Tốc độ trở về cũng nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong khoảng hai mươi ngày, mọi người đã trở lại trấn Lý Tạp. Nhìn những kiến trúc quen thuộc hai bên đường, vừa trải qua hai tháng trong rừng, La Mông có cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Mặc dù vẫn là cây đó, cỏ đó nhưng hắn có cảm giác rất khác với trước đây.
- La Mông! Ngươi xem! Ha ha! Quan lần mạo hiểm này, chúng ta có thể xem như một chiến sĩ thực sự hay không? - Pháp Phí hưng phấn đi bên cạnh La Mông mà lảm nhảm.
La Mông bất đắc dĩ liếc hắn một cái:
- Muốn trở thành một chiến sĩ thực sự thì phải trải qua nguy hiểm. Ngươi có thấy một chiến sĩ nào mới trải qua một lần mạo hiểm đã được mọi người kính nể hay chưa?
- Nhưng dù sao thì lần này ta mạo hiểm thành công chắc chắn sẽ làm cho cha mẹ ta nhìn với một cặp mắt khác xưa. - Nghĩ tới sự kỳ vọng của phụ thân với mình, Pháp Phí hưng phấn mà nói.
- Có chuyện gì thế hả? Tiểu tử kia lại nhớ cha mẹ hay sao? - Đội trưởng Hải Ngõa Duy đi trước bọn họ quay đầu lại mà cười nói ha ha.
Pháp Phí cũng cười ha hả:
- Không có. Tôi đâu phải là đứa trẻ con.
- Nhớ cha mẹ cũng không phải là chuyện xấu. Những người như chúng ta, hàng năm khó được một lần về nhà. Thằng nhóc nhà ngươi còn nhỏ có thể được ở bên cạnh cha mẹ đó là một niềm hạnh phúc. Chờ ngươi lớn hơn một chút, khi rời nhà sẽ biết. - Đội trưởng Hải Ngõa Duy cười nói:
- Cho nên nhân lúc còn được ở nhà thì chăm sóc cha mẹ đi. Đây là lần đầu tiên ngươi đi mạo hiểm nên chắc họ đang ở nhà lo cho ngươi lắm đấy.
Lúc này, cả đoàn đã đi vào trong trấn. Cha mẹ của Pháp Phí nhận được tin đã chờ ở đầu trấn. Thấy con trai bình an vô sự, cả hai vui sướng chạy tới hỏi thăm liên tục.
- Con trai của ta cao lớn thế này nhưng hơi bị đen. Thời gian qua con ăn uống thế nào? Có bị thương không? Để ẹ xem nào. - Người vừa lên tiếng là mẹ của Pháp Phí.
- Đúng là đàn bà! Pháp phí của chúng ta là một người đàn ông, làm sao lại như bà nói. - Cha của Pháp Phí lên tiếng.
Nhìn cả nhà ba người vui vẻ đoàn tụ, La Mông đi theo đoàn mạo hiểm mà rời khỏi.
- La Mông! Chúng ta càn phải đến chỗ giao nhiệm vụ ở trong thành. Từ biệt ở đây. Nhớ sáng mai tới nhà trọ Mặc Đặc đấy. Chúng ta sẽ ăn mừng một chút. Đừng quên gọi cả Pháp Phí.
Do đội trưởng Hải Ngõa Duy còn muốn đến chỗ công hội của kẻ mạo hiểm để giao nhiệm vụ Ngân Hồ cho xong nên La Mông chia tay với họ ở ngã tư đường.
Đi một mình trên đường, La Mông tổng kết lại những thứ đã thu hoạch được trong thời gian qua. Lực chiến đấu được nâng lên, khả năng trị liệu và sử dụng dược phẩm cũng hiểu thêm được nhiều điều. Tất cả là những gì mà hắn thu hoạch được trong lần mạo hiểm này.
Mà nhiệm vụ chủ yếu của hắn là vẽ bản đồ cũng đang ở trong giai đoạn chuẩn bị. Địa hình của đường đi đều được hắn ghi chép cẩn thận.
- La Mông!
Đang cúi đầu đi, chợt một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai. La Mông ngẩng đầu thì thấy trước mặt có một thiếu nữ mặc áo bào trắng đang đứng mà mỉm cười với mình.
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny. - Nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu đó, La Mông cảm thấy vui vẻ, mỉm cười bước tới.
- Lần mạo hiểm này thu hoạch thế nào? Thoáng nhìn thì hình như cao hơn một chút. - Ngả Lỵ Ny có chút ngưỡng mộ nhìn La Mông. Một thiếu niên gầy yếu lúc trước, bây giờ nhìn không ngờ lại anh tuấn đến vậy.
Nhận ra điều đó khiến cho Ngả Lỵ Ny nhìn La Mông mỉm cười mà trái tim khẽ đập rộn hơn một chút. Có điều, ngoài mặt, cô vẫn giữ nụ cười như cũ:
- Thế nào? Chuyện vẽ bản đồ có thuận lợi khong? Lần trước nghe nói tới chuyện này, ta cảm thấy lo lắng ngươi đi vào rừng xảy ra chuyện nguy hiểm. Có điều, khi đó ngươi đi theo cả đội mạo hiểm nên ta cũng không ngăn cản.
- Công việc vẽ bản đồ coi như thuận lợi. Chỉ trong vòng một năm có thể hoàn thành. Sao gần đây nhìn tiểu thư dường như hơi gầy đi thì phải. - La Mông thấy nét mặt Ngả Lỵ Ny hơi gầy liền hỏi một cách quan tâm.
Ngả Lỵ Ny nở nụ cười khỏa lấp rồi chuyển đề tài qua hướng khác:
- Không có việc gì. La Mông! Ngươi có thể kể chuyện trong rừng cho ta nghe không? Từ trước tới giờ, ta chưa đi vào rừng bao giờ nên không biết ma thú trong đó nó như thế nào...
- Tiểu thư muốn biết? Được! Vậy ta sẽ tả cho ngươi nghe. - Vì vậy mà hai người vừa đi, La Mông vừa kể lại những chuyện xảy ra trong hai tháng qua cho Ngả Lỵ Ny nghe.
Ngả Lỵ Ny vừa đi vừa nghe La Mông nói mà tâm trạng xấu gần đây cũng biến mất.
Sau khi tiễn Ngả Lỵ Ny ở cửa thần điện, La Mông về tới của hàng thuốc cửa mình. Vừa mới đặt chân vào, hắn nhận thấy bầu không khí trong cửa hàng hết sức náo nhiệt. Pháp Phí sau khi về nhà đã chạy đến đây đang kể cho Ni Khắc những chuyện gặp ở dọc đường.
Ni Khắc đang nghe mà hâm mộ.
- La Mông! Sao ngươi về chậm thế? Chẳng phải ngươi về trước ta hay sao? - Pháp Phí nhìn hắn mà nói:
- Nói! Có phải đi tìm ngài...
La Mông lườm gã một cái:
- Đừng có nói linh tinh
Pháp Phí thấy vậy liền lè lưỡi, chuyển sang chuyện khác. La Mông đành lắc đầu, nói chuyện ngày mai tới nhà trọ Mặc Đặc rồi đi vào gian phòng của mình.
Nhiệm vụ đầu tiên của hắn là chỉnh sửa lại những thứ đã có. Sửa sang lại bản phác thảo thì trời đã tối đen. Sau khi ăn vài thứ, La Mông vội vàng nằm xuống ngủ. Sau đó, hắn ngủ một mạch tới tận sáng.
- Đến đây nào La Mông, Pháp Phí! Ta giới thiệu cho các ngươi một vị. Đây là đội trưởng Lam Tạp Tây. Y là chiến sĩ cấp bốn.
Sáng hôm sau, khi La Mông và Pháp Phí tới nhà trọ Mặc Đặc thì đoàn người Hải Ngõa Duy đã trở về từ trong thành, đang ngồi nói chuyện với mấy nhân vật xa lạ.
Thấy La Mông và Pháp Phí đi vào, Hải Ngõa Duy đứng lên, nhiệt tình giới thiệu một người thanh niên cho cả hai.
Đó là một người thanh niên anh tuấn, kiên nghị, khí phách hiên ngang. Nụ cười của y khiến ọi người có cảm giác rất gần gũi. Có điều chẳng biết La Mông có cảm giác nhầm hay không nhưng trong tích tắc hắn có cảm giác ớn lạnh.
- Ngài chính là Đức Lỗ Y La Mông? - Sau khi Hải Ngõa Duy giới thiệu thân phận của La Mông, chẳng riêng gì người thanh niên mà ngay cả những người bên cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
- Đúng vậy! Ta chính là La Mông. - La Mông cảm nhận lại thì không phát hiện điều gì khác đành lễ phép trả lời:
- Đội trưởng Lam Tạp Tây! Rất vinh hạnh được gặp ngài.
Đồ ăn nhanh chóng được vợ chồng Mặc Đặc bưng lên. Tất cả mọi người lập tức ăn uống. Trong bữa cơm, La Mông phát hiện ra đội trưởng Hải Ngõa Duy và đội mạo hiểm kia tán gẫu với nhau thì phân nửa câu chuyện là xung quanh một loài động vật đó là Xích Hồ (cáo lông đỏ)
Xích Hồ thật ra chính là Ngân Hồ đã trưởng thành, có thêm nhiều loại pháp thuật thiên phú, lực chiến đấu mạnh, tốc độ nhanh, khó đối phó hơn với Ngân Hồ. Nhưng nếu nó trở thành ma sủng thì trợ giúp cho chủ nhân càng mạnh hơn. Trong công hội của kẻ mạo hiểm cấp bậc của nó cao hơn Ngân Hồ ba cấp, trở thành nhiệm vụ đặc biệt của công hội kẻ mạo hiểm.
Có một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu La Mông. Mà cảm giác đó nhanh chóng trở thành sự thật.
- Có chuyện ta cần phải tuyên bố. - Sau khi ăn xong, đội trưởng Hải Ngõa Duy chợt nói mọi người tập trung lại. Y cười hớn hở sau đó nhìn người thanh niên Lam Tạp Tây đang ngồi bên cạnh rồi tuyên bố với mọi người một việc.
Thì ra là lần này, hai người bọn họ định lập thành một liên minh, tất cả đi vào trong rừng. Mà liên minh của họ phải hoàn thành một nhiệm vụ đó là bắt được một con cáo lông đỏ. Do cấp bậc của cáo lông đỏ rất cao nên số người hoàn thành nhiệm vụ này cũng không hạn chế.
Nghe đến đó, La Mông thở dài. Do lần trước cảm giác chính xác cái chuyện vì ích lợi mà bắt dã thú nên có ảnh hưởng tới Đức Lỗ Y. Vì thế hắn vốn định nói với đội trưởng. Nhưng chưa kịp nói thì lại xuất hiện nhiệm vụ này. Bởi vậy mà đối với quyết định của Hải Ngõa Duy, hắn có chút lo lắng.
Có điều, nhiệm vụ đã được nhận, không thể vì cảm giác này mà đi khuyên bảo đội trưởng Hải Ngõa Duy mà từ bỏ. Còn công khai phản đối là điều không thể.
Vì vậy mà hắn chỉ quyết định sau nhiệm vụ lần này không thể tham gia được nữa. Đương nhiên, trước tiên là phải nói với đội trưởng Hải Ngõa Duy.
Bởi vì nhiệm vụ này một tuần sau mới bắt đầu cho nên phần lớn những kẻ mạo hiểm đều thả lỏng ra mà uống. La Mông chưa kịp nói thì đã bị tiểu đội của Hải Ngõa Duy rót cho hơi say.
Khi hắn tập tễnh về đến cửa hàng thuốc, lúc này trời đã tối đen. Ni Khắc đang nhanh chóng tổng kết sổ sách, thấy hắn say rượu định chạy ra giúp thì bị La Mông cản lại.
La Mông từ từ đi vào trong gian phòng của mình. Khi đi ngang qua cửa phòng đọc, qua khe cửa hắn thấy ánh ánh sáng hắt ra. Đang định đẩy cửa vào để xem, thì La Mông chợt nhớ tới La Lai Khắc đang ở trong phòng đọc sách liền lắc đầu. Tia sáng kia chắc là ánh sáng của ngọn nến.
Mặc dù ánh sáng của ngọn nến không phải như vậy nhưng cũng là ánh sáng. Có điều do say rồi nên La Mông chỉ nghĩ rằng vừa rồi mình bị hoa mắt.
La Mông than nhẹ rồi lần vào phòng của mình, sau đó ngã vật ra giường rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng.
Mà ở trong gian phòng kia, La Lai Khắc đang mừng như điên mà nhìn hai tay mình một cách chăm chú.
- Ta...ta thành công rồi. Không ngờ ta thực sự có thể thành công. - Gã gần như không thể tin được vào mắt mình là lẩm bẩm.
Vừa rồi, dựa theo nội dung ở trong sách mà làm, không ngờ đầu ngón tay trở của gã lại có một tia sáng bắn ra. Mà tia sáng trắng đó đúng là biểu hiện của pháp thuật cấp dự bị.
Trải qua thời gian dài học tập, cuối cùng thì La Lai Khắc cũng thành công phóng được pháp thuật cấp thứ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...