Kiếm Tông tọa lạc trên một khu vực có khá nhiều đồi thấp, kiến trúc được xây dựng theo phong cách cổ trang, pha lẫn một chút hiện đại.Đáng nói hơn, người ở đây còn sử dụng gió để tạo ra điện, xem chừng cũng không phải là quá lạc hậu.Toàn bộ tông môn được chia thành năm khu vực, Lục Thanh được Trần Thanh Thúy sắp xếp cho ở tại khu vực dành cho đệ tử ngoại môn.
Đây cũng là do Lục Thanh yêu cầu, hắn không muốn quá mức phô trương.- Thanh Thúy sư muội, ngươi cuối cùng cũng trở về.- Thế nào, có gặp nguy hiểm không? Nghe nói ngươi còn mang về một người.Vương Hạo, ngoại môn đại sư huynh, hắn nghe Trần Thanh Thúy trở về liền vội vàng đến xem.- Đa tạ sư huynh quan tâm, có gặp qua một chút hung hiểm, nhưng không sao, hết thảy đều tốt.- Về phần người kia...Trần Thanh Thúy gật đầu tỏ thái độ cảm kích, có điều khi nhắc đến Lục Thanh nàng lại ngập ngừng, không biết nên làm sao giải thích.- Không có việc gì liền tốt, người kia cứ mặc kệ hắn, mấy ngày này thú hoàng sắp tấn công, đợi sóng gió qua đi, ta đưa hắn đi kiểm ta tư chất.Vương Hạo cười nói.
Hắn cho Trần Thanh Thúy là đang ái ngại khi dẫn về một người ngoài.- Đa tạ sư huynh lý giải.Trần Thanh Thúy muốn nói lại thôi, đành gật đầu biểu đạt cảm tạ.- Được rồi, ngươi đi nghĩ ngơi đi, có việc cứ tìm ta.Vương Hạo phất tay nói, kế đến liền xoay người rời đi.Trần Thanh Thúy nhìn theo bóng lưng đối phương, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm xúc phức tạp.Vương Hạo có ý với nàng, hắn làm người cũng rất tốt, tiếc là nàng lại không thích hắn.- Lục Thanh ngươi...Trần Thanh Thúy quay lại gõ cửa phòng Lục Thanh, đẩy cửa bước vào, vốn còn định nói cái gì liền bắt gặp Lục Thanh đang loay hoay vẽ một vòng tròn trên đất, trông thấy cảnh này, những lời chưa kịp nói Trần Thanh Thúy liền đem nuốt ngược vào bụng.- Ngươi đang làm cái gì?Trần Thanh Thúy đứng nhìn một hồi, nhịn không được tò mò, nàng hỏi.- Ta đang bày trận, gọi là Tụ Linh trận.Lúc Thanh không có ngẩng đầu, chỉ đơn giản đáp lại một câu.- Tụ Linh trận, đây là trận pháp phải không?Trần Thanh Thúy hiếu kỳ bị kéo lên, thấp giọng nói.- Không sai, chính là trận pháp, tác dụng của nó là tập hợp thiên địa linh khí trong một phạm vi nhất định.Lúc Thanh trên tay bỗng nhiên xuất hiện một nắm tiểu kỳ, vừa cắm cờ vừa nói.- A...ngươi vậy mà biết làm ảo thuật?Trông thấy Lục Thanh trống rỗng lấy ra một đống tiểu kỳ, Trần Thanh Thúy liền trợn tròn mắt, kinh ngạc không thôi.- Ảo thuật? Ta khi nào làm qua ảo thuật?Lục Thanh sửng sốt, đầu óc một mảnh mơ hồ.- Rõ ràng trên tay ngươi không có đồ vật, nhưng vừa chớp mắt một cái liền biến ra một nắm lớn, không phải ảo thuật, thì là làm phép.Trần Thanh Thúy chỉ vào tiểu kỳ nói.- Tiểu bà cô của ta, phép cái gì phép, ngươi mới làm phép.Lục Thanh không khỏi bật cười, đừng nói vài cây tiểu kỳ, một tòa biệt phủ hắn cũng có thể mang ra, thế nhưng đó không phải ảo thuật, càng không phải làm phép.Thiên Ngọc Long Phụng là bảo vật được lưu truyền từ thời viễn cổ, tổng cộng có hai chiếc, một chiếc trong tay Lục Thanh, chiếc còn lại liền ở chỗ Lâm Thiên Tuyết.Tuy nhiên, bảo vật này còn có một cái tên khác, gọi là Uyên Ương Không Gian giới.Uyên ương là để chỉ tình nhân.Kông gian giới, ý nói chúng là một cặp nhẫn đeo tay, bên trong có chứa không gian, thường gọi là không gian giới chỉ.Không gian giới chỉ có rất nhiều chủng loại, có loại chừng vài mét vuông, có loại lên tới mấy ngàn mét vuông, Thiên Ngọc Long Phụng thuộc về chủng loại lớn nhất, không gian của nó đủ để nhét cả một ngọn núi.Ngoài việc đại biểu cho uyên ương và có thể chứa đựng đồ vật, Thiên Ngọc Long Phụng còn là một kiện bảo vật phòng thân, có khả năng chống lại công kích của Thiên Linh nhất trọng cảnh.Thiên Ngọc Long Phụng sẽ kích hoạt chế độ phản kích tự vệ khi chủ nhân gặp phải tình huống bất khả kháng, bị uy hiếp về tính mạng cũng như gây tổn hại đến tinh thần.
Cư nhiên, nó chỉ phản kích khi đối thủ quá yếu, một khi gặp địch nhân cường đại sẽ chuyển từ phản kích tự vệ sang phòng ngự tuyệt đối.Lại nói, cặp nhẫn này vốn nên là tín vật định tình của Trần Hạo và Diệp Khinh Mi.
Nhưng đến cuối cùng lại trở thành nhẫn cưới của Lục Thanh và Lâm Thiên Tuyết.Năm đó cả Thần Châu đại địa đều biết, trong tay Trần Hạo có một đôi Thiên Ngọc Long Phụng, đặc biệt bọn họ còn biết hắn nắm giữ một viên Khởi Nguyên đan.Nếu không có biến cố phát sinh, Thiên Ngọc Long Phụng chắc chắn sẽ có một chiếc được trao cho Diệp Khinh Mi, về phần Khởi Nguyên đan thì xem như sính lễ tặng cho Diệp gia.
Đáng tiếc, không có nếu như, hiện tại hai loại bảo vật khiến cả Thần Châu đỏ mắt này, đều chỉ thuộc về một người mà ai cũng biết là ai.“Diệp Khinh Mi.”Lục Thanh trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Một ngày kia, hắn nếu có thể quay trở lại Nam Hà đại lục, việc đầu tiên mà hắn làm chính là cùng nàng giải trừ hôn sự.Lục Thanh tin chắc đối phương sẽ vui vẻ đáp ứng, bởi hắn biết nàng cũng như hắn không thích bị hôn nhân ràng buộc.
Hắn đã thay đổi, nàng thì chưa hẳn, huống hồ nàng nếu thật thay đổi, cũng không thay đổi vì hắn, mà vì một tên thiên tài nào đó, cho nên hắn nghĩ nàng sẽ đồng ý.Lục Thanh có chút nghi ngờ trên đầu hắn có lẽ đã sớm mọc ra một cặp sừng.
Hắn rất tự tin, tuy nhiên, sự thật có đúng như hắn nghĩ hay không đợi gặp nhau rồi mới biết.Quay trở lại hiện tại, bị gọi là tiểu bà cô Trần Thanh Thúy liền giận tím mặt.
Bất quá nàng chỉ dám trừng mắt một cái, không có nói gì thêm, nàng sợ chọc Lục Thanh sinh khí, hắn rất mạnh, nàng đánh không lại hắn.- Cho ngươi, đeo vào đi.Lục Thanh bỗng dưng lấy ra một chiếc nhẫn ném qua cho Trần Thanh Thúy.- Đây là?Trần Thanh Thúy bắt được nhẫn, nhíu mày nghi hoặc.Trần Thanh Thúy nhìn đi nhìn lại ngoại trừ có chút đẹp mắt, liền không nhìn ra có gì đặc biệt.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên khiến nàng đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm Lục Thanh.- Ngươi đây là đang cầu hôn ta sao?Trần Thanh Thúy cất giọng, thanh âm băng lãnh đến cực hạn.
Theo như nàng nghĩ Lục Thanh là có ý với nàng, cho nên muốn cầu hôn, thế nhưng có người cầu hôn bằng cách ném nhẫn như thế này sao.
Trần Thanh Thúy cảm thấy bị sỉ nhục.- Ta có thê tử, cầu hôn ngươi, không rảnh?Lục Thanh ngẩn người, qua vài giây mới hắng giọng, khinh thường nói.
Nữ nhân đúng là một loài sinh vật kỳ lạ, toàn suy nghĩ chuyện trên trời.- Không cầu hôn, ngươi đưa nhẫn cho ta làm gì?- Lục Thanh ngươi đừng cho là ngươi mạnh hơn ta liền có thể nhục nhã ta.Trần Thanh Thúy hốc mắt đỏ lên, ném mạnh chiếc nhẫn xuống đất, sau đó che miệng chạy ra ngoài.- Ơ!Lục Thanh đứng ngây như phỗng, hòan toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lắc đầu một cái hắn tiếp tục bày trận.- Lục Thanh, ngươi chính là một tên khốn kiếp, ỷ có một chút thực lực liền khi dễ người.Trần Thanh Thúy trở về phòng của mình, tức đến toàn thân run rẩy.
Nghĩ đến bộ dạng vênh váo cùng bản mặt tiểu nhân đắc chí của Lục Thanh, Trần Thanh Thúy liền giận đến nghiến răng nghiến lợi.- Ngươi cho ta là loại nữ nhân gì, ném nhẫn cầu hôn, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.Trần Thanh Thúy hai bàn tay nhỏ nắm chặt, nước mắt không ngừng trào ra.
Nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ chịu qua nhục nhã như thế.Cuối cùng Trần Thanh Thúy ngồi gục đầu khóc ô ô.
Khóc vô cùng thương tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...