không?
- Chắc vẫn thường.
Vạn Lương vương vai đứng dậy.
- Ôi! Nhớ năm nào còn trẻ, lão hủ đã từng đánh nhau suốt một ngày đêm ngang ngửa chưa sao, giờ mới có thế đã cảm thấy rã rời, đúng là lão già thật rồi.
- Vậy lão tiền bối cứ nghỉ đi một lúc, Thiếu Lâm tự vẫn được tiếng Thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, lão tiền bối một mình đương cự với mấy người họ, tất nhiên là phải mệt.
- Không sao, điều tức một lát lão hủ đã thấy khỏe nhiều.
Hốt thấy Ngọc Giao tất tả chạy lại, nhìn đăm đăm Vạn Lương:
- Lão tiền bối thọ thương sao?
Ngừng một tí, lão hỏi lảng:
- Ngư tiên Tiền đại hiệp có đến à?
- Đúng thế, lão có mời thêm hai tay nữa tới giúp chúng ta.
- Tiền đại hiệp võ công cao cường, ngư võng trong tay đều là kỳ chiêu, thảo nào đối phương sắp thủ thắng lại đột ngột rút lui.
- Hứ, lão đánh cá ấy sợ kết oán với Thiếu Lâm tự, không dám thẳng thắn ra mặt giúp ta, nhưng đã bị tiện thiếp lật tẫy, lão giận quá mới bỏ đi. Có điều bọn tăng nhân đã nghe được tên lão, ví có tầm thù thì đố lão chạy đâu cho khỏi?
Vạn Lương nghe nói, sẽ bảo:
- Tiền đại hiệp tánh tình quái dị, võ lâm ai cũng phải nể nang ít nhiều, cô nương nên giữ mồm giữ miệng một tí.
- Sao lão tiền bối sợ đắc tội với lão ấy à?
- Phải, giang hồ ai cũng biết Tiền đại hiệp tính nóng lắm, ngộ lỡ đắc tội với người thì không còn gì rắc rối bằng.
Ngọc Giao bật cười:
- Nói thế thôi, chứ nếu tiện thiếp có lỗi phải với lão, lão đã chẳng thỉnh người tới đây tương trợ chúng ta.
Chợt nghe có tiếng áo lộng gió bay thẳng về đám người họ.
Trong đêm tối như bưng, không sao nhìn ra người lạ là ai.
Ngọc Giao lập tức soạt kiếm nhoáng lạnh luồng kình phong, hốt bên tai văng vẳng tiếng Nhàn Vân:
- Lão nạp đây!
Ngọc Giao thâu nhanh kiếm, tránh sang một bước nói:
- Sư phụ thứ tội.
Nhàn Vân thò hai tay đáp ngồi xuống đất bảo:
- Không thể trách ngươi.
Quét mắt sang Thiếu Bạch và Vạn Lương:
- Tăng lữ Thiếu Lâm đã rút hết khỏi rừng, lão nạp nhìn trong bóng tối thấy hình như thương vong nhiều lắm, chắc nội trong đêm nay họ không dám tràn đánh nữa đâu.
Vạn Lương đỡ lời:
- Nhưng trời hừng sáng, quần tăng chắc sẽ khởi công lại.
- Phải đấy! Lão nạp cũng có ý nghĩ đấy, chúng ta nên sớm chuẩn bị là hơn.

- Phạm cô nương không hiểu có cách cự địch nào hay chưa, ta nên đi hỏi xem.
Ngọc Giao nói liền:
- Phải lắm, tiện thiếp xi đi mời Phạm cô nương đến đây.
Nói xong nàng xoay mình bỏ đi.
Giây phút, nàng đã dẫn hai chị em họ Phạm tới.
Vạn Lương mở lời:
- Phạm cô nương thọ thương à?
Tuyết Quân nhỏ nhẹ đáp:
- Chả sao, chỉ xoàng thôi.
- Lúc này địch nhân đã rút khỏi rừng, nhưng lão nạp ngại khi trời sáng họ sẽ lại công vào, cô nương thấy sao? - Đúng thế!
- Cô nương có cách cự địch chưa?
- Có rồi.
Thiếu Bạch chen lời:
- Cự địch ra làm sao, xin nhờ cô nương liệu cả cho. Lấy ít cự đông, qua trận vừa rồi chúng tôi hầu hết đều mỏi mệt, may là nhờ rừng cây cối vướng vít đối phương không thể bày La Hán trận vây khổn chúng ta nhưng sáng ra tất bọn họ sẽ tấn công dữ dội hơn đêm nay nhiều.
- Tôi hiểu, cho nên bây giờ chư vị đừng nghỉ vội, phải bắt đầu luyện tập ngay Ngũ hành liên hoàn trận. - Sao gọi là Ngũ hành liên hoàn trận? - Bởi vì ấy là một trận thức liên thủ cự địch dựa vào biến hóa Ngũ hành. Nhàn Vân bỗng hỏi: - Võ Đang phái có môn Ngũ hành kiếm trận, cô nương biết chứ?
- Tôi biết, gia sư vẫn thường giảng về kiếm thế của Võ Đang phái, chẳng qua nó biến hóa có hơi khác với Ngũ hành liên hoàn trận này.
- Ngũ hành biến hóa phức tạp lắ, lão nạp năm xưa cũng võ vẽ được đôi chút, chỉ sợ trong thời gian quá ngắn ngủi này khó lãnh hội ngay được. - Nếu biết cho thấu nói ra luyện tập cũng chẳng khó lắm đâu.
Ngừng một thoáng nàng khẽ thở phào:
- Tăng lữ Thiếu Lâm đột ngột rút lui là cho ta một cơ hội tìm cái sống trong cái chết.
Vạn Lương giục:
- Thì giờ chả còn mấy, chúng ta nên bắt tay bày trận đi!
- Chư vị nhãn lực ra sao?
- Trong đêm tối ấy à?
- Phải, nói như vào lúc này, chư vị có trông thấy rõ không?
- Nhưng phải trông cái gì chứ?
- Tôi vẽ ra trên mặt đất mấy phương vị căn bản trong ngũ hành liên hoàn trận, chư vị có thể nhìn được?
- Nếu cô nương vừa giảng giải nữa, có lẽ cũng thấy rõ.
- Trận thức này có năm người chủ yếu, mỗi người giữ một phương vị, đông, nam và tây, duy ở hai phương vị đông và nam cần phải có hai tay võ công cao cường.
- Minh chủ võ công cao nhất, lẽ phải giữ một phương vị nào thật quan trọng.
- Vạn hộ pháp giữ hướng đông, đông thuộc giáp ất mộc.
Vừa nói nàng vừa dùng nhánh cây khô vẽ ra trên đất.
VạnLươngquatrườngácchiếnđãnhậnthấynộicôngcósựtăngtiếnđángkể,nhưngngặt cái tuổi già sức yếu mất hẳn sức cầm cự dai dẳng thuở nào, trận này lại ảnh hưởng lớn đến đại cuộc, không thể vì mình phải tan nát, nhưng toan từ chối thì Tuyết Quân đã tiếp:
- Vạn hộ pháp để ý, xem kỹ chỗ biến hóa đây.
Xong nàng hí hoáy nối hai phương vị chính nam và chính bắc. Thời giờ gấp rút, lão đành ngưng thần xem.
Tuyết Quân dịu giọng:
- Xin minh chủ giữ mặt chính nam, nam thuộc bính đinh, hỏa.
Nhánh cây trên tay lại tiếp tục vạch trên đất.
Thiếu Bạch lắng ghi nhớ sự biến hóa. Tiếng Tuyết Quân lại vang lên:
- Ngọc Giao hộ pháp coi mặt chính bắc, bắc thuộc nhâm quí, thủy.
Nhánh cây vẽ nhanh những thế biến hóa. Toàn trường vắng lặng như tờ, hơn chục con mắt đều dán chặt vào que củi trong tay Tuyết Quân. Nàng tiếp:
- Hoàng hộ pháp trông hướng chính tây.
Lúc ấy quần hào mới sực nhớ Hoàng Vĩnh, Cao Quang chưa trở lại. Thiếu Bạch nói nhanh:
- Hoàng, Cao nhị vị không có ở đây, tại hạ xin đi tìm họ.
Ngọc Giao đỡ lời:
- Tiện thiếp đi tìm cho, chư vị lên ngọn cây xem chừng hộ địch nhân.
Nàng nói xong xoay mình đi luôn:
Đượccông phu một chén trà, thấy nàng đã dẫn hai người trở về.
Thiếu Bạch dõi trông ba người đi đứng lần chần, bất giác sinh nghi hỏi:
- Hoàng đệ, Cao đệ!
Hai người đồng thanh đáp:
- Đại ca dạy chi?
- Hai hiền đệ mạnh cả chứ?
Lặng một lúc mới nghe hai người đáp:

- Chúng đệ vẫn mạnh!
Trong đêm đen, Thiếu Bạch không trông rõ hai người lắm, nhưng nghe giọng nói đầy đủ khí lực, chả có vẻ gì thọ thương, nhất thời phân vân chưa dám quyết. Bỗng nghe có tiếng trong trẻo của Ngọc Giao: - Nhị vị đừng nên giấu diếm, Phạm cô nương sắp bày Ngũ hành liên hoàn trận, cắt đặt Hoàng hộ pháp ở phương vị chính tây, nếu như không nói ra chả phải sẽ hỏng đến việc lớn?
Thiếu Bạch ngơ ngác hỏi dồn:
- Sao, có chuyện gì?
- Họ bị thương, sợ tướng công lo lắng nên không chịu nói ra.
- Thế có nặng lắm không?
Hoàng Vĩnh liền nói:
- Xoàng thôi, nếu nặng có lý đâu đại ca không nhìn ra?
Tuyết Quân chen lời:
- Hoàng hộ pháp thương thế nặng nhẹ thế nào, phải thực tình nói ra, việc ảnh hưởng đến sự biến hóa an nguy của toàn trận, bưng bít chỉ có hại mà thôi.
Hoàng Vĩnh hơi lo nói:
- Tại hạ trúng phải một chưởng mãnh liệt, thương thế chắc chả nhẹ, nhưng đã được điều tức một chặp, bây giờ thấy khỏe lắm rồi.
Nhàn Vân vội nói:
- Sang đây cho lão nạp xem.
Hoàng Vĩnh y lời đứng trước mặt Nhàn Vân.
Lão nắm cổ tay trái Hoàng Vĩnh, lặng xem giây lâu bảo:
- Nội thương nặng đấy, phải nghỉ ngơi đi cho khỏe.
Tuyết Quân hỏi:
- Hoàng hộ pháp chắc không còn đủ sức gánh vác trách nhiệm?
- Phải, lão nạp thấy nên cho y đi nghỉ.
- Đưa tôi xem mạch thử coi!
Thong thả nàng thò tay ngọc chỉ đặt trên cổ tay trái Hoàng Vĩnh, xem độ công phu cạn chén trà nóng, mới rút tay về, lấy ra hai viên đơn hoàn bảo:
- Uống cái này ngay đi!
Hoàng Vĩnh vội cầm lấy cho vào miệng.
Tuyết Quân hỏi:
- Cao hộ pháp cũng bị thương à?
Cao Quang đáp:
- Tại hạ trúng một đao ở đùi đã băng lại hẳn hoi rồi, vết thương ngoài da chả đáng ngại.
- Thế cần phải nhờ đại sư rồi. Ôi! Đại sư võ công cao cường, vãn bối vốn định nhờ việc khác, nhưng giờ Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp thọ thương cả, đành phiền đại sư.
Nhàn Vân nói liền:
- Lão nạp xin nghe.
Tuyết Quân vẽ sơ qua sự biến hóa toàn trận, nói:
- Các vị công lực đều thâm hậu, nhưng có lẽ mệt mỏi cả rồi, cuộc chiến này ta chỉ cố cầm chừng càng lâu càng hay, trừ khi bí quá không nói, còn khỏi dốc sức nghênh chiến hạ độc thủ, mà cứ dựa vào sự biến hóa cự địch là đủ.
Vạn Lương có ý lo ngại:
- Đáng tiếc nàng mù, không trông thấy rõ hết cảnh vật, chứ nếu thấy được dám chắt không bao giờ nói thế. Trời sáng ra, Thiếu Lâm tự sẽ dốc toàn lực tràn đánh, mà chỉ với cái biến hóa nhỏ mọn trong tòa trận này làm sao mà ngăn chống nổi bọn họ.
Tuy nhiên lão nghĩ chỉ để bụng.
Không thấy ai hỏi, Tuyết Quân tiếp:
- Một người võ công cao cường đến đâu, nếu suốt một ngày đêm không uống một giọt nước nào, tất thể lực sẽ phải suy bại rã rời. Có thể lúc này chư vị chưa thấy gì, nhưng đến độ trưa mai, chư vị mới thấy chân tay bủn rủn, ngất ngư.
Nhàn Vân đỡ lời:
- Đúng đấy, cái đó lão nạp đã từng trải nhiều rồi, một ngày không có qua giọt nước, nếu chả kịp thời điều tức, võ công coi như sẽ sụt đi một nửa.
Vạn Lương hỏi:
- Nói vậy chúng ta phải lợi dụng thời gian này điều tức cho khỏe.
- Lão nạp bị giam hơn mười năm trong hầm tối, thành ra đói khát đã quen, xin làm hộ vệ cho chư vị nghỉ ngơi.
- Đại sư cũng đi nghỉ một lúc.
- Lão nạp sống mãi trong xó tối chịu đựng quen quá rồi, chư vị khỏi lo.
Nói dứt, lão vỗ mạnh tay xuống đất, vút tiếng, bốc mình lên một ngọn cây.
Quần hào đều lẳng lặng nhắm mắt điều tức.
Vừa qua hai trường ác chiến ai nấy cũng đã mệt lử, nên chỉ ngồi một chốc đã đi vào cõi mộng lúc nào không hay.
Thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến khi bên tai nghe văng vẳng tiếng Nhàn Vân gọi: - Chư vị tỉnh dậy đi!
Quần hào giật mình, mở bừng mắt ra là trời đã sáng, cảnh vật trông rõ mồn một. Nhàn Vân

tiếp:
- Lão nạp đã thấy bóng tăng lữ Thiếu Lâm hàng đội chỉnh tề xuất hiện ở ngoài xa, trận chiến sắp xảy ra đến nơi, chư vị ai trở về chỗ nấy đi!
Câu nói rất thong thả, nhưng quần hào đều cuống cuồng vùng cả dậy, bay về chỗ mình.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang được chị em họ Phạm cho uống thuốc chữa thương, lại được ngồi điều tức lúc lâu, giờ mới thấy khỏe hẳn bèn sẽ giọng nói: - Phạm cô nương, thương thế chúng tôi đã bớt nhiều, cô nương có việc gì phân phó xin cứ hạ lệnh.
Tuyết Quân bảo:
- Khỏi cần, nhị vị đi xem trong tòa Ngũ hành liên hoàn trận mấy trượng phương viên có chỗ nào dung thân được thì nấp kín vào đó nghỉ thêm ít lâu nữa cho thật khỏe hẳn hay.
Nàng câm có miệng khó nói, nhưng trí tuệ thông minh hơn hẳn thường nhân, tìm ra được chỗ đất này thật là đẹp tuyệt.
Kịp khi nghe Tuyết Quân nói, hai người mới xem khắp lượt, quả nhiên có chỗ lạ hẳn, giữa những hàng cây cao vút, tòa trận dựng lên trong khoảng bốn trượng phương viên, ở trong lòng trận là một khoảng đất vuông vức, rộng chừng ba thước, chung quanh cây cối phủ kín mít, chả có sợ ám khí từ bốn mắt ném vào được.
Hoàng Vĩnh càng kính phục chị em Tuyết Quân:
- Đa tạ cô nương chỉ giáo.
- Nhị vị hãy đi nghỉ đi, phòng đối phương tấn công mạnh quá sẽ có lúc phải nhờ đến nhị vị.
Lời dứt, đã nghe Vạn Lương quát vang:
- Nếu chư vị đại sư tiến thêm nữa, đừng trách lão phu hạ độc thủ.
Tuyết Quân nói liền:
- Biến hóa cự địch.
Hoàng Vĩnh ngạc nhiên:
- Biến hóa cự địch là sao, ta phải nán xem mới được.
Ngẩng nhìn, thấy ánh kiếm nhấp nhóe, bóng đao loang loáng. Thiếu Bạch đã từ phương vị Bính đinh hỏa ở hướng nam đi lần sang hướng đông thuộc Ất Giáp mộc, Vạn Lương thì xoay sang hướng chính bắc, Ngọc Giao di động đến phương vị chính tây và Nhàn Vân vòng sang chính nam.
Cả tòa trận như thu nhỏ lại rất nhiều, tuy nhiên sự biến hóa lại càng thêm linh hoạt.
Tăng lữ Thiếu Lâm bấy giờ đã vòng trong vòng ngoài vây chặt lấy tòa trận, nhưng bởi cây cối rậm rạp vướng vít, thành thử họ nhân số đông mà vẫn không sao xuất thủ được.
Chỉ thấy Nhàn Vân hữu thủ thình lình xoáy lốc liền hai chưởng vào phương vị chính đông, dấy mạnh lớp tiềm lực cuốn áo như thác lũ.
Một hòa thượng đang động thủ với Thiếu Bạch, không dè sau lưng lại có luồng chưởng phong ập tới, trúng ngay hông trái, hự một tiếng loạng choạng.
Thấy thế, Thiếu Bạch chém nhanh cho một nhát kiếm, hòa thượng hoảng hốt lùi lại hai bước, chàng đã xoay kiếm sang đâm một tăng lữ đang giao chiến với Vạn Lương.
Lão này chỉ nghe tiếng thép rít rợn người, không khỏi chột dạ nhưng võ công cao cường liền tung một chiêu đao đón đỡ.
Cùng lúc với tiếng đao, kiếm đôi bên chạm nhau vang lạnh, Vạn Lương đã lặng lẽ tung vù Sưu hồn chưởng lực.
Hòa thượng tuy là một cao thủ Thiếu Lâm Đạt ma viện, nhưng cũng không thể một lúc đỡ kiếm Thiếu Bạch kịp thời phóng chiêu đón chưởng công tập của Vạn Lương, chỉ cảm thấy toàn thân nhủn lăn chết tại đương trường.
Chỗ hay của tòa liên hoàn trận là dùng sức hai ba người xoay vòng tiếp ứng lẫn nhau, giết tích tắc từng tên địch xông lên.
Tăng lữ Thiếu Lâm từ bốn mặt ồ ạt tràn đánh suốt mấy tiếng đồng hồ liền, đã tử thương đến gần hai chục mạng, vẫn không sao phá vỡ được tòa trận.
Tuy nhiên, Thiếu Bạch và bọn Vạn Lương cũng đã cảm thấy thể lực kém sút, gân cốt rã rời, ví mà đối phương vẫn chưa chịu dừng tay thối lui thì tất sẽ phải bị bắt sống cả đám.
Đúng lúc ấy, hốt nghe tiếng la đánh rất gấp rút, đám tăng lữ đang tràn ào đồng loạt lùi cả lại. Thoáng mắt, bọn họ rút đi đâu mất hết.
Vạn Lương thở phào, quay bảo Thiếu Bạch:
- Nếu như bọn họ công thêm thời gian bữa cơm nữa, chắc lão hủ hết mong cầm cự nổi.
Nhàn Vân ngước nhìn trời nói:
- Ví ta tìm được một chỗ hiểm yếu phòng thủ, may ra còn chống được ít lâu.
Ngừng giây phút, lão tiếp:
- Nói thế chứ theo chỗ lão nạp hiểu, suốt mấy trăm năm nay chưa hề có chuyện đã bị tăng lữ Thiếu Lâm vây đánh, mà còn có thể cầm cự vững chải trong khoảng thời gian lâu như vậy, chư vị cũng nên tự hào lắm.
Thiếu Bạch mệt mỏi đảo mắt nhìn, thấy Ngọc Giao mắt ngã trắng bệch, rõ là đã đuối sức quá độ, chỉ có mỗi Nhàn Vân vẫn còn giữ dáng thung dung lanh lợi lúc ban đầu, bất giác đâm lo:
- Tình thế này thực khó lòng chiến đấu tiếp.
Chợt nghe Ngọc Giao sẽ thở dài:
- Giá còn được một cái túi kim châm nữa, cũng khỏi phải phí sức với bọn trọc.
Thiếu Bạch càng thêm lo lắng, nhìn sang Nhàn Vân:
- Đại sư có cảm thấy mệt không?
Nhàn Vân mỉm cười:
- Nếu như đánh liền không nghĩ, lão nạp còn đủ sức cầm cự khoảng hai giờ nữa.
- Xem tình hình bây giờ, chắc ta không thể chờ bọn trưởng lão Thiếu Lâm khai quan.
Nhàn Vân sẽ gật, muốn nói gì lại thôi.
Thiếu Bạch liếc nhanh về Tuyết Quân:
- Bắt giặc bắt tướng, kẻ chủ trì cuộc thế hiện tại là Nhất Sĩ, nếu không bắt sống được y, tất quần tăng sợ liệng chuột bể đồ sẽ không dám công vào nữa.
Tuyết Quân chậm rãi hỏi:
- Thế minh chủ định đi bắt Nhất Sĩ đấy à?
- Nếu ngồi chờ địch công, thà ta công địch trước, ngộ nam đắc thủ, bắt sống y, chúng ta mới mong thoát hiểm.
Tuyết Quân than dài phụ họa:
- Thật thế, đánh mãi cũng phải mỏi mệt, lại thêm cái đồ ăn thức uống thiếu cả, nếu địch tràn vào lần nữa thật khó lòng hy vọng ngăn chống nổi.
- Nhịn ăn chịu được, chớ khát nước chỉ có nước chết, mọi người chưa nói ra nhưng tại hạ đã biết điều đó. Vì vậy nhờ có cô nương bày trận cự địch hay ho thật đấy, nhưng chúng tôi cũng không thể kiên thủ được nữa, tại hạ đành đi với Nhàn Vân tiền bối thử một chuyến xem.
- Nếu rủi nhị vị bị vây trong La Hán trận thì sao?
- Lúc này tình thế ngặt nghèo lắm rồi, đành để đến đâu hay đến đấy.
Thở dài, chàng rầu rầu tiếp lời:
- Chư vị thật tình chả muốn tới đây, mà chỉ vì một mình Tả mỗ đến nỗi phải thân lâm tuyệt địa. Nếu tại hạ không dốc chút tâm lực sao cho an lòng.
Tuyết Quân thong thả nói:
- Kế hoạch này là do thuộc hạ sắp đặt, giờ đây lâm vào cảnh hiểm ấy là lỗi của thuộc hạ, tất phải để thuộc hạ tự đi bắt Nhất Sĩ.
Thiếu Bạch biết rõ nàng võ công tầm thường, chỉ cái gan góc xem chết như vậy là đáng kính phục lắm. nhưng Nhất Sĩ dưới tay trùng trùng hộ vệ, mình với Nhàn Vân có liên thủ cũng vị tất đã thực hiện được ý định, hà huống chị em nàng, rõ chết là cái chắc. Có điều không dám nói thẳng, chỉ trầm ngâm:
Cô nương ở đây chủ trì đại cuộc, có Nhàn Vân đại sư tương trợ, tại hạ tự tin không đến nỗi nào đâu.

- Nhớ rằng bên cạnh Nhất Sĩ còn có nhiều hộ vệ võ công tuyệt đỉnh, chả d- gì bắt sống được y, mà phải hành động bất ngờ mới có hy vọng.
Ngừng một tí, nàng tiếp:
- Nguyên ý tiện thiếp muốn dùng đại nghĩa giang hồ để thuyết phục tăng lữ Thiếu Lâm, ngờ đâu sự việc trái hẳn mong ước, hóa ra nông nỗi này, chắc là phải ra tay rồi.
Thiếu Bạch hơi nghi ngại, nhưng không thể không tin:
- Cô nương nhất định đi à?
- Phải.
- Chỉ có hai chị em cô nương thôi sao?
- Minh chủ quyền kiếm vô địch, xin đi với thuộc hạ.
- Được lắm!
- Mọi việc ở đây xin phiền đại sư chủ trì.
Nhàn Vân đáp liền:
- Lão nạp nguyện dốc hết sức tận lực, tam vị về sớm cho chúng tôi khỏi mong.
Tuyết Quân lấy trong người ra một viên thuốc bảo:
- Minh chủ uống thuốc này đi!
Thiếu Bạch không hiểu Tuyết Quân làm trò gì, chỉ vâng lời nuốt luôn viên thuốc, lại nghe nàng nói:
- Phiền minh chủ dẫn đường.
Cho đến khi ra ngoài bìa rừng rồi, mới thấy có hàng tăng vận khôi bào đứng chận.
Thiếu Bạch nhát trông thấy quần tăng không dưới hai chục tên, không khỏi lo thầm.
- Nghe Nhàn Vân nói Thiếu Lâm có La Hán trận bày ra nhân số không chừng, đông độ hơn trăm, ít thì lấy chục. Đám tăng này ý chừng muốn bày trận vây khốn ta đây, phải làm sao giết ngay được dăm tên trước là bẽ gãy thế địch, sau nữa họ sẽ thiếu hụt nhân thủ, hết mong bày trận nổi.
Nghĩ thế chàng hơi yên tâm tra kiếm, hữu thủ sờ đốc đao, lạnh lùng:
- Trong chư vị, ai là người chấp sự?
Một tăng nhân trung niên đứng giữa nói:
- Bần tăng.
Thiếu Bạch nhìn chằm chặp hòa thượng:
- Đao trong tay tại hạ ra khỏi vỏ tất phải giết người, đại sư...
Lão này ngắt nhanh:
- Cái đó bần tăng đã sớm biết.
Đột ngột khoát tay, quần tăng cực kỳ mau lẹ dạt vây.
Thiếu Bạch cười khảy toan tuốt đao thì nghe Tuyết Quân bảo:
- Cũng nên xem La Hán trận của Thiếu Lâm một chút!
Loáng cái, quần tăng đã dàn thành trận thế vây chặt bọn Thiếu Bạch. Ra là số tăng lữ dõi chừng trong rừng đã truyền tin về, bọn tăng nhân này là cao thủ trong Đạt ma viện được phái đến cấp thời.
Hòa thượng chấp sự thấy La Hán trận đã bày xong, đắc ý cười nhạt:
- Bần tăng nhớ thì nhớ cả trăm năm nay chưa hề có kẻ nào thoát được La Hán trận, thí chủ khiến cho bần tăng phải lập trận cự địch cũng nên tự hào lắm.
Thiếu Bạch dửng dưng:
- La Hán trận của Thiếu Lâm vị tất đã cầm chân tại hạ được.
Mắt dõi nhìn, chàng mong tìm ra chỗ yếu.
Bỗng nghe Tuyết Quân bảo:
- Đối phó với La Hán trận, khỏi cần minh chủ phải xuất thủ...
Ngừng giây phút nàng nói sẳng:
- Các vị bày trận xong chưa?
- Xong rồi, các vị phá xem!
La Hán trận biến hóa thần diệu vô cùng, quần tăng đều một dạ vững tin.
Thiếu Bạch lo lắng, không hiểu Tuyết Quân sẽ đối phó với tòa trận lừng danh kim cổ này bằng cách nào, chợt nghe nàng nói:
- Vì cứu vớt Thiếu Lâm tự các ngươi khỏi trầm luân trong cảnh mê lầm muôn kiếp không mong ra khỏi, tiện thiếp sẽ cho các ngươi coi tí bản lãnh.
Lão tăng nhân chấp sự chờ mãi không thấy đối phương rục rịch không nhẫn nại được nữa:
- Bần tăng chẳng rãnh việc, chư vị chưa chịu xuất thủ thì bần tăng đành xin đắc tội.
Thiền trượng trong tay quét vội một đường, quần tăng bốn mặt cũng siết chặt vòng vây, La Hán trận danh vang thiên hạ tức thời phát động. Chỉ nghe tiếng Tuyết Quân bảo: - Mau vất binh khí đi, các ngươi không thể động thủ được rồi.
Hòa thượng trung niên quá đỗi lạ lùng: - Nữ thí chủ nói sao, thật bần tăng chưa hiểu. - Tiện thiếp nói chư vị không còn động thủ được nữa. - Vì lẽ nào?
- Nếu không tin cứ việc vận khí thử xem.
Quần tăng nghi ngại, không hẹn mà vận khí thử, quả nhiên thảy đều biến sắc, ngây người hết dám tiến công. Ra là lúc họ vận khí đều thấy trong bụng nhức nhối, triệu chứng trúng phải kịch độc.
Tuyết Quân tiếp lời đe dọa:
- Giờ phút này nếu các vị vận khí, chất độc trong bụng sẽ phát tác tức thì, chả phải tiện thiếp dọa dẫm, chứ các vị có nội công thâm hậu đến đâu, cũng hết cách chống chỏi.
Thiếu Bạch vỡ nhẽ, thì ra chị em họ Phạm biết cả cách dùng độc. Tuyết Quân khẽ giục:
- Ta đi!
Thiếu Bạch quát:
- Tránh đường.
Trường kiếm chớp nhoáng đâm vào một tăng nhân. Hòa thượng toan đưa trượng đón đỡ, nhưng mới nhấc lên được nửa, bỗng xuội tay ôm bụng nhăn nhó.
Thiếu Bạch dạt kiếm, phạt nhẹ vào vai trái hòa thượng. Tăng nhân chịu ngay một kiếm ngã chúi về trước sùi bọt mép.
Quần tăng mắt thấy tăng nhân sư huynh như thế, đều toát mồ hôi hột, đứng im thin thít.
Thiếu Bạch vũ lộng trường kiếm, một cái xoay mình lóe nhanh vòng sáng lạnh dồn quần tăng phải ra tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui