Tôi tiến tới một bức tượng nhựa khác, là tượng một thiếu nữ vung chân hất tay làm ra thao tác múa. Rồi lại vòng qua tượng nam ngồi vắt chân này lên đùi kia, hai tay vung vẩy, như thể đang gảy đàn ghita.
-vậy chúng tôi không phải ruột thịt, tức là họ hàng?
Gã tựa như nhịn không được lối logic của tôi, phun ra một câu mất bình tĩnh.
-họ hàng cái mông, bắn đại bác 18 đời cũng không tới. Mẹ nó, cậu thấy xét về dung mạo và cả khí chất, có điểm nào giống nhau giữa một kẻ tựa như tầng lớp thượng lưu còn một tên tựa dân tị nạn?
Được rồi, tên cáo này càng nói tôi càng mít đặc. Đã ếu có dây mơ rễ má mà cứ khăng khăng bắt có cùng nguồn gốc, không phải quá mâu thuẫn sao? Rốt cuộc gã muốn ám chỉ cái gì? Huỵt toẹt mẹ nó ra, còn bày đặt dẫn đường vòng vo, đến là loạn óc.
Mặc dù trong lòng xoắn xuýt, nhưng cơ mặt vẫn phải phẳng lì, tôi đi đến gần cuối căn phòng rồi xoay người nhìn lại, chiều rộng cỡ 15m, ước chừng dài tới 100m, quả là một phân xưởng quy mô. Ánh sáng ảm đạm lại có phần u uất của buổi rạng sớm mờ sương phía ngoài cửa sổ thông khí trên cao rọi xuống tạo ra những cột bụi li ti lờ đờ trôi trôi.
Tiếp tục chơi trò đặt câu hỏi.
-nơi này làm mô hình cơ thể người không ngờ lại có thể đạt tới trình độ bậc thầy, mấy nhân công lao động ở đây hẳn đều có tay nghề chế tác cao siêu cả, nhìn cứ như thật?
-nhóc con, nói cho cậu biết một bí mật, đây toàn bộ đều là thi thể người hóa nhựa, là hàng thật 100%.
Gã thản nhiên bày tỏ, hai cánh tay thon dài mở rộng tựa như MC hào phóng chào mừng khách tham quan chiêm ngưỡng những mặt hàng cao cấp.
Đột ngột, không có bất cứ thứ âm thanh gì phản hồi lại sau câu nói như thể nửa đường bị đánh gãy. Sự yên tĩnh quái đản phủ lên những thi thể nhựa hóa, tất cả vẫn duy trì trạng thái bất động có chút quái dị, bởi vì quả thật, cái đám này, tựa như những bóng người bị điểm huyệt, câm lặng ẩn thân trong vật chất đen tối, khiến một kẻ tinh mắt như tôi cảm thấy đang dự buổi triển lãm những linh hồn bị khâu mắt khóa mồm.
Tôi nâng tay lên, bóp cò súng “pằng” một tiếng, viên đạn lao đi, nhắm vào vũng dịch chạy dài giữa lối, từ đó lại theo các nhánh lan tới các thi thể hóa nhựa đặt trên các ghế thấp, lửa xanh dương chạy vào chất gỗ bén vào chất nhựa ,bốc cháy ngùn ngụt.
Tôi ngây ra nhìn cảnh tượng hỏa táng. Gió theo lối cửa chúng tôi đi vào bất chợt lại tỏ ra hào hứng mà ào ào lao tới khiến cho hai cánh cửa gỗ va đập vào tường tạo ra âm thanh rầm rầm như đập phá, cảm tưởng như thể ngoài trời bão tố đang nổi dậy.
Tiếng của gã hứng thú giới thiệu.
-để tôi khai sáng cho cậu, từ năm 2004 nhà tù này đã là cơ sở đầu tiên bắt đầu cung cấp cho thị trường các nước như Nhật Bản, Hàn Quốc, Hoa Kỳ hơn 2000 sản phẩm thi thể nhựa hóa, thu về cho nền kinh tế nước nhà nguồn lợi nhuận khổng lồ. Cậu nói xem, từ những công dân trót một lần lẫm lỡ mà phải vào đây chịu tội, bề ngoài là cải tạo nhân cách, kỳ thực thì sao? Chính phủ cho rằng một khi đã phạm luật liền mất đi nhân quyền, nhân quyền không có tức chỉ còn là rác rưởi, rác rưởi thì không được phép tồn tại, một khi đã vậy phải lợi dụng triệt để lợi tức từ chúng, chính là chỉ có cái chết mới trả hết ân nợ với Đảng. Qủa thật ngưỡng mộ, đầu óc kinh doanh từ xác người của đám quan tai to mặt lớn, các vị lãnh đạo tài ba nước nhà như Tống Trung, Vương Quân, Bạc Hy và Khai Lai, thật đáng khâm phục, lợi tức lên đến mấy chục tỉ USA, không khai thác, quá lãng phí phải không, cậu bạn?
Tôi nhìn nhìn cái mặt nạ rực rỡ sắc màu được ánh lửa nhảy múa lên, khiến mặt rồng như bị vặn vẹo, toát ra sắc thái hung hiểm cổ quái, thầm đoán tên thần thần bí bí này lại muốn chọc ngoáy cái gì, rồi xoay thân bước qua cánh cửa mở rộng tiến vào căn phòng tiếp theo. Sau lưng, lửa thần tốc lan tỏa như vũ bão, hừng hực khí thế thiêu đốt như thể đang tiêu hủy giấy tiền vàng mã ,dễ dàng hóa kiếp cho vạn vật. Ngọn lửa vàng trắng nóng rực trên đỉnh ẩn hiện ánh màu xanh lam lấp lánh, cứ nhấp nháy ở đó lách tách kêu lên mấy tiếng nho nhỏ như than thở.
Tôi hơi xoay đầu lại nhìn, cảm tưởng như có đám người lại ồn ào vo ve bên cạnh nói thứ ngôn ngữ kỳ quái xa lạ.
Gió theo lỗ thông khí bé nhỏ len vào thổi cho đám lửa vàng kim bốc càng cao cháy càng rực rỡ sắc màu. Hơi ấm từ tốn lan tỏa, dần dần xua tan bớt hàn khí bức nhân của tiết trời mùa đông xứ bắc, đồng thời cũng đẩy lùi âm khí bị giam cầm nơi đây. Trướng khí đen đặc theo lỗ thông gió len ra, cái đám hắc vụ nhẹ nhàng uốn lượn vươn ra khoảng không ngoài kia thoáng đãng, như tập hợp một đàn côn trùng bu lại triệu triệu con di cư tới nơi khác, đơn thuần là tránh hỏa hoạn, cũng có khả năng gửi thấy mùi máu nồng nàn nơi nào đó đang vẫy gọi.
Vạn vật trên đời vốn thuận theo tự nhiên mà tuần hoàn, nhưng con người lại luôn tìm cách làm trái lại quy luật tất yếu. Dục vọng càng lớn, càng khó lòng được xoa dịu thỏa mãn, quyền lực càng bành trướng, đòi hỏi càng dễ sa đọa trầm luân.
Lại là một phân xưởng dài ngút ngàn, phải đến cả trăm chiếc bàn inox xếp ngọn ngàng hai bên trái phải, vẫn chẳng có sự xáo trộn, mọi thứ im lìm, lặng nề tựa như tiếng động bị đóng băng. Trên bàn giải phẫu, đặt những túi ngủ, tôi lại gần quan sát, bọc trong túi nhựa mở rộng miệng, cho phép nhìn thấy thứ bên trong, thi thể trắng toát như bôi vôi.
Tôi đột nhiên quay sang tò mò vấn gã, gương mặt nở nụ cười thân thiện.
- wuầy, nói cũng khá nhiều chuyện, vẫn chưa biết tên anh là gì nhỉ?
Giọng của gã trầm bổng đáp trả.
-lại muốn biết sao? Cậu có thấy bản thân đòi hỏi hơi bị vô tội vạ không? Đến giờ tôi vẫn chưa nhận được thông tin hữu ích nào ngoại trừ cái tên “Âu Tử Dạ”.
-Tôi là Mặc Minh.
Tôi nghe thế lập tức thức thời mà bổ sung, sau đó lại tiếp tục đưa thêm yêu cầu.
- có thể tháo mặt nạ ra không? Giọng anh dễ nghe như thế, chắc cũng đẹp trai, nhỉ?
-tôi là Mạnh Chương, tháo cũng được thôi, có điều, chi bằng thế này, tôi chẳng thể cứ dốc hết hầu bao cho cậu, còn muốn biết cụ thể xâu xa hơn, nếu chịu ký giao ước, những tin tức có thể nói, tuyệt không dấu diếm, thành giao?
Thành cái gì mà thành giao cái gì mà giao, tên đó có mắt nhìn người hay không vậy? Trông bộ dạng tôi gà mờ thế này thì làm gián điệp hai mang thế éo nào được? Bị Âu Tử Dạ phát hiện còn không phải một nhát tất sát hay sao? Éo có cơ hội mà phân minh.
Tôi cứ đi qua mấy lượt dãy bàn giải phẫu lại nghía mắt vào coi thi thể trắng bợt nhợt nhạt như tờ giấy thấm dầu bên trong. Chúng đa phần vẫn còn lớp da bảo hộ, một số da đã bị lột bỏ một nửa song chẳng có máu tươi chảy ra, lộ cơ thịt nâu thẫm và mảng mỡ trắng trẻo xen kẽ thế nhưng mùi hôi thối trong tưởng tượng lại không xộc tới. Những thi thể hóa nhựa sắp đặt theo thứ tự hết nam tới nữ, từ già tới trẻ, tuần tự như thế, bất động giống như đám búp bê vẫn còn trong quá trình tạo mẫu, im lặng vô vị.
-tôi không tự tin vào bản thân lắm đầu, sợ nửa đường làm hỏng chuyện, đến lúc đó không chỉ bản thân tôi khó bảo toàn mà cũng liên lụy đến anh.
Mạnh Chương nghe tôi lầu bàu như thế, cảm thấy không chân thực, thăm dò lại.
-Chúng ta chỉ là hợp tác đôi bên cùng hưởng lợi, công việc của cậu kỳ thực chẳng phức tạp, không cần phải thường xuyên báo cáo tình hình, càng chẳng cần diễn cái cảnh thậm thà thậm thụt, lén lén lút lút để ý nhất cử nhất động bọn họ, sẽ có thứ khác giải quyết dùm. Đừng đắn đo do dự nữa, nếu đã chịu nguyện ý vậy chúng ta chính thức xác lập giao ước?
Nghe Mạnh Chương phân tích ngon ăn thế khiến tôi có phần sửng sốt hoài nghi.
- khoan, không cần trực tiếp ra tay, thế còn cần mua chuộc tôi làm gì cho vất vả? Cứ giao mọi việc cho nó quán xuyến, người của mình dù sao cũng dễ quản lý hơn?
Mạnh Chương có vẻ lại ngoài ý khi nghe tôi phát biểu, thở dài một cái mới phán xét.
-haizz, đừng chất vấn nữa được không? Cũng đừng quá đa nghi, dù sao không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích là kéo dài. Mối quan hệ nếu được xây dựng từ nền móng cân bằng giữa cho đi và nhận lại tương xứng, cán cân lợi nhuận không chênh lệch thì sẽ không dẫn tới tình trạng xung đột, mong rằng hợp tác thuận lợi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...