Thiên Hữu

Buổi chiều khóa kỵ xạ cũng không vì khí trời nóng bức mà hủy bỏ. Đứng dưới ánh nắng chói chan tư vị quả thực khổ sở, Dận Hữu vừa luyện cách giương cung, vừa len lén liếc nhìn mấy vị huynh trưởng cưỡi trên lưng ngựa, thu hồi tầm mắt tiếp tục cố hết sức kéo cung.

Bây giờ Dận Hữu cũng không thể kéo cung được hoàn toàn, nhưng nhìn cũng hao hao, cũng may y không phải là hoàng tử được coi trọng, cho nên sư phó kỵ xạ đối với y cũng không quá hà khắc. Chẳng qua y cũng không dám có nửa phần ý định lười biếng, bởi vì y là một a ca, là hoàng tử Đại Thanh, hơn nữa còn là nhi tử Đại Thanh Khang Hi .

Không tới hai nén hương, từng giọt mồ hôi đã rơi vào mắt Dận Hữu, khiến y cảm thấy khó chịu, hí mắt, nhận lấy mũi tên từ Cáp Cáp Châu Tử, nhắm ngay cái bia gần nhất, giương cung ngắm mục tiêu, buông tay, ngay giữa hồng tâm, rất tốt.

Dận Hữu buông cung, thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt đầu gối mình, cau mày nghĩ, chỗ này đã bị bầm, bắt đứa trẻ tám tuổi da thịt non mềm dùng tư thế đúng chuẩn quỳ gần hai canh giờ, đầu gối cũng không chịu nổi. Đứa nhỏ nhà bình thường bị phạt quỳ còn dám thỉnh thoảng lười biếng, còn y quỳ thì động cũng không dám động.

Lúc này lời khuyên sức khỏe gì gì đó cũng không nhớ ra, Dận Hữu từ trong tay tiểu thái giám nhận lấy một tách trà ấm, uống vài hớp, mới thấy được mình dễ chịu hơn chút.

Ở Vô Dật Trai gần hai năm, y đã có thể tự nhiên lên ngựa xuống ngựa và còn có thể ở trên lưng ngựa chạy băng băng, mặc dù so ra kém phong độ nhanh nhẹn của mấy người như Đại a ca, Thái tử, Tứ a ca, nhưng cũng không tính là khó coi.

Y nghiêng đầu liếc nhìn Bát a ca, khuôn mặt trắng nõn của đối phương lộ ra đỏ thắm sau khi phơi nắng, ánh mắt cũng mang theo mười phần nghiêm túc, sau đó chỉ nghe vèo một tiếng, một mũi tên bay ra ngoài, cắm thẳng vào hồng tâm.

Thu hồi tầm mắt, Dận Hữu đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, xoay người đặt cung tên trên tay Cáp Cáp Châu Tử, nói với thái giám một bên, “Dắt ngựa của gia tới.”

Con ngựa này là lúc sinh thần bảy tuổi của y được Khang Hi ban cho, chẳng qua khi ấy vẫn còn là ngựa con. Con ngựa này cũng không phải là giống hiếm, Khang Hi ban cho y, bên trong cũng có ý dụ dỗ con nít, Dận Hữu cũng không để ý, đối với y mà nói, có một con ngựa có thể chạy có thể nhảy, tính khí không bướng là đã đủ.

Sau khi đợi ngựa dắt đến, Dận Hữu xoay mình lên ngựa, chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chạy, con ngựa chạy mang theo tia gió mát, chẳng qua là mặt trời phơi ở trên đầu vẫn nóng như cũ.


“Tiểu Thất thuật cưỡi ngựa ngày càng tốt nhỉ, ” Thái tử thấy Dận Hữu vào mã tràng, siết cương ngựa hạ tốc độ, cùng Dận Hữu sóng vai mà đi, “Có muốn đọ với Nhị ca một lần không.”

“Không đâu,” Dận Hữu liếc nhìn đại mã to lớn màu đen phía dưới Thái tử, vừa nhìn là biết ngựa tốt, y buồn bả nghiêm mặt nói, “Cùng Thái tử ca ca đọ, Thất đệ không cần phải nói cũng biết thua, nếu là đọ chạy chậm, đệ đệ nhất định có thể thắng Thái tử ca ca.”

Thái tử cười cười, dời sang đề tài khác nói, “Tiểu Thất, ngươi ngày sau vạn lần không được như sáng hôm nay, chúng ta là nhi tử hoàng a mã ký thác hi vọng, ngươi sao có thể lúc đang học mà làm chuyện khác?”

Dận Hữu nghe vậy, vội cáo lỗi nói, “Thái tử ca ca, đệ đệ biết sai rồi, đệ đệ nghĩ Tứ ca không có ở đó, mới liền trộm lười, cho nên . . . . . .”

Thái tử cười cười, trên mặt cũng không thấy ý trách cứ, chỉ là nói, “Ngươi sau này đừng làm như thế nữa.” Xem ra Thất đệ thường ngày chăm chỉ đều là do e ngại Tứ đệ, huynh đệ như vậy quả thực không thể trọng dụng, chẳng qua cũng may không phải là thứ cản trở, cũng không tính là có đầu óc to lớn, ngày sau cũng không cần tốn nhiều tâm tư khống chế, nghĩ đến đây, Thái tử trên mặt khẽ mỉm cười với Dận Hữu, “Ngươi từ từ học, Nhị ca đi trước một bước.”

“Dạ,” Dận Hữu ở trên lưng ngựa hơi chắp tay, nhìn Thái tử tiêu sái rời đi, lại chậm rãi chạy trong mã tràng.

Sau giờ học, Dận Hữu dắt Cáp Cáp Châu Tử và Phúc Đa trở về chỗ ở của mình, chẳng qua dáng dấp đi đường so với thường ngày khập khiễng kịch liệt. Đi tới nửa đường, y liền đuổi Cáp Cáp Châu Tử đi, Phúc Đa phía sau y do dự một hồi lâu mới mở miệng nói, “Gia, người của Tứ a ca hồi chiều truyền tin nói, hi vọng ngài học xong đến chỗ Tứ a ca .”

Dận Hữu nghe vậy bỗng nhiên dừng bước, “Tứ ca hắn hôm nay có dùng bữa không?”

Phúc Đa bộ dạng phục tùng đáp, “Dùng.”


“Như vậy cũng tốt, ” Dận Hữu tiếp tục đi về phía Nam Tam viện, đi vài bước mới thấp giọng nói, “Ngươi phái người đi, nói rằng . . . . gia hôm nay quá mệt mỏi, sẽ không đến, thuận tiện chuyển mấy câu của gia tới, bảo Tứ a ca hảo hảo bảo trọng thân thể hơn, nhất định phải đúng giờ dùng bữa.”

Phúc Đa kinh ngạc nhướng mi, nhưng chỉ thấy bóng lưng có vẻ gầy yếu của chủ tử nhà mình, hắn chôn đầu, không dám nhiều lời nữa, “Dạ.”

Trong phòng Dận Chân trên bàn bày các loại cao điểm, nhưng Dận Hữu hắn chờ cũng không đến, mà là một tiểu thái giám.

“Chủ tử nhà ngươi đâu?” Dận Chân nhìn tiểu thái giám quỳ trên mặt đất thỉnh an hắn, trên mặt không có nửa phần biểu tình.

“Hồi Tứ a ca, chủ tử nói hôm nay quá muộn, sẽ không tới. Cũng bảo nô tài chuyển lời hi vọng Tứ a ca ngài hảo hảo nghỉ ngơi, nhớ phải đúng giờ dùng bữa, chú ý giữ gìn sức khỏe.” Tiểu thái giám nghĩ đến dáng vẻ chủ tử nhà mình khập khễnh trở về, không khỏi run lên, đoán chừng chủ tử chịu tội ở Vô Dật Trai, chỉ là một nô tài, nào dám nói những thứ này.

Dận Chân lạnh lùng liếc nô tài đầu cũng không dám nâng, “Sắc trời đã muộn. . . . . chủ tử nhà ngươi nói như vậy?”

Thái giám thân thể hơi phát run, “Hồi Tứ a ca, đúng vậy.”

“Đi xuống đi, ” Dận Chân vẫy lui tiểu thái giám, nhìn một mâm cao điểm tinh xảo trên bàn, mặt trầm như nước, một hồi lâu sau, hắn khôi phục vẻ mặt thường ngày, nói với người ngoài cửa, “Tiểu Lộ Tử.”

“Nô tài ở, ” Tiểu Lộ Tử vào cửa liếc nhìn những cao điểm trên bàn kia, vội quỳ gối trước mặt Dận Chân, “Chủ tử.”


“Hôm nay Vô Dật Trai có chuyện gì phát sinh?” Đến hè, trời tối muộn, Dận Hữu vậy mà lại dùng những lời qua loa tắc trách như sắc trời không còn sớm, đúng là giỏi lấy cớ.

Tiểu Lộ Tử do dự một chút, nhận ra chủ tử nhà mình không vui, mới mở miệng nói, “Sáng nay Thất a ca vì học không chuyên tâm, bị hoàng thượng phát hiện, cho nên bị phạt.”

“Tiểu Thất bị phạt?” Tức giận trong lòng Dận Chân tiêu mất không ít, “Chuyện gì xảy ra?”

“Nghe nói là bởi vì lúc Thang đại nhân đang dạy học thì vẽ hình em bé,” Tiểu Lộ Tử suy nghĩ một chút, lại nói, “Thất a ca bị phạt ở bên ngoài quỳ hai canh giờ, cho đến trưa mới đứng lên, buổi chiều lại cùng những hoàng tử khác luyện cưỡi ngựa bắn cung, Thất a ca chân vốn có tật, cho nên. . . . . . nghe người phía dưới nói, Thất a ca dọc đường đi tư thế cũng rất không đúng, mới vừa rồi truyền đến tin nói, Thất a ca sắc mặt rất khó xem, tựa hồ . . . . . tựa hồ. . . . . . sắp té xỉu.”

Dận Chân nghe vậy đứng lên, “Hỗn trướng, những chuyện này ngươi sao không nói cho gia? !”

Tiểu Lộ Tử bị dọa sợ đến nỗi dập đầu trên mặt đất mấy cái mới nói, “Nô tài thấy Thất a ca chủ ý muốn gạt chủ tử ngài, thêm nữa là giữa trưa chủ tử ngài lại đang nghỉ ngơi, Thất a ca thoạt nhìn không có đại sự gì, cho nên nô tài nhất thời hồ đồ, liền không nói cho chủ tử chuyện như vậy, xin chủ tử thứ tội, nô tài biết tội.”

Dận Chân nhớ tới ba tấm giấy vẽ hình người be bé hồi sáng kia, tay đã nắm chặc thành quyền, hắn biết mình lúc này không thể tới Nam Tam viện thăm Dận Hữu, do như vậy là tỏ ý bất mãn trừng phạt của hoàng a mã đối với Tiểu Thất, như thế sẽ mang đến phiền toái cho mình cùng Tiểu Thất. Hắn sau khi hít thật sâu một hơi, bưng lên tách trà trên bàn uống một hớp sau đó mới áp chế xung động trong lòng, “Đem dược cao hoạt huyết hóa ứ trong phòng gia đưa cho Tiểu Thất đi, ngươi cho người tới bên ngoài Nam Tam viện, nếu Tiểu Thất có chuyện gì, lập tức trở về bẩm báo.”

“Dạ,” Tiểu Lộ Tử thấy chủ tử cũng không có ý trừng phạt mình, trong lòng hở ra một hơi, đứng dậy lui ra ngoài, sau khi ra cửa lại âm thầm thở dài.

Khi Vân Châu dùng khăn nóng đắp lên một mảnh bầm đen trên đầu gối Dận Hữu thì y đau đến thở hốc vì kinh ngạc, nhưng y trong lòng hiểu, máu bầm này nếu không xoa bóp, thì buổi chiều kỵ xạ mình sợ rằng không có cách nào đi, đến lúc đó không biết truyền vào trong tai Khang Hi sẽ thành hình dáng gì. Kiêu căng hay không biết vươn lên?

Vân Châu thấy chủ tử nhà mình đau đến nhăn cả mặt, rất là đau lòng, vừa dùng cây quạt thay Dận Hữu quạt hơi nóng, vừa thay khăn,”Chủ tử, ngài ráng nhịn một chút, rất nhanh là tốt rồi.”

Đang lúc một phòng nô tài đều bận bịu, Tiểu Lộ Tử cầm mấy bình thuốc ở ngoài cửa cầu kiến, Dận Hữu buông xuống ống quần, để Tiểu Lộ Tử vào phòng.


Tiểu Lộ Tử liếc nhìn Dận Hữu ngồi ở nhuyễn tháp, lại nhìn chậu đồng bốc hơi nóng bên cạnh còn chưa kịp dọn dẹp, thỉnh an rồi nói, “Thất a ca, đây là mấy loại thuốc chủ tử chúng ta gần đây mới có được, chủ tử bảo người để dùng, ngày sau luyện cưỡi ngựa bắn cung có chút thương hay đau nhức cũng dễ ứng phó.”

Nguồn :

“Làm phiền Tứ ca , ” Dận Hữu vững vàng ngồi ở nhuyễn tháp, thưởng ít thứ cho Tiểu Lộ Tử rồi để hắn lui xuống.

Tiểu Lộ Tử ra khỏi Nam Tam viện, có chút bất đắc dĩ nghĩ, Thất a ca này thật coi người trong hậu cung không có mắt sao, nghĩ động tác như thế là có thể gạt chủ tử nhà mình?

Khó trách trong cung mấy vị a ca khác đều không ai có ý định động đến y, một a ca ở hậu cung không có chút thế lực nào ngay cả giao thiệp cơ bản nhất cũng không có, chả ai lại chú ý y. Điểm này, ngược lại Bát a ca lại hơn so với Thất a ca rất nhiều, chẳng qua Bát a ca danh tiếng quá lớn, cũng không biết a ca ấy sau này sẽ trở thành dạng gì.

Đè xuống suy nghĩ lung tung trong lòng, Tiểu Lộ Tử dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi giữa trán, vội vàng trở về, nhìn thấy Dận Chân, sau đó đem chuyện mình nhìn thấy nửa phần không sót giảng thuật cho chủ tử nhà mình nghe, bao gồm cả động tác che giấu của Dận Hữu sau khi thấy hắn .

Tiểu Lộ Tử lui ra sau, Dận Chân từ trong lòng ngực lấy ra ba tờ giấy hình kia, nghĩ đến Đông Giai thị, nghĩ đến Đức tần, lại nghĩ đến Dận Hữu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bé con mập mạp cầm đùi gà, trong mắt mang theo chút ánh sáng.

Tay cầm một khối quế hoa băng đường cao, cắn một cái, cũng không phải là thứ gì đặc biệt ngon, thậm chí có chút ngọt ngấy, thật không biết sao Thất đệ lại thích loại cao điểm này. Ngày mai vẫn là bảo tiểu trù phòng làm chút cho y vậy, thật không hiểu những thứ này có gì ngon.

Trong lúc vô tình, đĩa cao điểm có vẻ ngọt ngấy kia bị Dận Chân ăn đi hơn phân nửa.

Nửa đêm, Dận Hữu bởi vì chân đau mà giật mình tỉnh lại, vốn chân trái đã có tật nên đau càng thêm khủng khiếp, y cắn răng, từ trên giường ngồi dậy, ở trong bóng tối ngồi hồi lâu, mới ở trong bóng tối nhẹ nhàng khạc ra một câu .

“Xuyên việt con bà nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui