Đêm hôm nay Tiểu Bổng Chùy ngủ rất ngon, sau khi tắm bằng đậu thì làn da rất sảng khoái, tóc dùng lòng trắng trứng gội cũng rất mềm mượt, đệm chăn mềm mại thơm ngát, cả đời nàng chưa bao giờ được hưởng thụ như thế này.
Từ hôm qua đến hôm nay, chỉ trong một ngày, cuộc sống của nàng đã trải qua những thay đổi long trời lở đất, nên cho là thân thể hay là tinh thần đều mỏi mệt vô cùng.
Một khi đã lên giường liền thoải mái mà ngủ thật sâu, ngay cả mơ cũng không có.
Sáng ngày hôm sau nàng dậy thật sớm, nhìn ra viện, dường như những người khác chưa thức dậy.
Tiểu Bổng Chùy thoải mái tắm rửa ở trong bồn tắm, khi đi ra thì thấy điểm tâm đã được bày sẵn trên bàn: cơm là cháo đặc, bên cạnh là ba cái đĩa, một đĩa là bánh nướng hành lá, một đĩa rau muối, còn một đĩa là đậu phụ khô.
Nhân gian tiên cảnh! Tiểu Bổng Chùy cảm động mà dùng sức mà véo chính mình một cái, không phải là mơ sao? Đây thật sự không phải mơ!
Ăn xong, trong sân loáng thoáng có tiếng người truyền đến, chắc hẳn những người khác cũng đã rời giường.
Tiểu Bổng Chùy bọc quần áo xếp ngay ngắn, đang định đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Nàng vẫn đang mặc bộ y phục đầy những mánh vá kia, tuy ngày hôm có giặt, nhưng vẫn rách tung tóe như trước, mặc đồ rách rưới như vậy có vẻ không ổn, nhưng nàng thật sự không có bộ y phục nào khác ngoại trừ bộ váy mà sư phụ mua cho nàng.
Mở tay nải ra, chiếc váy lụa màu hồng được gấp gọn gàng ở phía dưới, có lẽ bị đè trong thời gian dài nên trên đó đã có vài nếp nhăn.
Tiểu Bổng Chùy dùng tay vuốt phẳng, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định thay bộ y phục trên người ra.
Sư phụ mua quần áo cũng không để ý dáng người nàng rất nhỏ, nên váy lại lớn quá, nàng cố gắng nâng làn váy bị kéo lê trên sàn nhà lên, rồi buộc thật chặt thắt lưng trên eo.
Trong phòng không có gương, nàng chỉ có thể dùng cảm giác mà tết lại tóc, khi còn chưa tết xong thì có tiếng gõ cửa.
“Tiểu Bổng Chùy, ngươi dậy chưa?” Thanh âm vui vẻ của Bách Lý Ca Lâm ở ngoài cửa vang lên.
“Đừng ngủ nữa, mau thức dậy chúng ta đi chơi đi.”
Tiểu Bổng Chùy nhanh chóng mở cửa, ngoài cửa đã có ba bốn người đứng, vừa thấy nàng, thanh âm líu ríu nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, để lại một khoảng im lặng như tờ.
Một tiếng “Xoảng” vang lên, Lôi Tu Viễn đánh rơi chén trà trên mặt đất, cả người hắn phát run, vẻ mặt đầy kinh hãi, giọng run run nói: “Tiểu, Tiểu Bổng Chùy đại ca?! Huynh làm sao vậy?!”
Cái gì mà làm sao? Tiểu Bổng Chùy cúi đầu nhìn chính mình, nàng có chỗ nào kỳ lạ lắm sao?
Bách Lý Ca Lâm đột nhiên hét lên một tiếng: “Ngươi sao lại mặc nữ trang?!”
“......!Ta đâu có nói chính mình là nam bao giờ.”
Điều này sao có thể! Bọn nhỏ đều thấy choáng váng, là do nàng không hề để ý đến lời nói và cử chỉ hay là bề ngoài của mình nên chẳng khác gì nam tử cả! Cho dù mặc váy vào thì làn da sạm đen kia, lông mày rậm kia, còn có khuôn mặt vô cảm như cương thi kia, chẳng có điểm nào giống nữ nhân cả!
Trái tim thiếu nữ của Bách Lý Ca Lâm nhanh chóng vỡ vụn, nàng ta làm sao có thể là nữ? Làm sao có thể! Ngày hôm qua nàng mới bắt đầu cảm thấy được nàng ta tràn ngập nam tử khí khái, hôm nay lại đột ngột xảy ra chuyện choáng váng như thế này đây.
Người làm loạn tâm hồn thiếu nữ của nàng vậy mà lại là nữ!
Nàng là nữ là việc rất đáng sợ sao? Tiểu Bổng Chùy cuối cùng không biết làm sao, những người khác cũng thế, ngay cả sắc mặt Diệp Diệp cùng Bách Lý Xướng Nguyệt cũng đều kinh hãi, hốc mắt của cái tên thích khóc Lôi Tu Viễn này lại đỏ, nàng thật sự là không thể lý giải lý do hắn khóc.
“Tất cả mọi người đều thay đồ khác rồi sao.” Nàng quyết định nói sang chuyện khác.
Hai tỷ muội Ca Lâm và Xướng Nguyệt đều đã thay quần áo sạch sẽ, tuy rằng đơn giản, nhưng trông rất khác với bộ dáng như tên ăn mày ngày hôm qua.
Diệp Diệp cũng mặc áo vải mới, thậm chí ngay cả Lôi Tu Viễn cũng chải đầu tóc gọn gàng, đổi quần áo có ít mụn vá hơn.
Thoạt nhìn, tất cả mọi người đều rất coi trọng nhị tuyển ngày hôm nay.
Diệp Diệp lấy lại tinh thần nhanh nhất, lúc này cười cười: “Đúng vậy, sơ tuyển là không còn cách nào nên mới như thế, nhưng nhị tuyển cũng không thể lôi thôi như vậy.
Tiểu Bổng Chùy, váy này…..
nhìn rất đẹp.”
Hắn suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng nghĩ ra một lời nói khích lệ.
Bách Lý Ca Lâm “Xì” một tiếng, cười nói: “Váy đẹp, nhưng mặc trên người nàng không hợp.” Nàng nhìn Tiểu Bổng Chùy làm mặt quỷ, lại nói: “Nha đầu chết tiệt kia, sao không nói sớm ngươi là nữ.”
Lôi Tu Viễn rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ bình thường, hốc mắt không hồng nữa, chỉ có mặt là đỏ bừng, xấu hổ mà thấp giọng nói: “Vậy, vậy từ nay về sau không nên gọi là Tiểu Bổng Chùy đại ca nữa......!Thật có lỗi, ta lúc trước không biết......!Tiểu Bổng Chùy đại tỷ đầu.”
......!Càng khó nghe hơn.
“Cái gì mà đại tỷ đầu.” Tiểu Bổng Chùy lắc lắc đầu, hướng về phía trước mà đi.
“Gọi Tiểu Bổng Chùy là được.”
Bách Lý Ca Lâm đuổi theo ôm cánh tay nàng, dù sao vẫn còn nhỏ, lúc này đều quên mất chính mình đã chịu bao nhiêu đả kích, nàng thân mật mà thấp giọng nói: “Tiểu Bổng Chùy, da ngươi ngăm, lần sau đừng mặc y phục màu hồng nhạt nữa vì nhìn càng ngăm hơn.”
Phải không?
“Vậy phải mặc màu gì mới tốt?”
“A, màu xanh lam thì sao? Bím tóc ngươi lệch rồi, lát nữa tìm một chỗ nào đi, ta sẽ giúp ngươi tết lại.”
Tuy việc Tiểu Bổng Chùy là nữ khiến mọi người thật kinh ngạc, nhưng trẻ con vẫn luôn cởi mở nên rất nhanh đều đã quên hết, cả nhóm vừa nói vừa cười mà ngắm hoa lê.
Bách Lý Ca Lâm lôi kéo Tiểu Bổng Chùy để truyền thụ bí quyết chải đầu mặc y phục từ trước kia, Diệp Diệp và Lôi Tu Viễn không biết ghé đầu vào cùng nhau nói cái gì đó, nhưng Bách Lý Xướng Nguyệt cũng không thấy đâu, cô gái này không thường nói chuyện, làm gì cũng làm theo ý mình, hai tỷ muội tính cách cũng thật là khác nhau.
“Không biết nhị tuyển sẽ như thế nào.” Bách Lý Ca Lâm vừa nói đến nhị tuyển còn có chút lo lắng.
“Sơ tuyển là kiểm tra kỳ kinh bát mạch, xem tư chất, nếu có linh căn tốt đều có thể qua.
Ta đoán nhị tuyển lại càng sàng lọc nghiêm ngặt hơn.” Diệp Diệp thở dài.
“Tu hành dù sao vẫn là tư chất quan trọng nhất.”
Tư chất à......!Tiểu Bổng Chùy nhớ đến Đông Dương chân nhân đã từng nói tư chất chính mình bình thường, hơn nữa nàng trước giờ chưa từng học được phương thuật, phỏng chừng cái gọi là tư chất bình thường đều là do người ta an ủi chính mình, phải nói là rất kém cỏi mới đúng.
Nàng lại nghĩ tới thời điểm sơ tuyển có âm thanh khàn khàn nhắc nhở chính mình bên tai, tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng nhất định là bởi vì nín thở mới có thể thông qua, Hắc Sa Nữ thậm chí còn hỏi chính mình có phải tu luyện qua bí thuật hay không.
Nếu không có thanh âm kia, chỉ sợ nàng ngay cả sơ tuyển cũng không qua được.
Tại sao nín thở liền có thể qua? Nàng có một bụng câu hỏi, nhưng lại tìm không thấy người để hỏi, chỉ có thể nhịn ở trong lòng mà thôi.
Tiếng chuông du dương ngân nga trong sân, dưới gốc cây lê bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa, nữ yêu quái cả người mọc đầy vảy xanh không biết từ nơi nào đi ra, lớn tiếng nói: “Đã đến Thụy Tuyết Lư, mời chư vị theo cửa này xuống xe.”
Bọn nhỏ một trận ồn ào, tới rồi, đến Thụy Tuyết Lư, nhị tuyển sắp bắt đầu rồi, mấy đứa con trai đứng đầy ở cạnh cửa, khiến mấy đứa nhỏ muốn xuống dạt qua một bên.
“Tránh ra! Đám côn đồ các ngươi, ai cho xuống xe trước?”
Đang nói, phía sau thong thả ung dung đi tới hai người, đúng là đứa con trai mặc áo trắng hôm qua bị đánh cùng vị phượng hoàng tiểu mỹ nhân kia, nhóm con trai trước cửa vội vàng tránh ra.
Đứa con trai áo trắng mặt còn có chút sưng, nhưng so với hôm qua tốt hơn nhiều, hôm nay cũng cố ý mặc một bộ y phục mới, tóc đen nhánh, y phục như tuyết trắng, tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút mùi vị ngọc thụ lâm phong*.
*ngọc thụ lâm phong: khí chất tôn quý
“Chủ nào chó nấy.” Bách Lý Ca Lâm khinh thường mà trợn mắt.
Đứa con trai áo trắng hơi lui về sau, làm ra vẻ nhường nhịn: “Ở xa tới là khách, mời Quận chúa đi trước.”
Hóa ra vị tiểu mỹ nhân kia là Quận chúa sao? Bọn nhỏ đầu tiên ồ lên, nhưng rất nhanh đã im lặng trở lại, chẳng trách nàng lại xinh đẹp cao quý như vậy.
Quận chúa mỉm cười: “Vậy thì ta không khách khí nữa, đa tạ.”
Nàng là người thứ nhất đi ra, thân ảnh đẹp đẽ quý phái trong nháy mắt liền biến mất ở phía sau cửa, đứa con trai áo trắng theo sát sau đó.
“Xem ra người ngày hôm qua Tiểu Bổng Chùy đánh không phải tiểu Vương gia cũng chính là Hoàng tử.” Diệp Diệp đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu ở bên ngoài, Tiểu Bổng Chùy đã gây ra tai họa tru di cửu tộc rồi.”
“Huynh làm sao biết được?” Bách Lý Ca Lâm hỏi.
“Cô gái kia là Quận chúa, hắn lại có thể đi trước nàng, thân phận tất nhiên so với nàng cao quý hơn.”
Tiểu Bổng Chùy có chút kinh ngạc: “Người Hoàng tộc cũng phải tu hành sao?”
“Nguyên nhân chính vì là Hoàng tộc nên mới càng phải tu hành, vì bảo vệ giang sơn dài lâu, trong tộc phải có tiên nhân tọa trấn.
Lục Công trấn là nơi biên giới V.iệt Quốc, tiểu tử áo trắng kia hẳn là người trong Hoàng tộc V.iệt Quốc, cách Lục Công trấn gần nhất chính là chư hầu quốc Triệu Dương, Quận chúa kia chắc là Quận chúa Triệu Dương, cho nên hắn mới nói ở xa tới là khách.”
Tiểu Bổng Chùy nhịn không được mà bội phục nhìn Diệp Diệp một cái: “…..
Ngươi hiểu biết cũng thật nhiều đó.”
Diệp Diệp lơ đễnh cười: “Ở bên ngoài thấy nhiều nên cái gì biết thì nói thôi.”
Rõ ràng đây là cố ý lảng tránh, nhưng mà người ta không chịu nói, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.
Rất nhanh tất cả mọi người theo cửa kia đi ra ngoài, Tiểu Bổng Chùy nhảy xuống xe liền cảm thấy lạnh thấu xương, nhịn không được mà run cầm cập, đập vào mắt chỉ thấy xung quanh trắng xoá một mảnh, lại là một đỉnh núi đầy tuyết.
Tuyết như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, trong chốc lát, đỉnh đầu bọn nhỏ đều trắng xóa cả.
Tiểu Bổng Chùy lạnh đến run cầm cập, ngay cả một bộ quần áo mùa đông nàng cũng không mang, là nàng tính sai rồi.
Khi quay đầu lại nhìn những người khác, Diệp Diệp cùng Bách Lý tỷ muội đang xếp bằng ngồi trên nền tuyết, tuy rằng mặt tái xanh vì lạnh, nhưng vẻ mặt không đến nỗi nào.
Lôi Tu Viễn ở bên cạnh tuy trên người chỉ có một cái áo đầy mụn vá, nhưng lại đứng trong gió tuyết, có vẻ như rất bình thường.
Những đứa nhỏ khác có người ngồi xuống, có người lấy y phục mùa đông khoác thêm, còn người nàng thì đông lạnh như tượng, nhảy tới nhảy lui như con khỉ.
“Tiểu Bổng Chùy đại tỷ đầu, tỷ rất lạnh sao?” Lôi Tu Viễn có chút kinh ngạc.
“Vận nội tức linh khí ra có thể chống đỡ hàn khí đó.”
“Cái, cái gì mà nội tức linh khí......” Tiểu Bổng Chùy lạnh đến nỗi đầu lưỡi cũng không nghe lời nàng.
Đam Mỹ Trọng Sinh
“Cái này một lời khó nói hết, nhưng phàm là người trời sinh có linh căn sẽ biết.
Tỷ đừng vội, hãy bình tĩnh lại rồi vận tức, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Lôi Tu Viễn thấy nàng lạnh đến nỗi môi đều thâm tím, vội vàng cầm tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp, tay nàng quả thực giống như khối băng.
Tiểu Bổng Chùy cảm thấy chính mình như bị gió tuyết xé rách, cái gì mà nội tức linh khí? Nàng không hề hiểu! Tại sao đứa thích khóc Lôi Tu Viễn này vẫn yên ổn như thế? Tại sao ngay cả đứa con trai áo trắng ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh kia cũng không có việc gì? Năm mươi người, chỉ có nàng chật vật không chịu nổi.
Vào thời điểm đang tuyệt vọng, bên tai bỗng nhiên lại vang lên thanh âm khàn khàn kia: “Nín thở.”
Lão tiên sinh kia vẫn còn ở đây? Tiểu Bổng Chùy cứng ngắc mà chuyển động mắt, người đâu rồi? Tại sao luôn không nhìn thấy hắn?
“Nín thở đi đồ ngu xuẩn!” Thanh âm khàn khàn kia không kiên nhẫn nữa.
Tiểu Bổng Chùy ngừng thở, dần dần, không biết là lạnh thành quen hay là nín thở thật sự thần kỳ như vậy, thân thể nàng chậm rãi ngừng run rẩy.
“Thở ra ba lần, hít vào một lần, về sau cứ thở ra hít vào như vậy.”
Đây là phương pháp hít thở để tu hành nội tức sao? Như thế nào lại khác hoàn toàn những gì sư phụ dạy? Thở ra nhiều khí như vậy, sẽ không bị nghẹn chết sao?
“Học cách ngu xuẩn đó, ngươi đến chết cũng học không thành.” Thanh âm khàn khàn nói xong câu đó, đột nhiên im bặt, cuối cùng không nghe thấy tiếng nữa.
Tiểu Bổng Chùy nghe theo hắn chỉ thở ba lần hít vào một lần, vừa mới bắt đ.ầu ngực luôn khó chịu, nhưng cũng không biết làm sao, rất nhanh liền thành thói quen.
Nàng rốt cuộc cũng không còn cảm giác lạnh thấu xương nữa, gió tuyết thổi trên mặt, nhưng nàng lại thấy giống như gió xuân nhu hòa.
Lôi Tu Viễn chợt cảm thấy tay nàng chậm rãi trở nên ấm áp, mừng đến hốc mắt lại đỏ: “Tiểu Bổng Chùy đại tỷ đầu, tỷ không có sao chứ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
Tiểu Bổng Chùy nhất thời chưa quen dùng phương pháp hít thở mới để mở miệng nói chuyện, ngừng trong chốc lát, mới nói: “Ta đã nói rồi, đừng gọi ta như vậy, thật khó nghe.”
“Vậy, vậy đại tỷ đầu.” Lôi Tu Viễn xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt sùng bái mà nhìn nàng, hắn liền nhớ đến hành động anh hùng của Tiểu Bổng Chùy khi cứu chính mình, hắn về sau cũng muốn trở thành người lợi hại như đại tỷ đầu.
Tiểu Bổng Chùy nhìn quanh bốn phía, đỉnh núi không biết khi nào đã chật ních người, giữa không trung xe hồng lộc đã kết bè kết đội, người không ngừng theo trong xe đi ra.
Nàng đưa mắt nhìn lại một cái, trên đầu liền đen nghìn nghịt một mảnh.
Đây là tất cả người vùng Trung Thổ thông qua sơ tuyển sao? Diệp Diệp quả nhiên nói không sai, nơi này có ít nhất hàng vạn người ở đây, nhiều người như vậy, có thể cuối cùng thông qua nhị tuyển là bao nhiêu người?
Tiểu Bổng Chùy chợt thấy trong bọc y phục có đồ vật gì rục rịch, chỉ thấy một phong thư từ trong đó bay ra rồi dừng trước mặt chính mình.
Phong thư màu vàng cam, mặt trên còn có vài vết móng tay, đúng là của Hắc Sa Nữ đưa nàng lúc thông qua sơ tuyển.
Như là bị một bàn tay vô hình giữ lại, phong thư chợt bị xé mở và lá thư bên trong liền bay nhanh ra.
Tiểu Bổng Chùy nhìn thoáng qua, mặt trên có viết tên cùng tuổi tác của nàng, chỗ trống phía dưới chậm rãi hiện lên ba chữ “Hai bảy sáu.”
Trong chốc lát, lá thư và phong thư lập tức hóa thành tro tàn.
Một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu vào cổ tay nàng, trên làn da hiện ra ba chữ “Hai bảy sáu” bằng chu sa viết theo cổ tự.
Cảnh tượng gió tuyết cuồng nộ trước mặt khẽ lay động như nước, trên đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện một ngôi nhà tranh nho nhỏ, rồi tự động mở ra trước mắt bao người.
Trong ngôi nhà trống không chẳng có gì, chỉ có lò sưởi chứa đầy than củi đang cháy âm ỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...