Tôi đi thêm mấy bước thì có hai bóng người đối diện dìu dắt nhau lách qua chiếc giường kê giữa lối, trên giường ,cư nhiên cũng có một người bị trói tứ chi, không mặc áo quần.
Một người cao lớn nhưng bước chân di chuyển cà nhắc, bên bắp chân quấn băng, trên đầu cũng băng bó mấy vòng, máu đã được lau nhưng vẫn bê bét khắp mặt mày nên nhìn không rõ, bước thấp bước cao nhờ cây súng trường chống đỡ, một bên dựa một người thấp gầy hơn có mái tóc ánh vàng cực kỳ nổi bật kèm cặp.
-Tiểu Mặc Mặc?
Giọng của người có mái tóc ngắn vàng kim cất lên trong trẻo mà lạnh lẽo lại có chút ngờ vực. Ừm, giọng quen tai lắm nha.
-Phong Linh không đi cùng cậu sao? Anh ta thế nào rồi? Có ổn không? Cậu tới đây làm gì?
Đến gần hơn mới hết ngỡ ngàng, ra là Bách Lý Thiên Hương, người bên cạnh, quả nhiên là Minh Đăng. Gã cố hé cặp mắt lờ đờ mỏi mệt, nhìn nhìn tôi rồi nheo lại, có phần tức giận.
-sao cậu không ở bên Linh Linh?
-Minh Đăng, không cần quá lo lắng, Phong Linh cũng bị thương ở chân, giờ không tiện đi lại, hiện nghỉ ngơi dưới sân trong. Thiên Hương, đó là tóc thật sao?
Cả hai nhìn lại có phần ngạc nhiên, có lẽ vì việc tôi biết tên họ. Rồi họ cũng dễ dàng đoán ra ai là kẻ tiết lộ thông tin thôi.
-Là tóc nhuộm thôi, còn tóc giả màu đen bị rớt mất rồi, không biết rớt lúc nào ở đâu nữa. Phong Linh bị thương nặng không? Này, áo khoác đâu rồi? Trả lại anh ta rồi sao? Không lạnh à?
Nói đến đó thì tự giác buông Minh Đăng, cởi áo khoác trên người xuống, trao cho tôi. Tôi vội xua tay từ chối, ai lại để con gái cởi áo cho mặc chứ.
-bên trong tôi mặc những ba lớp áo, yên tâm.
-thật sự không cần.
-Trông cậu cảm giác rất yếu nhợt, đừng cố chịu đựng. Nhìn nè, mặc thật vừa vặn, xem ra khung xương khá mảnh mai, nhưng sau này cần ăn uống tẩm bổ một chút, cũng nên luyện tập nữa, con trai thì vạm vỡ mới tốt.
Cô ấy vừa nói vừa chủ động quàng áo lên người, còn tận tình giúp tôi xỏ tay kéo khóa cẩn thận, tôi đành câm nín để cô ấy tùy ý, có chút sửng sốt nói không nên lời. Hơi ấm từ áo thẩm thấu, hơi ấm từ sự sống con người, còn sống, thật tốt.
Đưa mắt nhìn phía sau bọn họ, Âu Tử Dạ đang hỗn chiến với tên Giám Minh, dường như là vừa đánh nhau vừa nói chuyện nữa.
-hai người cứ xuống trước đi, tôi có chuyện cần nói với tên đó.
Tôi thờ ơ nói xong thì bước qua, phớt lờ ánh mắt đăm đăm khó hiểu của bọn họ. Tiếng bước chân của họ rời xa, giọng của Minh Đăng thì thào vọng lại.
-Hương Hương, thằng nhóc đó quá kỳ dị. Tôi không thích nó, sau này cũng không muốn qua lại với cái thứ mang cảm giác không an toàn.
-kỳ dị, phải rồi, bản thân cậu thì bình thường chắc? Chẳng qua Đăng Đăng là ghen tị khi thấy Linh Linh thích thằng nhóc đó chứ gì? Khà khà. Chụy đây biết tỏng, chú không cần nhỏ mọn thế.
Giọng Minh Đăng thoáng cái nâng cao mấy âm tầng.
-Ai ghen tị? Ai nhỏ mọn? Cô cứ đùa, tôi mà lại đi so đo tị nạnh với thằng nhóc đó sao? Hơn nữa nít ranh nhà cô dựa vào đâu nói Linh Linh để ý thằng ranh ẻo lả đó. Nói cho cô biết, Hương Hương, thằng đó căn bản chính là giả trư ăn lão hổ, không có tốt lành như vẻ ngoài, trực giác của tôi không sai đâu.
-được rồi, dẹp cái mớ trực giác vớ vẩn của cậu sang bên đi, hơn nữa, tên đó là do Báo ca lôi vào, không tới phiên chúng ta xen ngang.
Tôi hơi quay đầu ra sau, giọng bọn họ rủ rỉ rù rì, đã đi xa, thầm nhận định, tên Minh Đăng trực giác nhạy bén, gã lại có thành kiến với tôi như vậy, sau này cần đề phòng hơn.
Tôi lách qua cái giường được kéo ra giữa lối để hứng một người bị treo từ trên cao xuống. Người này tuổi tầm 50, cơ thể béo tốt, bốn vó bị trói chổng lên trời, máu tanh tưởi từ phía trên chảy lan tràn xuống dưới thẫm đẫm tấm ga trải giường xung quanh, nhìn không khác một con lợn xanh xám bị người ta chọc tiết giết mổ. Nhưng mà thường người ta lấy nội tạng của người trẻ tuổi khỏe mạnh, từ 40 trở xuống, giá cả thượng vàng hạ cám, nội tạng càng trẻ càng đắt, hiển nhiên càng già càng rẻ, còn lại, chắc là dùng làm tiêu bản trưng bày trong lọ kính.
Tôi lãnh đạm nhìn khuôn mặt, bị tẩn cho biến dạng luôn, hai mắt bị đánh cho sưng húp như úp hai cái chén nhỏ lên, mũi lệch sang một bên, từ đó máu chảy xuống, hai má bị đập cho tím bầm, mồm miệng đầy máu chảy lênh lánh xuống cổ, xem ra trước khi được đưa vào lò hạ sát còn trải qua màn bức cung nhục hình.
Đây là lão quan Vương Lập, giám đốc sở CA, kiêm phó thị trưởng tỉnh ủy tỉnh Liêu Ninh. Đây chính là kết cục của ba vị quan chức cấp cao nổi tiếng tận tụy với chính sách ngầm của Đảng, tận trung với đường lối bí mật của chính phủ nước nhà, là hai cánh tay trái phải của lãnh đạo trung ương Giang Dân, đường công danh đang thênh thang rộng mở đột ngột bị cắt ngang hụt hẫng thế này đây.
Tôi liếc mắt nhìn gã bạch nhân giao đấu với Âu Tử Dạ, y phục trắng toát vẫn nguyên vẹn, có chút rách nát nhưng không nhiễm chút máu đỏ, đôi kim trảo tứ vuốt, sắc bén và khỏe mạnh tới mức, mỗi lần nó nghênh đón thanh đao của Âu Tử Dạ, những tia lửa va chạm lóe lên trong bóng tối, liên miên bất tận, rực rỡ tựa pháo sáng, dõi theo có chút mê hoặc.
Tôi đưa mắt nhìn Âu Tử Dạ, toàn thân hắn tản mát ra hắc khí âm u, vô thức ngửa hai lòng bàn tay đưa lên, nhìn chằm chằm, cho đến khi, thấy những dòng khí đen đặc từ từ đùn đẩy nhau vươn lên như cây nảy mầm sau đêm mưa. Tôi giật mình, chớp mắt mấy cái, vẫn thấy mấy cái thứ tựa như bọt khí dung nham, sùng sục nảy lên, phân không rõ là nóng hay lạnh, là khó chịu hay thoải mái, là bất an hay hưng phấn.
Tôi hạ tay xuống, ngu ngơ mà nhìn Âu Tử Dạ, tôi giống hắn sao?
-Hắc gia, kiếm cổ chẳng phải đã trao trả cho anh rồi, còn không chịu buông tha tôi sao?
Giọng điệu lười nhác có phần tùy tiện cất lên, trông gã đứng đó thảnh thơi nhàn hạ, chẳng có vẻ gì khó chịu cả, thoải mái tựa như tham gia một trò đùa vô hại. Nhưng Âu Tử Dạ lại dường như muôn phần bực bội, hai hàng lông mày khẽ nhíu, ánh mắt tối tắm như vực sâu hung hiểm khiến người ta run sợ chùn bước.
-để lại dẫn hồn hương.
Công Du Giám Minh khe khẽ cười, giống như một con mèo lười biếng, khép hờ mí mắt, nhếch mép “meo meo” tỏ ý coi kinh.
-5 năm nay, không phải ngược xuôi truy lùng kiếm cổ thôi sao? Đột nhiên lại có hứng thú với vật này?
Gã cầm lấy cái hộp gỗ đen, vung vẩy mấy cái.
-cái này là vật phẩm tặng tiểu đệ đệ bé bỏng của ta, đã hứa với nó lần này xuất môn sẽ thành công mang về, xin lỗi nhé Hắc gia, không thể làm nó thất vọng.
Âu Tử Dạ lại lao lên, dường như rất điên tiết, hất văng hộp gỗ đi, gã ta lập tức hốt hoảng lộn ngược lại, hắn tức tốc đuổi theo.
-...lần đó, hộp gỗ cất dưới thanh Cự Khuyết là Cố Hồn Phách?
- Đúng rồi, thật gặp may nha, lần đầu ra trận lại trúng ngay mánh lớn, nhờ vụ đó mà địa vị trong gia tộc của tôi dâng cao, anh thấy đám xác sống tôi khống chế năng lực được chứ? Tôi hãnh diện vì đám thú cưng đó lắm đấy. Lần này cũng để tôi đi, lần khác hậu tạ long trọng được không?
Tên đó như một cọng lông chim, nhẹ nhàng di chuyển, âm thanh phát ra rất thấp, sự cọ sát quần áo với không khí và khi chân chạm nơi tiếp xúc, vô cùng nhỏ, hơn nữa còn nhanh thoăn thoắt, khả năng lần tránh thật tài tình, tựa như đọc được trước hướng tấn công của Âu Tử Dạ, sau đó nhịp nhàng nghênh đón.
Âu Tử Dạ, chưa đủ trình độ đối đầu với gã?
Âu Tử Dạ vì xem thường tôi bất tài vô dụng nên mới gạt tôi sang bên?
Vậy chỉ cần tôi chứng tỏ được thực lực bản thân, liền có thể đứng cùng chiến tuyến?
Nghĩ thế tôi không lấn cấn nữa, khóe môi cong cong vẽ ra nụ cười tùy hứng, tâm trí thoáng chốc rộng mở, tựa như đứng giữa thảo nguyện bát ngát, nhẹ vung tay lên. Hắn nói tôi cần thừa nhận bọn chúng. Được ,vậy tôi sẽ xem bọn chúng như một phần tất yếu của bản thân. Chúng là sinh khí của tôi, vì tôi mà thi hành. Từ đầu ngón tay, một luồng hắc khí chậm chãi mọc ra, từ đó như một sợi dây leo, lan man lao đi vun vút.
Giống như một con trăn lặng lẽ trườn trong không khí, tĩnh mịch không phát ra tiếng động cuốn lấy cổ chân gã Giám Minh, kéo xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...