Tôi đờ đẫn nhìn khung cảnh bốn bề, vách núi rừng cây ruộng nương nhà gỗ, lại mờ mịt nhìn người trước mắt. Gió lạnh lửa nóng khởi nguồn đều đến từ một phần trí tưởng tượng của tôi, cùng năng lực phi lý của Sâm La thụ kết hợp tạo ra sao?
Tuy Âu Tử Dạ hay đeo bao tay nhưng lần xuống điện thờ trong lòng đất quả thật nhìn thấy anh ta có hai hình xăm. Cố gắng lục lọi trong tâm trí rồi hình dung ra, đúng là có chút giống.
Một lần nữa ngọn lửa tím biếc bùng lên, hung hãn dữ dội. Giọng Âu Tử Dạ đều đều, không rõ bi hỉ, nhưng vẫn tinh tế cảm nhận một tia buồn bã ưu thương len lỏi, tựa như một sợi tơ bạc, rung rinh mấy cái rồi vô thanh vô tức biến mất.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa tưởng như ấm áp, gương mặt anh ta bỗng trở lên tái nhợt như chết trôi làm tôi giật mình trấn kinh.
-Chính nhờ đạt được hoả thần bản mệnh, chỉ có thứ năng lượng huỷ thiên diệt địa này mới đủ bản lĩnh phá bỏ lớp phong ấn kiên cố của Tru Tiên Tứ Kiếm, đủ năng lực luyện chế thành diện mạo mới, khai sinh ra sinh mạng mới.
Tôi trợn mắt nhìn không dám thở mạnh, đám lửa lay động giữa không trung uốn lượn lên hình thù một con thú, tựa như kỳ lân mà không hẳn kỳ lân.
Sao anh ta phải mất công tốn sức tôi luyện lại làm gì? Chẳng lẽ Tru Tiên Tứ Kiếm không thể điều khiển được hay không thể sử dụng được?
-Những thứ trân bảo thường chỉ có thể nhờ cơ duyên xảo hợp mà tương kiến chứ không vì khát cầu mà tới tay...
Trong âm điệu bình thản lặng lẽ dâng lên một chút cô đơn, một chút bất đắc dĩ, một chút không đành lòng, sau cùng những gợn sóng xao động rất nhanh hoà tan, vô tung vô ảnh lặn đi.
Anh ta thật sự tạo ra được thứ lửa kỳ lạ đó. Hoả thần như tinh linh, chạy một vòng phía trên bàn tay Âu Tử Dạ, tuy bé con con nhưng khí thế bá đạo của đế vương thú lan toả vẫn vô cùng uy áp, cùng bộ dáng cao quý ngạo mạn khiến người ta không thể khinh nhờn.
Anh ta không những có thể yên ổn thoát khỏi mê chướng của Sâm La thụ, còn nhân tiện hốt được thứ năng lực tuyệt vời, còn tiện tay cuỗm đi thần vật bị giam giữ, suôn sẻ giải trừ cấm chế. Có phải được lão thiên gia quá ưu ái rồi không? Hay anh ta đã dùng hết may mắn của một kiếp để đạt được?
Rốt cuộc đã dùng cách thức gì đạt được vật phẩm, lại dùng phương tiện như thế nào khoát ra rời khỏi? Tôi thật nôn nóng háo hức muốn biết, này liên quan mật thiết tới tính mệnh a.
Nhưng mà, người trước mắt này đến tột cùng vẫn không phải Âu Tử Dạ, chuyện mà chỉ một mình anh ta biết “thứ” giả mạo này sao có thể tỏ tường?
-Trong giấc mộng có thể bình an gặp gỡ...
Tôi há mỏ định hỏi thì giọng nói gần trong gang tấc mà xa xôi diệu vợi cất lên khiến tôi đình chỉ. Thanh âm thản nhiên mà mơ hồ cảm giác anh ta có chút thống khổ. Hai hàng lông mày Âu Tử Dạ nhíu lại, khoé môi mím chặt dừơng như kìm nén chịu đựng. Mặc dù biết rõ chẳng phải người thật, trong lòng vẫn dâng lên tiếc nuối vô cớ cùng dằn vặt. Chỉ là "tiếc nuối" cái gì? Vì sao "dằn vặt"?
-Mặc Minh, có nhớ ngươi từng hứa với ta chuyện gì?
-Chuyện gì?
Tôi vô thức hỏi lại.
Âu Tử Dạ lại đem viên Sâm La Thụ ra, vòng hào quanh nhợt nhạt, nhưng chất dịch đỏ au trong lòng mị hoặc như được khai sinh từ huyết nhục ma quỷ, từ chốn âm tào địa phủ.
-Thứ này chính là hạt giống duy nhất còn sót lại từ Sâm La Thụ, sau khi bị ta dùng nguyên tố chi hoả thiêu đốt lấy về.
Tôi nhíu mày, thứ lửa bá đạo cực phẩm đó...Thứ lửa có thể giải trừ huyễn cảnh, có thể thiêu đốt thanh tẩy sạch sẽ bất kể nhân ma quỷ thần... Một thứ chỉ mới hình dung đã cảm thấy rùng mình kinh sợ.
-Dùng máu làm nước, dùng thân làm đất, dựa theo kinh mạch mà phát triển, mỗi ngày đau đớn chẳng khác cực hình tra tấn, bảy bảy bốn chín ngày sau là có thể trồng xuống...từ đó Ẩn Linh Cốc nội bất xuất ngoại bất nhập, sẽ không một thế lực nào làm phiền chúng ta được nữa.
Nhìn vẻ mặt bình thản ôn hoà nhĩ nhã của anh ta, chất giọng lại kiên định chắc chắn, tôi cảm thấy như lạc vào sương mù.
Anh ta nói như vậy, chẳng lẽ bấy lâu nay viên Sâm La thụ kia vẫn luôn được ẩn sâu trong cốt nhục Âu Tử Dạ? Từng đó tháng ngày cam nguyện đau đớn không cách gì hình dung ra do Sâm La thụ sinh trưởng. Nó coi thân thể của anh ta như thức ăn, từng chút một hút lấy máu thịt, từng chút một như lưỡi dao lam lan đi khắp cơ thể, mỗi ngày là khổ hình cắt da xẻ thịt?
Gương mặt anh trắng bệnh, tựa như cả thế kỷ không tắm nắng, cả thế kỷ chui rúc trong lòng đất tăm tối giá lạnh.
-Như thế...Mặc Minh, nếu người không làm ra chuyện gì khiến ta ngoài ý muốn, sau khi trở về liền cũng gieo xuống?
-Chuyện mà anh bức thiết tôi phải đáp ứng chính là vấn đề này?
Âu Tử Dạ nghiêm túc gật nhẹ xác nhận.
Tôi im lặng chấp nhận, nếu như không đồng ý, vậy kết quả liền là gì?
Lại nói đây là một vấn đề hệ trọng, tuy anh ta là trưởng gia tộc nhưng định cư ở Ẩn Linh Cốc cũng không phải chỉ có một nhà. Bên Âu gia một mình anh ta đủ tư cách đại diện, phía Tần gia thì như thế nào? Tôi có thể phản bác không? Như thế nào lại phản đối?
Nếu tôi không chấp thuận có nghĩa là đối nghịch với anh ta. Một khi đã chịu lui vào rừng sâu núi thẳm, không phải chính là cam tâm tình nguyện cô lập đời đời kiếp kiếp với thế giới bên ngoài sao? Tôi vốn mong muốn cái gì? Tự do khoái hoạt, thoải chí vẫy vùng mặc sức tung bay? Hay là cá và tay gấu muốn có cả hai, vừa mong đạt danh lợi quyền thế làm quan lớn, lại ước được vọng tưởng hưu nhàn?
Tôi trầm ngâm suy tư. Mặc Minh của hồi đó tính cách khác tôi cho nên có lẽ nhận thức với nhiều chuyện cũng thành bất đồng rồi, không thể từ tôi mà suy tính. Nhất thời trong một lúc nghĩ hoài không ra đến tột cùng như thế nào nảy sinh mâu thuẫn?
Nhưng mà huyễn cảnh này rốt cuộc vận hành như thế nào? Như thế nào mới chấm dứt kết thúc? Đám Ưu Đàm bây giờ ra sao? Chẳng lẽ cũng như tôi rơi vào mộng cảnh loay hoay như kiến trong chảo nóng lại cố làm ra vẻ thong dong nhàn tản, tìm không thấy lối mò không thấy đường?
Mộng cảnh do Sâm La Thụ tạo ra dùng để giam lỏng người ta trong vô vọng. Chỉ là không rõ nó sẽ tạo ra vô số mộng cảnh để đối phó với vô số kẻ, tựa như một chiều không gian hay vô số chiều không gian?
Vừa nghĩ đến đây bên tai vang lên tiếng sấm rền đì đùng khiến người ta giật nảy. Ngước đầu bầu trời bỗng đen kịt, mây ùn ùn kéo về che lấp hết tinh nguyệt. Ánh chớp trắng loá nhá lên từng hồi zích zắc như sợi roi xích hoàng kim, không thương tiếc rạch phá không trung. Tiếng gió đi lại vần vũ, âm thanh vù vù bên tai làm người ta hốt hoảng. Xa xa, từng luồng không khí xoắn bện vào nhau như những miệng phiễu khổng lồ lắc lư di chuyển, cày nát mặt đất.
Bất chợt cơ thể hẫng một cái như bị mất trọng lực, từng lỗ chân lông dựng đứng hoảng loạn, tim trong tích tắc cũng muốn ngừng đập. Ngay sau đó trước mắt mờ nhoè, hình ảnh trượt dốc vùn vụt khiến tâm trí lạnh lẽo. Một tiếng rầm trấn nhiếp làm người ta kinh hãi đầu óc quay cuồng, cơ thể va đập không ngừng với thành thùng gỗ, một chút năng lực phản kháng chống đỡ cũng vụng về không xong. Tựa như chiếc đũa trong ống đựng, bị bàn tay con trẻ không ngừng lắc a lắc, lắc muốn băm vằm thành thịt vụn.
Mịa nó chứ, đang yên đang lành như thế nào đứt dây xích? Sau giây phút hoảng sợ, tôi đã tự động an ủi kích lệ thần kinh bản thân, tăng cường một lớp phòng ngự rắn chắc.
Khoảng cách rơi có lẽ không quá cao, hoặc có lẽ nhờ chất lượng gỗ quá tuyệt vời, thùng gỗ không hư hại nhiều. Nhưng từ trên đỉnh đồi lại đang không ngừng điên cuồng lăn lông lốc xuống dưới, âm thanh va đập trực tiếp gõ ong ong vào màng nhĩ.
Rễ cây Mộc Xà vốn uốn lượn nhấp nhô chẳng khác bậc thang, va đập liên tục rầm rầm một hồi não cũng muốn long lên sòng sọc theo. Thùng gỗ đập một cái liền nảy lên, nảy lên lại đập xuống, một đường gian nan chật vật lăn tròn lăn tròn, lục phủ ngũ tạng cũng muốn đảo lộn vị trí.
Cơ thể lộn nhào như nhún nhảy trên đệm lò xò, đương nhiên không có thư thái khoái hoạt, chính là muốn bã ra thành nước luôn rồi.
Kỳ quái là, bên trong cũng chỉ có một mình tôi, Âu Tử Dạ lại bất thình lình mất tăm mất tích, cứ như thể bốc hơi.
Thùng gỗ sau một hồi bị chà đạp thê thảm cũng chịu không nổi mà nứt vỡ.
Tôi nằm bất động mấy giây, trong óc vẫn sao bay mù mịt, mặc dù được một lớp kết giới bảo hộ vẫn để lại một chút dư trấn không nhỏ.
Tôi cố sức lấy tốc độ nhanh nhất có thể tự hồi phục, dưới thân liền cảm nhận trấn động mãnh liệt không ngừng từ một hướng xa xăm nào đó đánh tới. Nhăn mày cắn răng chịu đựng cơn đau bầm dập khắp mình mẩy, tôi lết chui ra khỏi đống gỗ vụn đè trên lưng, gắng gượng nhanh chóng nhỏm dậy.
Chỉ cảm thấy gió quất liên tu bất tận bên tai, cảm giác ran rát châm chích khắp tứ chi, còn chưa rõ sự tình lại mắt nhắm mắt mở cúi xuống tránh né một đợt bạo phong kéo tới.
Nội cái việc đứng lên liêu xiệu dặt dẹo như liễu trong bão tố cũng khiến tôi dốc một đống khí lực. Đến khi mắt trợn lên mở căng, nhìn sự việc phi lý mà đang đương nhiên diễn ra, đầu óc nhất thời đình chỉ.
Chỉ thấy đất trời như muốn sáp nhập làm một tối tăm hoang dã, lốc xoáy vòi rồng thi nhau xuất đầu lộ diện, hung hãn như bạo thần nổi cơn thịnh nộ, một đường càn quét vạn vật trên mặt đất không gì cản nổi.
Cây cối đơn giản bật gốc rễ, cứ như những cọng cỏ mỏng manh mà buông mình bay lên. Những mái nhà tốc lên, từng mảnh từng mảnh bị dỡ bỏ, cuốn lên, bị hút vào trận lốc gió cường hãn. Ngay đến Mộc Xà Thụ, tựa như trụ cột chống trời cũng chống đỡ không nổi, từng lớp vỏ bị cuồng phong lột bỏ, bị bóc đi, như từng nhát dao sắc bén hung tàn lạnh lùng vô tình xẻo từng lát thịt phạm nhân.
Trời cao giận dữ, dưới trần hoang phế.
Tôi đứng không vững, lùi bước mấy cái rồi ngã ngồi xuống, lại cuống quýt bò dật lù, chật vật hốt hoảng đứng lên, cắm đầu cắm cổ chạy về một phương.
Dưới mặt đất rung chuyển ầm ầm, không ngừng từ bàn chân truyền lên khiến tâm tình hoảng loạn cơ thể lung lay, vấp đông vấp tây loạng choạng bò dậy.
Từ những vết nứt zích zắc đang không ngừng oanh tạc chạy loạn, dư quang liếc thấy những cái bóng đen chui lên, áp sát mặt đất đuổi theo.
Tôi gào thét trong lòng, tình huống xui xẻo một vạn kiếp mới đụng này như thế nào lại ứng trên tôi? Nguyệt quanh tinh tú còn sáng tỏ như thế nào chớp mắt tận thế đã bao phủ? Trời sụp đất lở thì trời sụp đất lở đi, như thế nào Âu Tử Dạ cũng vô duyên vô cớ lặn mất dạng?
Tôi vừa chạy vắt chân lên cổ vừa tính loạn trong đầu. Tôi cũng đâu có điên khùng tưởng tượng ra những thứ kinh hãi kia? Hay còn có một ai nữa ngu ngốc cố tình can thiệp phá đám? Như vậy kẻ đó chẳng phải cũng đang oằn mình hứng chịu? Nếu không phải cố ý...vậy là, vô tình gợi ra?
Vô tâm thì ứng nghiệm, dụng tâm thì bất thành?
Vừa lơ đãng nghĩ tới đó, chân vấp một cái lại ngã lăn mấy vòng. Cảm giác hung hiểm trong đường tơ kẽ tóc phóng tới, tôi vươn tay túm lấy mép vực, dưới chân trống không.
Gió thét gào dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, bên tai u u âm thanh như có ai réo gọi, từng lỗ chân lông lại run rẩy dựng lên như được tia điện chăm sóc qua.
Bất chợt dưới chân nặng, như bị thứ gì túm chặt lấy, lạnh.
Lạnh lẽo thấu xương theo nơi đeo bám mà lan vào huyết nhục.
Tôi mím môi gồng mình, biết trước không cúi xuống vẫn hơn, vừa nhòm xem là thứ gì muốn lôi kéo mình xuống vực. Hít một buồng phổi đầy hàn khí xong liền tắc lại, ớn lạnh tứ chi.
Từng bị đánh hội đồng một lần, lúc đó tài cán có hạn, liền để lại di chứng bóng ma.
Tôi cố sống cố chết giãy chân kịch liệt nhằm hất cái thứ đen xì kinh tởm vạn phần kia đi.
Nó cũng đeo bám không quá dai, đạp vài cái thì thoát được, tôi liền vội vội vàng vàng leo trở lên.
Đây là một vực không quá rộng nhưng kéo dài, về phần sâu bao nhiêu không quá đáng sợ, đáng sợ là dưới đó nhung nhúc một đám đen đặc chui rúc cùng nhau, ánh mắt đỏ như lửa rực, hừng hực âm lãnh.
Sau lưng bão tố vần vũ không mỏi mệt, lôi quang điện ảnh xanh lè xanh lét thi nhau đánh xuống, khí thế hiểm ác khiến đất trời rối tung rối mù. Những khe vực như thế này xuất hiện mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, chỉ là không biết trong lòng đất ẩn cư thứ gì đe doạ tính mạng?
Nếu vẫn là bọn chúng....Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô không khốc.
Tôi lùi bước, sau lưng, không xa lắm, rung chuyển càng ác liệt chẳng mấy chốc đuổi tới đây.
Lại hít một hơi không khí không mấy dễ chịu, tôi lao đi, lúc qua khe vực liền nhắm tịt mắt lại. Trong tích tắc lại mở ra, lăn một vòng có bài bản rồi đứng dậy bắt đầu cuồng chân chạy chối chết.
Khoé mắt thấy bóng tối lan chàn khắp nơi, nơi ánh sáng ảm đạm thất sắc, càn quét dưới chân đất như bùn nhão vụn vỡ đua nhau sụp đổ, lại như bột phấn bị hút vào cơn giông.
Từ trong đống cỏ cây hoang tàn cửa nhà đổ nát, những bóng đen ẩn nhẫn trong lòng đất nhoi lên, tựa như thằn lằn thoăn thoắt chạy trên mặt đất, nhằm hướng tôi âm u lao tới.
Ánh sáng xanh thẫm hàn khí lạnh cực điểm từng đợt trên trời cao tàn nhẫn giáng xuống, âm thanh đinh tai ức óc như ác thần bạo động, nóng rực thiêu đốt.
Cơ thể chợt đình chỉ động tác, dòng điện cao thế tàn phá từng mạch máu, đun sôi bốc khói. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi, sự việc càng lúc càng kỳ quái vượt tầm với, thiên lôi như thế nào lại đánh trúng tôi?
Ngón tay nhúc nhích, mí mắt dật dật, khoé miệng vẫn có thể câu lên cười khổ. Ăn ở như thế nào bị trời xanh trách phạt, chỉ có thể tự trách bản thân không biết lỗi lầm ở đâu mà sửa sao?
Tôi gấp gáp hít thở mấy cái, sức lực dần tích góp lại.
Trước mắt xuất hiện vài đốm đen, tôi chửi lớn một tiếng lập tức đứng lên quẹo sang hướng khác, một tia sét giáng xuống rất gần, ầm một tiếng khiến thân thể còn xiêu vẹo tinh thần còn uể oải càng hoảng sợ hơn, lăn sang một hướng khác, đất đá rào rào đổ lên người.
Không có thời gian dừng lại hít thở nhuận khí, trên trời mây đen đặc vần vũ thành một vòng xoáy chậm chãi, thỉnh thoảng vẫn nhá nhem liên tục từng luồng điện xanh thẫm như đại dương, như răn đe phàm nhân bất tuân.
Phía trước là hố sâu đường kính hai trượng có hơn, vừa rẽ tránh một cái, trong tiềm thức vang lên chuông cảnh cáo nghiêm trọng. Cơ thể trấn động, từ đỉnh đầu lan đi khắp tế bào, co giật với tần suất nhỏ nhưng dồn dập kịch liệt. Tôi vô dụng ngã xuống, trừng mắt mở lớn nhìn bóng đen lặng lẽ từ lòng đất âm thầm nhoi lên, từng chút một nhích dần về phía tôi.
Đại não kỳ quái vẫn thanh tỉnh, chỉ là tứ chi tê liệt triệt để. Một con lại một con nối đuôi nhau từ khe sâu trong lòng đất êm ru không tiếng động bò lên, ánh mắt như than hồng mà âm lãnh, dùng tứ chi hăm hở chạy lên mặt đất, rất nhanh đã tới gần bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...