Thiên Huyền


Hứa Gia là một trong năm gia tộc đứng đầu Thiên Ninh.

Hứa Thế Nguyên lại là con trai độc tôn của gia chủ Hứa Vĩnh Phàm.Thân là trưởng tử đại gia tộc, Hứa Thế Nguyên tại Thiên Ninh gọi mưa được mưa, gọi gió được gió, không mấy người dám không cho hắn mặt mũi.ẦmẦmHứa Thế Nguyên điềm đạm uống trà, ánh mắt khép hờ, tựa như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Tuy nhiên sau khi tiếp vào một cú điện thoại, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm, ly trà trên tay bị ném cái vỡ nát, ấm trà cũng bị hất văng chia năm xẻ bảy.- Hứa thiếu, đã xảy ra chuyện gì sao?Một trung niên nghe động tĩnh liền chạy vào, trông thấy bộ dạng Hứa Thế Nguyên hắn không khỏi sững sờ, kế đến sợ hãi nói.- Khốn kiếp, đại khốn kiếp!- Lâm Thiên Tuyết tiện nhân kia lại dám ở sau lưng ta lén lút kết hôn, đây là muốn chết!Hứa Thế Nguyên tựa như một đầu hung thú, nghiến răng gầm thét.

Hắn chưa từng nghi ngờ Lâm Thiên Tuyết có gan làm trái ý mình.

Thế nên mặt của hắn lúc này nóng ran, tựa như bị người đánh một cái thật đau.- Cái gì? Kết hôn rồi?Trung niên chấn kinh, khó tin nói.

Lâm Thiên Tuyết là hạng người gì không ai không biết.

Nàng chính là tảng băng vạn năm, là nữ nhân năm không truyền kỳ.


Không kết giao bằng hữu, không cùng nam nhân giao lưu, không cười, không khóc, càng không có tình người.

Một nữ nhân như vậy nói kết hôn liền kết hôn, chuyện này đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.- Nàng ta không chỉ kết hôn, còn dùng thủ đoạn âm hiểm thu mua toàn bộ cổ phần tập toàn Thương Hoa, trực tiếp tuyên bố thoát ly Lâm gia!Hứa Thế Nguyên nắm chặt hai tay, sắc mặt âm trầm.

Hắn lúc này chỉ muốn đem Lâm Thiên Tuyết hành hạ chết đi sống lại.

Dám cõng hắn kết hôn, tuyệt đối là tội chết.- Nữ nhân này, thật đủ độc ác!- Nhưng Hứa thiếu, có phải nàng ta giả kết hôn để đối phó ngài hay không?Theo trung niên, hành động thoát ly Lâm gia của Lâm Thiên Tuyết chính là phản nghịch, tuy nhiên, đánh chết hắn cũng không tin tiểu yêu tinh này thật sự kết hôn.- Giả lại thế nào, thật thì làm sao? Ta nhất định khiến Lâm Thiên Tuyết vì hành vi của mình trả giá thê thảm!Hứa Thế Nguyên ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí âm độc.- Ta muốn Thương Hoa năm ngày sau biến mất khỏi Thiên Ninh.Hứa Thế Nguyên cất giọng băng lãnh.

Hắn đây là muốn đem Lâm Thiên Tuyết đánh vào vực sâu vạn trượng.

Để cho nàng biết đắc tội hắn phải trả cái giá như thế nào.- Chuyện này...Trung Niên biến sắc, bộ dạng khó xử.- Không làm được?Hứa Thế Nguyên híp mắt nói.- Hứa thiếu, ngài cũng biết, Hứa gia đã dốc toàn bộ vốn liếng vào dự án Thái Nguyên, lúc này muốn đối phó Thương Hoa e là không dễ!Trung niên chắp tay nói.

Diệt Thương Hoa không khó, nhưng trước tiên cần phải có tiền.- Chỉ là một cái Thương Hoa cũng có thể làm khó các ngươi rồi?Hứa Thế Nguyên quát to, nội tâm vô cùng phẫn nộ.- Thương Hoa giá trị vượt quá nghìn tỷ, muốn trong thời gian ngắn tiêu diệt bọn họ, chúng ta phải bỏ ra gấp mấy lần như thế!Trung niên cẩn thận nói, hắn biết Hứa Thế Nguyên là hạng người gì, cho nên không dám làm càn.- Tiền, các ngươi chỉ biết tiền!Hứa Thế Nguyên đấm bàn, tức giận thở phì phì.Trung niên im lặng, đáy mắt lóe tia khinh thường, nếu không có tiền Hứa Thế Nguyên lại là cái gì đây.- Cần bao lâu?Áp chế lửa giận Hứa Thế Nguyên âm trầm nói.- Hai tháng, sau hai tháng liền bắt đầu tiến công!Trung niên hơi do dự, kế đến nói.

Dù sao điều vốn cũng cần thời gian, huống hồ là mấy nghìn tỷ.- Một năm, ta cho các ngươi một năm chuẩn bị!Hứa Thế Nguyên trầm mặc, một lát sau liền nói.

Hắn vì sao muốn cấp tốc tiêu diệt Thương Hoa, bởi vì mấy ngày nữa hắn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, đã vậy còn không thể phân tâm.- Hứa thiếu! Thương Hoa tốc độ phát triển rất nhanh, một năm sau muốn đối phó bọn họ cái giá hẳn sẽ lớn hơn rất nhiều!Trung niên kinh ngạc nhìn Hứa Thế Nguyên, không phải mới vừa nói năm ngày sao, vì cái gì thay đổi chóng vánh như vậy.- Hừ! Phát triển nhanh? Sâu kiến mà thôi.- Phải rồi! Ngươi đi điều tra xem Lục Thanh kia rốt cuộc là ai?Hứa Thế Nguyên khinh thường nói.

Tuy nhiên, đến cuối cùng hắn vẫn muốn biết Lục Thanh lại là thần thánh phương nào.- Hắn là người kết hôn với Lâm Thiên Tuyết!Nhìn trung niên ngơ ngác, Hứa Thế Nguyên liền giải thích.

Hắn cũng vừa mới biết cái tên này....Nữ nhân năm không, tảng băng Thiên Ninh, thương nghiệp kỳ tài, nữ thần mặt lạnh, đây toàn bộ đều là danh xưng dành riêng cho Lâm Thiên Tuyết.

Sự nổi tiếng của nàng so với đám minh tinh còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.


Do đó việc nàng kết hôn liền khiến vô số người chấn động.

Trong đó đại đa số đều tỏ vẻ không tin.Tuy nhiên, ngoại giới ồn ào, Lâm Thiên Tuyết chưa bao giờ để tâm, nàng sau khi rời khỏi Lâm gia, liền mang theo Trần Hạo trở lại nơi ở.

Nhà của nàng là một căn hộ trong khu chung cư cao cấp Thương Hoa.[Thứ đồ chơi này còn có thể chạy lên?]Hai người tiến vào thang máy, Lâm Thiên Tuyết quẹt thẻ bấm số, ngay khi thang máy bắt đầu di chuyển, Trần Hạo liền kinh ngạc không thôi.

Hắn phát hiện thế giới này càng lúc càng trở nên thần kỳ.

Hắn chưa gặp qua võ giả, nhưng những gì hắn thấy đều vượt quá sức tưởng tượng.Lâm Thiên Tuyết ở tầng cao nhất, cho nên thang máy di chuyển có hơi lâu một chút, nhưng cũng chỉ là hơi lâu, rất nhanh cửa thang máy tự động mở ra, Trần Hạo lại một phen tròn mắt.

Theo hắn, cái này cũng quá kỳ diệu.- Liên hệ cho ta một giáo viên có kỹ năng dạy người khuyết tật, ta muốn cho Lục Thanh học chữ!Lâm Thiên Tuyết từ đầu đến cuối không thèm nhìn Trần Hạo lấy một cái, vừa bước ra thang máy nàng liền móc điện thoại bấm số gọi đi.Trần Hạo vội vàng theo sát, cũng phải nói, từ lúc Lâm Thiên Tuyết cầm điện thoại, hắn liền nhìn không chớp mắt.

Trong suy nghĩ của hắn vẫn là thứ đồ chơi này lợi hại nhất, nó giống như một loại thiên lý truyền âm, bá đạo vô cùng.- Oa! Thật đẹp trai!Hai người di chuyển dọc hành lang bất chợt dụng phải một nữ nhân.

Đối phương vừa trông thấy Trần Hạo hai mắt liền trừng lớn, miệng há to thành quả trứng gà, bộ dạng ngốc trệ.

Đợi hai người tiến vào căn hộ, nữ nhân mới chậm rãi kêu lên, nước miếng chảy tùm lum, rất là mất hình tượng....Vào trong nhà, Lâm Thiên Tuyết mới chịu nhìn Trần Hạo một mắt, nàng đột nhiên cảm thấy tên này có khả năng hấp dẫn sự chú ý cực kỳ cao, so với nàng chỉ mạnh chứ không yếu.- Sau này ngươi bớt ra ngoài một chút!Lâm Thiên Tuyết nhịn không được mở miệng nói.


Có điều, khi nhớ ra đối diện với nàng là một người vừa câm vừa điếc, Lâm Thiên Tuyết liền khóc không ra nước mắt.- Ngươi ngủ ở đây, tuyệt đối không được bước căn phòng kia nửa bước!- Đây là phòng tắm kiêm nhà vệ sinh, còn cái này là tủ lạnh, muốn ăn gì cứ lấy!Lâm Thiên Tuyết vừa nói vừa chỉ vào ghế sô pha, lại chỉ về phía phòng ngủ, tiếp đến không ngừng khoa tay múa chân.

Sợ Trần Hạo không hiểu nàng còn lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay số lần nàng nói chuyện có khi bằng cả tháng cộng lại.

Nhưng biết làm sao.Trần Hạo cái hiểu cái không, thi thoảng gật đầu.

Hắn phát hiện Lâm Thiên Tuyết mặc dù lạnh lùng, nhưng vẫn có chỗ đáng yêu.Cứ như vậy loanh quanh hết cả buối trời, Lâm Thiên Tuyết mới chui vào phòng đóng cửa lại.

Nuôi một người vừa câm, vừa điếc, thật sự rất mệt mỏi a.- Biết trước bọn họ chó cùng giứt giậu như thế, ta liền không mang theo hắn!Lâm Thiên Tuyết thở dài, nàng lúc này bắt đầu hối hận.- Thôi đi, xem như làm người tốt một lần!Lâm Thiên Tuyết cười nhạt, nàng biết người như Trần Hạo một khi để hắn tự sinh tự diệt, hắn liền sống không quá tốt.

Nghĩ nghĩ một hồi, nàng liền ngủ thiếp đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận