Từ trong cửa hàng của La Mông, Ngả Lỵ Ny đi ra ngoài, theo sau có một tên thiếu niên.
Thiếu niên đó chừng mười sáu tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn. Do thăng cấp, lại có được năng lực chiến đấu của chiến sĩ nên có một chút gì đó kiên quyết.
Từ khi hắn xuất hiện, những cô gái trên trấn đều liếc mắt nhìn trộm. Trong số đó có cả những người đàn bà. Nhưng phần lớn là những thiếu nữ tầm tuổi của hắn.
Do La Mông nên các thiếu nữ thanh tú mỗi ngày khi đi qua cửa hàng của La Mông đều nở nụ cười tươi tắn.
Nhưng khi Ngả Lỵ Ny đứng ở đó thì nụ cười của các thiếu nữ lại trở nên ảm đạm.
"Thiên sứ!"
Tất cả những người nào thấy tiểu thư Ngả Lỵ Ny liền nảy sinh ý tưởng đó.
Ngả Lỵ Ny có khuôn mặt thanh tú, nhưng sự hấp dẫn là do từ nhỏ phụng sự thần linh khiến cho nàng có được một thứ khí chất đặc biệt. Cho dù nàng chỉ mỉm cười thì Ngả Lỵ Ny cũng khiến cho người dân trong trấn nghĩ nàng là hóa thần của nữ thần.
Cô khoác tấm áo choàng của mục sư khiến cho nó càng làm tăng thêm khí chất tao nhã của bản thân. Lúc này, Ngả Lỵ Ny đang cười nói với La Mông mà đi ra ngoài.
- Loại thảo được này ta có xem qua trong một cuốn sách và đã thử nghiệm thì thấy là đúng. - La Mông vừa đi ra vừa mỉm cười nói.
Vừa rồi, hai người nói chuyện với nhau về kiến thức dược thảo. Do có được quyển sổ tay về độc thảo của bọn đạo tặc nên mặc dù phần lớn thời gian La Mông nghe Ngả Lỵ Ny giảng giải nhưng vào lúc quan trọng lại có thể đưa ra vài tin tức có tác dụng. Nhưng tin tức chưa thấy bao giờ đó khiến cho Ngả Lỵ Ny cảm thấy hứng thú.
Bị nụ cười của La Mông lây nhiễm, tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng nở nụ cười:
- Ngươi làm việc rất chăm chú. Cứ như vậy, cửa hàng dược phẩm này chắc chắn sẽ càng lúc càng tốt.
- Cảm ơn tiểu thư! Nếu không có sự giúp đỡ của tiểu thư, ta cũng không thể mở được cửa hàng một cách thuận lợi. Nói cho cùng, cũng nhờ tiểu thư nên mới có được cửa hàng này.
Hai người nói chuyện với nhau tới đây liền thôi. Lúc này, ngoài trời, thời tiết trong sáng, ánh mắt trời sáng lạn.
Nhưng cả hai không chú ý tới chiếc xe ngựa bên ngoài cửa hàng. Mà nhìn thấy cái hình ảnh đó, một người trung niên đang ngồi bên trong lập tức nổi giận.
- Hỗn xược. - Nam tước đại nhân cúi đầu mắng rồi nghiên mặt để cho quan thuế vụ đang ngồi trong xe không nhìn thấy được nét mặt của lão. Có điều, quan thuế vụ nghe thấy vậy cũng đoán được tâm trạng của lĩnh chủ đại nhân như thế nào.
Y dự định cho thêm một mồi lửa để cho tâm trạng của lĩnh chủ bốc lên thêm một chút.
- Đại nhân! Thực ra thuộc hạ không nên nói. Nhưng những lời đồn kia, ngài không cần phải để ý. Thằng nhóc La Mông này thực ra rất tốt. Mặc dù xuất thân hơi kém nhưng thiên phú lại cao, được mọi người chú ý. Hơn nữa những lời đồn kia chỉ là suy đoán lung tung. Nhị tiểu thư làm sao có chuyện như vậy.
Viên quan thuế vụ làm ra vẻ phúc hậu mà nói. Có điều, ngoài mặt thì khen La Mông nhưng trên thực tế lại như cầm dao cắt cổ hắn. Quả nhiên, nghe vậy, sắc mặt lĩnh chủ đại nhân càng thêm u ám.
Nhìn ra ngoài xe ngựa, y hừ lạnh một tiếng, nói:
- Con gái của ta, ta biết. Tính cách của nó ta cũng hiểu. Nhưng cái tên La Mông kia...
Tuy rằng mặc dù không nói hết câu nhưng ý tứ của nó cũng hết sức rõ ràng. Tất cả những tin tức tập hợp lại khiến cho hình tượng của La Mông trong lòng lĩnh chủ đại nhân là một kẻ tham tiền, bất chấp thủ đoạn, cố gắng leo lên vị trí cao.
Con gái của y cho dù thế nào cũng có xuất thân quý tộc.
Huống chi con gái của y ưu tú như vậy. Một thiếu nữ mới có mười mấy tuổi đã trở thành một mục sư quý tộc cấp hai. Tương lai của Ngả Lỵ Ny có thể nói là sáng lạn. Tương lai của nàng sẽ mang lại ột người cha như y sự vinh quang như thế nào? Có điều nghĩ tới chuyện này, lĩnh chủ đại nhân không thể vui lên được.
Y cảm thấy con gái mình đứng cùng chỗ với tên tiểu tử kia giống như có ý nghĩa mỉa mai vậy.
Mặc dù trong con mắt của người khác thì sự tao nhã của La Mông cùng với khí chất cao quý của Ngả Lỵ Ny đứng với nhau thật là đẹp.
Nhưng trong mắt của lĩnh chủ đại nhân thì đó lại là một tên tiểu tử đê tiện đang cố lấy lòng một thiếu nữ quý tộc.
Con gái của y cao quý như vậy làm sao có thể đứng cùng một chỗ với kẻ đê tiện như La Mông?
Nghĩ tới đây, lĩnh chủ đại nhân nhìn hai người cười nói mà không thể chấp nhận được.
- La Mông! Không cần phải khách khí như vậy. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè. Giữa bè bạn với nhau cần gì phải nói lời cảm ơn. Trừ khi... Ngươi không coi ta là bạn bè.
Rời khỏi thần điện, Ngả Lỵ Ny càng thể hiện rõ bản thân là một thiếu nữ hoạt bát. Lúc này, nàng đang cong môi, làm như không vui.
La Mông cũng biết nàng không phải như vậy liền cười nói:
- Tất nhiên là ta coi tiểu thư là bạn. Nếu không làm sao ngày nào cũng nói chuyện với tiểu thư.
- A! Cuối cùng thì cũng lòi cái đuôi ra. - Nói xong, Ngả Lỵ Ny học theo La Mông làm một động tác dí dỏm.
- Tiểu thư cứ nói vậy. - La Mông lên tiếng.
Sau đó, cả hai liếc mắt nhìn nhau mà nở nụ cười.
Có điều, lĩnh chủ đại nhân đang ở trong xe ngựa thì không thể nào chấp nhận được cái bầu không khí đó. Lão tức giận muốn xuống xe nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền thôi.
- Rời khỏi đây ngay lập tức. - Lão tức giận ra lệnh.
Chiếc xe ngựa từ từ di chuyển. Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc chợt vang lên.
- Khoan đã. - Không biết có chuyện gì xảy ra, lĩnh chủ đại nhân ra lệnh cho xe ngựa dừng lại rồi vén rèm lên xem.
Tháng ba, xuân về, các loài hoa đua nhau nở. Đồng thời cũng là lúc những kẻ mạo hiểm hoạt động. Mặc dù mùa đông, đám mạo hiểm cũng thường xuyên kết thành đội đi vào rừng.
Nhưng khi mùa xuân về, số lượng kẻ mạo hiểm trong trấn càng lúc càng nhiều. Cho dù mục đích thế nào thì cũng có thể thấy ở trên đường. Mà số lượng ma thú săn được cũng nhiều lên. Đương nhiên, số lượng người bị thương cũng bắt đầu nhiều.
Hiện giờ đã hơn mười giờ sáng. Lúc này, một số kẻ mạo hiểm đã đi vào rừng săn ma thú. Nhưng lại có người bị thương được đưa về. Chứng tỏ lần này bọn họ gặp phải ma thú khó chịu khiến cho tất cả đều có vết máu.
Phía sau, một đám người ở bên ngoài trấn chạy vào, vừa chạy vừa hô:
- Nhanh! Nhanh hơn một chút
Trong lúc hai người La Mông đang nói chuyện thì một vị đại hán cõng một người bị thương chạy tới trước mặt La Mông. Bên cạnh y có một vài kẻ mạo hiểm.
- La Mông! Y bị một con Ma Ngưu xuyên thủng bụng, chỉ ngươi mới cứu được hắn. Mau giúp cho.
Nhân vì lần trước, La Mông sử dụng việc khâu vá thần kỳ cho nên kẻ mạo hiểm gặp chuyện là chẳng cần suy nghĩ đưa người tới cho hắn.
La Mông gật đầu, vội bảo Ni Khắc chuẩn bị dụng cụ sau đó trừ độc rồi khâu lại và cứu người.
Lúc này đây, những người dân trong trấn đang nhàn nhã cũng quây lại quanh cửa hàng của La Mông mà xem.
Cho đến khi miệng vết thương được khâu xong, dược phẩm đắp lên nhanh chóng phát huy tác dụng, tất cả mọi người mới hoan hô. Nét mặt của những kẻ mạo hiểm bình tĩnh lại. Còn người dân trong trấn thì thỏa mãn, quay về vị trí của mình.
Cảnh tượng này ở trong cửa hàng của La Mông gần như ngày nào cũng có. Phần lớn những kẻ mạo hiểm sau khi sử dụng thuốc mới của La Mông đã trở thành khách quen.
Còn đám cư dân trong trấn Lý Tạp thì mỗi ngày lấy chuyện này để giải trí cho cuộc sống buồn chán.
- Loại thuốc mới của La Mông đúng là có hiệu quả tăng cao. - Vài người dân trấn khi đi ngang qua xe ngựa vẫn đang bàn luận với nhau. Bọn họ cũng không chú ý tới lĩnh chủ đang ở ngay bên cạnh.
- Đúng vậy! Nghe nói loại thuốc mới này có hiệu quả tăng lên gấp rưỡi, giá lại không đắt nên được hoan nghênh. - Một người khác cũng nói.
- Đúng vậy! Chẳng biết khi nào thì mới có một thứ dược phẩm trị đau đầu. Gần đây ta vẫn luôn bị đau. - Một người khác lên tiếng.
Còn hai người trong xe ngựa vẫn im lặng không nói.
Mặc dù lĩnh chủ đại nhân không thấy quá trình cứu người nhưng qua những người đi đường thảo luận thì lão có thể tưởng tượng ra cảnh đó. Vô tình lão nhận ra sự ảnh hưởng của La Mông với người dân và kẻ mạo hiểm trong trấn đã mở rộng, rốt cuộc không còn là con gián có thể đuổi đi một cách tùy ý. Nhưng việc giải phẫu của La Mông cùng với loại thuốc mới cơ bản không đủ để thay đổi suy nghĩ của lĩnh chủ.
- Quay về. - Lĩnh chủ ra lệnh.
- Ngài Nam tước! Tiểu thư Ngả Lỵ Ny vẫn còn ở bên ngoài. Có cần... - Quan thuế vụ không rõ ý của lĩnh chủ đại nhân nên thử dò hỏi.
- Không cần! - Trong đầu lĩnh chủ đã xuất hiện suy nghĩ muốn đuổi La Mông đi. Lúc này nghe quan thuế vụ nói nhiều, lão tức giận phất tay:
- Cho xe ngựa rời khỏi đây nhanh lên. Ta không muốn nhìn thấy hắn.
- Vâng! - Thấy lĩnh chủ không có ý định thay đổi, quan thuế vụ nở nụ cười. Còn xe ngựa thì cũng tăng tốc nhanh chóng chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...