Thiên Hướng Người Mù Liếc Mắt Đưa Tình FULL


Buổi chiều, Sở Chiêu Chiêu khăng khăng đòi về thay một bộ đồ khác.
Lúc cô đang ở trong phòng trang điểm, Mục Tế Vân ngồi ngoài phòng khách đọc tin tức, bỗng nhiên điện thoại của Triệu Thanh Viện gọi đến.
“Thầy Mục, cậu xuất phát chưa?”
Mục Tế Vân nhìn về hướng phòng Sở Chiêu Chiêu, “Chưa, chắc phải đợi một lát nữa.”
“Há vừa hay.” Triệu Thanh Viện nói, “Tối qua tôi uống nhiều quá, vừa mới rời giường đây.

Nên là… cậu ân chuẩn cho tôi ít thời gian để tôi chỉnh đốn bản thân nhá.”
“Bao lâu?”
“Ừm… nửa tiếng thôi.”
“Tôi biết rồi, một tiếng phải không?”
“Thầy Mục, cậu thế này là đang sỉ nhục người khác đấy.”
“Một tiếng sau mà cậu còn đến muộn thì thôi không cần phải xuất hiện nữa.”
Triệu Thanh Viện: “…..

Ồ!!!”
Mục Tế Vân tắt máy, thong thả ngồi lướt thêm mấy tin nữa, Sở Chiêu Chiêu mới bước ra.
Cô trước giờ là người thời tiết diệt thời trang, trời chỉ vừa chớm đông, trong nhà có bao nhiêu đồ giữ ấm đều sẽ đắp hết lên người.

Nhưng gần đây thấy em gái lễ tân trong công ty cứ mặc mấy chiếc váy ngắn lộ cả chân cả đùi, trông lại rất đẹp, khiến Sở Chiêu Chiêu mấy ngày liên tiếp cứ đi vài bước lại ngoảnh đầu ngó một lần.
Em gái quầy lễ tân lại tâm tư nhạy bén, lập tức chia sẻ đường link của “thần khí lộ chân” này với Sở Chiêu Chiêu.
Hôm nay nhận được hàng chuyển phát, lúc khui hàng, Sở Chiêu Chiêu cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới.


Nhưng cô ăn mặc đơn giản quen rồi, bỗng nhiên bảo cô giữa trời đông mặc mấy chiếc váy “lộ chân” này, nhất thời chưa thích ứng kịp, nên vẫn phải phối cùng một đôi boot cao cổ.
Chân Sở Chiêu Chiêu thẳng tắp thon dài, giữa đôi boot đen và chiếc váy ngắn lộ ra phần đùi trắng nõn mịn màng, cái gọi là lãnh địa tuyệt đối, dù có cách một lớp tất cũng khiến cho người ta liên tưởng không ngơi.
Mục Tế Vân nhìn Sở Chiêu Chiêu không rời mắt, nhìn đến khi cô phát ngại.
“Không đẹp à?” Sở Chiêu Chiêu kéo váy xuống, “Em vẫn nên mặc quần thì hơn.”
“Đẹp.” Mục Tế Vân nói, “Rất đẹp.”
Rồi anh nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới năm giờ, “Bây giờ đi luôn ạ?”
“Ừ.” Mục Tế Vân nói, “Đi rồi dạo một lát.”
Nhà hàng anh đặt ở trong một trang viên nằm trên sườn núi, không thể lái xe vào, từ bãi đậu xe vào đến nhà hàng còn phải cách một đoạn đường.
Nhưng nơi đây phong cảnh rất đẹp, mặc dù đang giữa đông nhưng hoa mai vàng bên sườn núi đã nở rộ, hương hoa thoang thoảng trên đầu mũi, khiến khách đi đường phải lưu luyến nán lại.
Mục Tế Vân dẫn Sở Chiêu Chiêu thả bộ bước dạo một hồi lâu, từ lúc mặt trời đang dần lặn đến khi những ngọn đèn đường bật sáng, hai người mới chầm chậm đi về phía nhà hàng.
Vừa đến cửa, Mục Tế Vân bỗng nhận được điện thoại, nghe một hồi, anh nhíu mày đáp: “Biết rồi, tôi xuống đón cậu.”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Ai vậy anh?”
Mục Tế Vân tắt máy, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Xe của Triệu Thanh Viện chết máy giữa đường, vừa được kéo đi rồi, anh xuống đón cô ấy.”
Nói rồi, anh dẫn Sở Chiêu Chiêu đến trước quầy lễ tân, “Xe chỉ có hai chỗ ngồi, em vào phòng bao đợi trước, anh đi đón.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu: “Dạ, anh đi cẩn thận.”
Mục Tế Vân rời đi, nhân viên phục vụ dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng bao.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, dường như cô nghe thấy có ai đó gọi mình.

Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ mình nghe nhầm nên không để ý, nhưng vừa đi được vài bước đã có người chạy đến vỗ vai cô.
Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn, là Ngô Vũ Đồng.
“Chiêu Chiêu, là cậu thật này!” Ngô Vũ Đồng há miệng kinh ngạc, “Mới bao lâu không gặp thôi mà cậu càng ngày càng xinh đẹp thế này!”

Gặp lại bạn học cũ, trong lòng Sở Chiêu Chiêu có chút vui vẻ, cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Cảm ơn cậu.”
“Cậu cũng đến đây ăn sao?” Ngô Vũ Đồng đột nhiên nhớ ra gì đó, ngó trái ngó phải, “Đi một mình à?”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Tớ đợi người….”
“Ồ….” Con ngươi Ngô Vũ Đồng đảo một vòng, cố gắng nén chặt niềm đam mê nhiều chuyện đang vô cùng mãnh liệt trong lòng lại, chỉ tay về phía một chiếc bàn trong đại sảnh, “Hay là….

cậu qua bên chỗ tớ ngồi một lát đi?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn theo hướng Ngô Vũ Đồng chỉ, trên bàn chỉ toàn là nam, có vẻ cũng trạc tuổi cô, còn có một người trông khá quen mắt.
“Cậu còn nhớ bọn họ không?” Ngô Vũ Đồng giới thiệu, “Người mang kính là Trương Thạch Gia, học trưởng lớn hơn chúng mình hai khóa, anh ấy là cựu Phó Chủ nhiệm của Hội Sinh viên, người đến tuyên truyền về Hội Sinh viên lúc chúng mình đang huấn luyện quân sự ấy.”
Ngô Vũ Đồng vừa nhắc đến, Sở Chiêu Chiêu đã nhớ ra, trước đây cô với Trương Thạch Gia có tiếp xúc với nhau vài lần, nhưng sau khi anh ta tốt nghiệp cả hai chẳng còn liên lạc gì nữa, cô cũng dần quên đi người đàn anh này.
“Bây giờ chúng tớ cùng làm việc chung trong một công ty, ban đầu tớ vào được công ty đó cũng là nhờ anh ấy giới thiệu.” Ngô Vũ Đồng vừa kéo Sở Chiêu Chiêu qua bên đó vừa nói tiếp, “Mấy người còn lại cũng đều là đồng môn làm việc cùng công ty với tớ, nhưng họ tốt nghiệp trước chúng ta.”
Nếu đã là đồng môn vậy thì Sở Chiêu Chiêu cũng đi qua theo Ngô Vũ Đồng.
Hai cô gái vừa ngồi xuống, Trương Thạch Gia đã lên tiếng trước Ngô Vũ Đồng, “Em gái này….

trông quen quen!”
“Trí nhớ của anh không tồi nha!” Ngô Vũ Đồng nói, “Ủy viên học tập của lớp em, Sở Chiêu Chiêu, anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi! Chẳng phải ban đầu muốn chiêu mộ em vào Khoa Nghiên cứu nhưng em nhất quyết không vào sao.” Trương Thạch Gia cười, đánh giá Sở Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới một lượt.
Có lẽ là cái nhìn dò xét của anh ta quá thô lỗ khiến Sở Chiêu Chiêu cảm thấy không được tự nhiên, nụ cười trên môi cũng nhạt dần.
“Mấy năm không gặp, học muội bây giờ xinh đẹp quá!” Trương Thạch Gia nói, “Học trưởng còn nhớ, năm đó lúc em mới vào trường vẫn còn là một cô nhóc lông tóc bù xù, vừa tốt nghiệp một cái mà cả người đã toát lên mùi vị phụ nữ rồi!”
Lần này không chỉ có Sở Chiêu Chiêu mà cả Ngô Vũ Đồng sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Cô vốn định gọi Sở Chiêu Chiêu đến đây ngồi để hóng hớt chuyện của cô ấy với Mục Tế Vân, không ngờ Trương Thạch Gia vừa thấy người đã giở thói cũ, khiến cho Ngô Vũ Đồng ở giữa xấu hổ vô cùng.
Không phát hiện ra sự thay đổi của Ngô Vũ Đồng, Trương Thạch Gia vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ em đi làm ở đâu?”

Sở Chiêu Chiêu: “Công ty Hoạch định Công nghệ.”
Trương Thạch Gia nhăn mày nghĩ một hồi, “Chưa nghe bao giờ.”
“Ừ.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Là một công ty mới thành lập.”
“Ôi chao! Em mới tốt nghiệp sao lại chọn vào một công ty vừa thành lập vậy, có khác nào phải chạy đến công xưởng mà mạ vàng đâu.” Anh ta rót một ly rượu, đẩy đến trước mặt Sở Chiêu Chiêu, “Công ty bọn anh bây giờ có cả chính sách chăm sóc sức khỏe, hay là em đầu quân cho bên anh?”
Sở Chiêu Chiêu hơi ngả người ra sau, duỗi tay chặn ly rượu đang được đẩy đến trước mặt mình, “Không cần, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.”
“Những cô gái mới tốt nghiệp như em rất dễ bị lừa.” Trương Thạch Gia lại đẩy ly rượu lên, “Loại công ty mới thành lập đấy thích nhất là những người mới tốt nghiệp ra trường.

Bọn nó sẽ vẽ cho em một cái bánh lớn, nói về gì mà lý tưởng gì mà theo đuổi ước mơ, chậc, tất cả đều là lũ lưu manh cả thôi.”
Anh ta cũng tự rót cho mình một ly, một cánh tay thuận thế đặt lên lưng ghế mà Sở Chiêu Chiêu đang dựa, “Nào, bồi học trưởng một ly, tuần sau em gái cứ gửi CV qua, anh đây giúp em gái đẩy nhẹ một cái.”
Ngô Vũ Đồng vội hắng giọng, “Còn có người đang đợi Chiêu Chiêu, hay chúng ta để cậu ấy đi trước.”
Trương Thạch Gia đánh mắt liếc Ngô Vũ Đồng một cái, sau đó lại dựa gần vào người Sở Chiêu Chiêu, “Nào, uống hết ly rượu này, sau này đã có sư huynh che chở em.”
Sở Chiêu Chiêu đột nhiên đứng phắt dậy, hất tay Trương Thạch Gia, ly rượu trên tay hắn ta cứ thế đổ hết lên người.
Thấy sắc mặt hắn ta đã đen kịt, Sở Chiêu Chiêu cũng chẳng muốn phí lời với hắn, chỉ quay sang nói với Ngô Vũ Đồng: “Tớ còn có việc, đi trước nhé.”
Trương Thạch Gia lại kéo tay Sở Chiêu Chiêu lại, “Ồ, đừng đi chứ! Học trưởng còn chưa nói hết mà!”
Cánh tay bị hắn nắm chặt, Sở Chiêu Chiêu nhất thời phát hoảng, muốn giãy ra thoát khỏi hắn.

Một lần rồi hai lần, hai người cứ kéo qua đẩy lại, Ngô Vũ Đồng và mấy những người khác sững sờ, lập tức chạy qua giữ Trương Thạch Gia lại.
Ngay lúc Sở Chiêu Chiêu sắp tức điên lên thì có một đôi tay ôm lấy vai cô, kéo cô chắn phía sau lưng mình.
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn, bao tức giận trong lòng đều tan biến hết.
“Thầy Mục…”
Ngô Vũ Đồng đứng một bên nhất thời ngơ ngác, môi hơi hé nhưng lại không biết nên nói gì, lòng nóng như lửa đốt.
Mặc dù đã tốt nghiệp nửa năm, nhưng khi thấy Mục Tế Vân cô vẫn như chuột thấy mèo, huống hồ hôm nay….

hình như cô còn vừa gây chuyện.
Nhưng từ lúc xuất hiện tới giờ, Mục Tế Vân không hề nhìn cô, mà chỉ nói chuyện với Trương Thạch Gia: “Muốn được uống rượu vậy à? Vậy để tôi bồi cậu?”
Mặc dù Trương Thạch Gia tốt nghiệp sớm hơn hơn Sở Chiêu Chiêu hai năm nhưng hắn ta đã từng gặp qua Mục Tế Vân ở trường, thế nên đối mặt với cục diện này, hắn ta bối rối không phân rõ được tình hình.

Mấy người kia cũng vậy, họ không hiểu sao vị giảng viên này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Mục Tế Vân đã ngồi xuống vị trí ban nãy Sở Chiêu Chiêu ngồi.
Trên bàn có vài cái ly chưa dùng đến, Mục Tế Vân đều bày hết ra trước mặt, mỗi lần đặt một cái xuống đều phát ra tiếng vang thanh thúy rõ ràng, nghe như tiếng lòng đang run lẩy bẩy của Trương Thạch Gia.
Hắn ta mở to mắt nhìn Mục Tế Vân bày ra sáu bảy ly rượu trên bàn, sau đó cầm lấy chai rượu trắng mới chỉ bị uống chưa được một nửa, thuận tiện rót vào từng ly.

Chẳng bao lâu, tất cả các ly đều đầy rượu, không rơi một giọt nào ra ngoài.
Anh nhướng mày, ánh mắt lạnh thấu xương, sắc như dao chém, quét qua Trương Thạch Gia khiến hắn run rẩy tâm can.
“Uống?” Mục Tế Vân nhắc.
Trương Thạch Gia chậm chạp ngồi xuống, cười một nụ cười nịnh nọt, “Thầy à, vừa rồi là em đùa với học muội thôi.”
“Cậu thích cách uống nào?” Mục Tế Vân dường như không để ý lời hắn vừa nói, “Hay tôi uống thế nào cậu uống thế đấy?”
Trương Thạch Gia sững sờ, trơ mắt nhìn Mục Tế Vân một lượt cạn ba ly, nhìn đến con ngươi bất động.
Đàn ông trước giờ đều rất xem trọng thể diện, nhất là trên bàn rượu.
Mặc dù Trương Thạch Gia đối với vị giảng viên này có chút khiếp sợ, nhưng thấy anh đã cạn ba ly rồi, lại nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, hắn ta máu dồn lên não, cũng một phát ba ly.
Loại ly này so với những ly rượu thông thường thì lớn hơn một chút, ba ly ước chừng cũng đủ để rót cho bảy tám ly khác, mà rượu này cũng xem như là rượu mạnh, uống vào bụng một lúc nhiều như thế, đầu óc Trương Thạch Gia còn chưa kịp nóng mà cả yết hầu cả dạ dày đã đang như thiêu như đốt rồi.
Tửu lượng của hắn lại đâu có tốt vậy, bình thường nhiều lắm cũng chỉ uống bia, hôm nay phá lệ uống rượu trắng cùng lắm cũng chỉ nhấp môi vài cái.

Men rượu bốc lên, Trương Thạch Gia khó chịu muốn nôn, sắc mặt đã trắng bệch.
Mục Tế Vân đứng dậy, thong thả rút khăn giấy lau khóe miệng, lạnh lùng nhìn hắn.
“Tuổi tác chưa bao nhiêu, tửu lượng chưa luyện được, vậy mà lại dám biến tướng văn hóa bàn tiệc thành loại hành vi nhảm nhí đáng xấu hổ này.

Ở trường cậu học được những thứ này à? Ra đường tốt nhất đừng huênh hoang cho người ta biết mình tốt nghiệp từ đâu!”
Đầu óc Trương Thạch Gia đều đang quay cuồng, cũng chẳng nghe lọt tai những lời Mục Tế Vân vừa nói, trong bụng cồn cào khó chịu, chỉ cảm giác sắp nôn đến nơi rồi.
Mục Tế Vân nhìn sang cạnh bàn, Ngô Vũ Đồng vội vã cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng bừng.
Cũng may, sau đó ánh mắt của Mục Tế Vân đã di chuyển trở lại Trương Thạch Gia, tiếp tục giáo huấn “Còn nữa, dù là bất kỳ tính huống nào cũng không được phép động tay động chân với phái nữ, đạo lý đơn giản như vậy mẹ cậu không dạy cậu à? Lần sau mà còn để tôi nhìn thấy cậu động tay động chân với bạn gái tôi, tôi không ngại dạy lại cậu thêm một lần nữa đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận