Còn về phần cô, thì đang giải quyết đám hổ báo tay sai kia, và những yêu ma thú bị thu hút bởi mùi và máu của cô chạy xuống đất..
Cô bị thương càng ngày máu chảy càng nhiều, rồi những yêu ma,hung thú giết hoài không hết, cứ liên tiếp tấn công cô....
- ( ho) khụ....Ngự ma linh,......Bùa ngự thú...- thiên ly văng hai lá bùa trên tay ra trước mặt, thì có một loại sức mạnh màu xanh tiêu diệt cả đám ma, yêu lẫn hổ...
Đánh hết lớp này lại đến đám khác
- Lần này, cô ta không có đường thoát được rồi ( trên tay đang ăn một quả táo...., liếc con chim) ngươi bay đàng hoàng coi, ta ngã xuống là ngươi chịu hậu quả - tên tóc đỏ liếc con chim đầy sự đe doạ
- quát......!quát......
Ở PHÍA DƯỚI
- ực.,...( ói ra một vũng máu đỏ)"không xong rồi" ( cố gắng đứng lên, lấy ra một lá bùa màu đen có hoa văn kì lạ, kẹp giữa hai ngón tay) Ngự.....!Thiên.....ma- cô văng lên, lần này sức mạnh mạnh hơn hai lá hồi nảy nhiều, chỉ trong nháy mắt như một con bão cuốn hết mọi thứ trước mắt, một nơi hoa lá xum xuê, chỉ toàn màu xanh,chỉ phút chốc, biến thành hoang tàn, một mảnh đất không một cái cây và cỏ nào....!và tất cả các con ma yêu thú hoàng toàn biến mất cả tên đang ngồi trên một con chim yêu đó cũng phải ngã xuống..
- (tức giận, đi đến) Nè, bổn tôn có làm gì ngươi đâu mà ngươi khiến ta rớt từ trên cao xuống vậy hả, cô gái loài người kia...- tên tóc đỏ tức giận quát
- GRẦM....- con hổ đó gầm như muốn báo là hắn vẫn còn ở đây nhưng từ lúc nào mà biến thành con hổ trở lại..
- (vô tình ngửi thấy) "máu,...!mùi này" - tên tóc đỏ trợn tròn mắt nhìn cô, nghĩ đến một cô gái khá giống cô, tóc đen dài, mắt xanh sắc bén, khuôn mặt hiền hậu....!mà hắn không thể nào quên, người đó đã dùng hết toàn bộ tu vi để cứu hắn lúc sắp chết, lại dùng máu mình giúp hắn triệu hồi Huyết thú, là ân nhân của hắn....!là người đó.....
- Ngươi.......tên là gì - hắn khẽ hỏi
- không liên quan đến ngươi, - cô lạnh giọng ôm chặt tay bị thương lướt qua hắn như chưa từng tồn tại
- ( cười) Ngươi nghĩ ngươi không nói là bổn tôn không có cách biết sao, ngươi nghĩ ngươi có thể rời khỏi Nguyệt Quang rừng một cách an toàn sao - Hắn cười nham hiểm, khuôn mặt hiện lên nét mong chờ một điều gì đó....
Tự nhiên cả khu rừng chập tối, không chút ánh sáng, rõ ràng là ban ngày nhưng ở đây lại là ban đêm....!rất tối
- Nữa sao - Thiên ly khẽ cười lạnh trông rất mệt mỏi
- Grào....- một con chim lớn xuất hiện, rất kì lạ, và cũng chưa chắc là chim.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...