Yến tiệc kết thúc đã là giờ Hợi, Kỳ Kiêu tự mình tiễn các lão thần xuất cung, lại đưa Đôn Túc trưởng công chúa trở về Dục Tú điện mới trở về cung mình.
Trong tẩm điện Hải Yến điện, Giang Đức Thanh hầu hạ Kỳ Kiêu đổi xiêm y, hạ giọng chậm rãi thuật lại: “Bữa tối Thế tử dùng một bát cháo, hai khối điểm tâm bát trân, cũng không ăn thức ăn, nhưng hình như Thế tử rất vừa ý món canh vịt kia, uống hai chén.”
Kỳ Kiêu cười cười, ở chỗ của mình còn có thể ăn nhiều như vậy, xem ra là thật đói bụng rồi. Kỳ Kiêu khơi ngẩng đầu để Giang Đức Thanh cởi nút thắt, thấy vài quyển sách ở trên giường, thấp giọng hỏi: “Mấy quyển sách kia là thế nào? Đã tối hắn còn xem này đó?”
Giang Đức Thanh buồn cười, dừng một lát mới kể: “Thế tử nói hắn lạ giường, hôm nay chắc sẽ không ngủ được, đêm dài, chi bằng đọc sách giết thời gian, nô tài liền đi thư phòng điện hạ tìm vài quyển sách không quan trọng cho Thế tử, ai ngờ còn chưa qua một nén nhang….”
Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận ngủ say trên giường, nhịn không được cười ra tiếng.
Hôm sau, Bách Nhận nằm trên tay Kỳ Kiêu tỉnh lại, bình thường Bách Nhận đều dậy sớm, hôm nay lại không biết làm sao, thẳng đến gần giờ Thìn mới tỉnh lại, Bách Nhận khẽ nhíu mày, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, Kỳ Kiêu nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của hắn, thích cực, cúi đầu đặt lên trán hắn một nụ hôn, cười khẽ: “Không biết đang ở đâu sao?”
Lúc này Bách Nhận mới nhớ lại chuyên hôm qua, lập tức cảnh giác ngồi dậy, Kỳ Kiêu buồn cười nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bách Nhận: “Thế nào? Nếu tối hôm qua thật có chuyện gì, hôm nay mới cảnh giác có phải hơi muộn không?”
Kỳ Kiêu nửa tựa trên gối mềm, trung y mở rộng, một thân da thịt căng đầy phơi bày rất khiến người ta chú ý, Bách Nhận quay đầu không nhìn Kỳ Kiêu: “Thái tử nói đùa….”
“Đùa ngươi a, đến đây….” Kỳ Kiêu ngồi dậy kéo Bách Nhận vào lòng, thấy Bách Nhận chống cự liền thuận miệng tìm lý do, “Ta xem xem vết thương của ngươi…. Tối hôm qua vài lần ngươi muốn gãi, ta đều phải ngăn lại, cả đêm ta đều phải thức trắng trông ngươi, đề phòng lúc ngươi ngủ mê chạm phải.”
Bách Nhận nửa tin nửa ngờ, quả thật lúc nửa đêm hắn có cảm thấy trên cổ có chút ngứa, nhưng có gãi hay không… hắn không biết.
Kỳ Kiêu kéo người lại gần hơn, cẩn thận kéo một ít băng vải ra nhìn xem, thấy thuốc còn đắp ngay ngắn mới yên tâm, cười: “Hẳn là không sao, trước đứng lên đi, sau khi ăn điểm tâm lại để ngự y xem một chút….”
Bách Nhận gật gật đầu, Kỳ Kiêu thấy hắn vẫn luôn căng thẳng, bất đắc dĩ cười cười, chính mình trước xuống giường, buông rèm xuống rồi mới cho hạ nhân đi vào hầu hạ.
Bởi vì có Bách Nhận, đồ ăn sáng ở Hải Yến điện cũng phong phú hơn bình thường, đáng tiếc hai người đều không thích ăn nhiều buổi sáng, chỉ dùng một chút rồi thôi. Bách Nhận do dự một lát: “Điện hạ, lát nữa, sau khi thỉnh an hoàng thượng… ta trước về phủ.”
Bách Nhận nói rất chậm, trong lòng hắn rất xấu hổ, bởi vì đã đáp ứng yêu cầu kia của Kỳ Kiêu, hiện tại chính mình muốn đi đầu đều phải trước nói cho hắn, không có lấy nửa phần tự do. Kỳ Kiêu cầm khăn cung nhân đưa đến lau tay, chậm rãi nói: “Sao lại ăn ít như vậy? Thức ăn ở chỗ cô không hợp khẩu vị ngươi?”
“Không dám.” Bách Nhận hơi cúi đầu, dừng một lát mới lại nói, “Đã một ngày ta không về phủ, trong phủ còn có vài việc phải xử lý, lại nói… ta đi ra ngoài một ngày đêm, bọn họ vẫn còn đang chờ tin của ta….”
Kỳ thật Bách Nhận là muốn gặp Đổng Bác Nho nói chuyện hôn nhân thất bại, còn có việc mình cùng Kỳ Hoa kết thù, nhưng lời này đến trong tai Kỳ Kiêu lại có hàm nghĩa khác, ‘Bọn họ đang chờ tin của ta’? ‘Bọn họ’ là ai? Có phải ý chỉ Sầm Triều Ca?
Kỳ Kiêu tùy tay ném khăn vào trong khay, cười: “Đây đều là việc nhỏ, chuyện trong phủ quản gia của ngươi phải lo lắng, nếu ngươi muốn thứ gì… ta sai người trở về lấy cho ngươi là được.”
Nghĩa là không cho phép mình đi? Bách Nhận cười khổ, thở dài: “Thái tử… lúc đầu không phải nói như vậy, Thái tử muốn giam lỏng ta sao?”
“Làm sao có thể.” Kỳ Kiêu ngoài cười trong không cười, “Đường đường vương Thế tử điện hạ, cô làm sao có thể giam lỏng được ngươi a.”
Bách Nhận còn muốn tranh cãi, nhưng vừa nghĩ đến giao ước giữa mình và Kỳ Kiêu liền nhụt chí, chuyện mình đã đáp ứng, làm sao có thể chối bỏ?
Bách Nhận mỏi mệt xoa mi tâm, thấp giọng: “Vậy… Thái tử vui lòng cho phép ta viết một phong thư đưa cho người trong phủ? Chuyện trong Càn Thanh điện hôm qua, sợ là bọn họ đều đã biết, dù sao ta vẫn phải báo bình an.”
Cho dù là viết thư, kia cũng phải qua tay mình, đưa đi hay không không phải chuyện mình quyết định sao, Kỳ Kiêu gật đầu đồng ý, quay đầu phân phó Giang Đức Thanh: “Dâng bút mực.”
Không bao lâu sau, Giang Đức Thanh đưa văn phòng tứ bảo đến, vì trong tẩm điện không có bàn viết, đành phải đặt lên ghế nhỏ cạnh giường, Bách Nhận cũng không để ý, tùy ý lấy một cây bút, Kỳ Kiêu châm cho Bách Nhận một chén trà nhỏ, sau vẫn luôn đứng bên cạnh Bách Nhận, không nhúc nhích, chờ Bách Nhận hạ bút.
Bách Nhận nhịn không được thầm oán, hắn biết thư của mình chắc chắn sẽ qua tay Kỳ Kiêu, nhưng tốt xấu gì cũng nên chờ lúc khác lại nhìn lén a, hắn còn dám… quang minh chính đại mà xem như vậy!
Kỳ Kiêu không biết suy nghĩ của Bách Nhận, nhưng từ dòng đầu tiên trên thư kia, lửa giận không hiểu sao trong lòng liền tiêu tán, Bách Nhận viết cho Đổng Bác Nho.
Bách Nhận đơn giản giải thích rõ việc hôm qua, lại loáng thoáng đề cập đến chuyện Nhu Gia, cuối cùng nói Đổng Bác Nho yên tâm, vết thương của mình đã tốt, chỉ là hoàng thượng khoan dung độ lượng, Thái tử lại vô cùng chu đáo, nên mới ở lại trong cung.
Bách Nhận lẳng lặng chờ mực khô đi liền gấp lại bỏ vào phong thư đưa cho Kỳ Kiêu: “Làm phiền Thái tử.”
Kỳ Kiêu đưa phong thư cho Giang Đức Thanh: “Giúp Thế tử đưa đi, không cho phép có sơ xuất.” Giang Đức Thanh đáp ứng rời đi, Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, cười, “Không vui?”
Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, trong lòng khó hiểu, vừa rồi người này còn kỳ kỳ quái quái, sao lúc này lại như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là lo lắng vết thương của ngươi…. Ở lại chỗ ta dưỡng vài ngày không tốt sao? Tuy rằng quý phủ của ngươi cũng tốt, nhưng không thể để cho ngự y luôn luôn túc trực. Vết thương của ngươi tuy nói nặng không nặng nhẹ không nhẹ, nhưng ta vẫn không yên lòng.” Kỳ Kiêu cũng ngồi xuống, kéo tay Bách Nhận nhéo nhéo, cười, “Lúc nãy là ta quan tâm thành loạn, ngữ khí không được tốt, mong Thế tử điện hạ bao dung, đừng để trong lòng.”
Kỳ Kiêu đột nhiên hạ mình xin lỗi như vậy, Bách Nhận còn có thể làm sao, chỉ phải lắc đầu: “Không có gì, vốn ta cũng không nổi giận.”
Không biết vì sao, so với việc Bách Nhận thật sự trở mặt cáu kỉnh với mình, Kỳ Kiêu lại càng không muốn thấy hắn đạm mạc như vậy, mới mười lăm tuổi, không phải là lúc tuổi trẻ tràn đầy sao, nhưng Kỳ Kiêu lại rất ít khi ở trên người Bách Nhận cảm thấy được loại sinh động này, Kỳ Kiêu nhịn không được bắt đầu tự kiểm điểm một hồi, có phải hắn ép buộc Bách Nhận quá mức rồi không?
Kỳ Kiêu nhẹ nhàng nắm tay Bách Nhận, một lúc lâu mới thấp giọng: “Bách Nhận… hận ta sao?”
Bách Nhận dừng một lát, lắc đầu. Kỳ Kiêu bật cười: “Không cần phải nói dối, ta đối với ngươi như vậy, ngươi có hận ta cũng là chuyện tất nhiên.”
“Không có.” Đôi mắt Bách Nhận trông suốt lại sạch sẽ, không có một tia né tránh, quả thật hắn không nói dối, “Ta thật không hận điện hạ.”
“Chuyện điện hạ làm với ta, nói trắng ra là, nhân lúc cháy nhà thì hôi của mà thôi. Nhưng… ước định kia, đến cùng là do ta tự mình đáp ứng, ta muốn bảo hộ Nhu Gia, điện hạ cùng ta không thân không quen, đương nhiên không thể hỗ trợ không, đây là chuyện thường tình.” Bách Nhận không được tự nhiên giật giật bàn tay bị Kỳ Kiêu nắm chặt, cúi đầu chậm rãi nói, “Được người khác giúp đỡ, lại còn muốn ghi hận trong lòng, thầm oán người ta, xem người ta là kẻ khiến cho mình khốn khổ, này rất quái đản. Nếu nói hận… ta đương nhiên cũng sẽ hận ngươi, nhưng đó không phải là điện hạ. Giống như điện hạ nói, chúng ta là vì lợi mà đến, đừng nói này đó.”
Kỳ Kiêu chưa bao giờ nghĩ đến Bách Nhận còn nhỏ đã hiểu được nhiều như vậy. Hắn thầm bật cười, nếu ngày sau Bách Nhận biết chuyện đám hỏi cùng Sầm Triều Ca đều do mình bày ra, không biết Bách Nhận còn có thể dùng ánh mắt trong sáng lại bình tĩnh dịu ngoan như thế này cùng mình nói chuyện hay không.
Kỳ Kiêu không thích nhìn bộ dáng Bách Nhận ủ rũ như vậy, cố ý dán sát lại hắn, cười: “Có lợi mà đến, những lời này nói rất đúng, chuyện đám hỏi xem như xong, Thế tử điện hạ… chuẩn bị báo đáp cô vương thế nào?”
Vừa rồi Bách Nhận còn trong trạng thái u sầu nhìn rõ nhân tình ấm lạnh, nghe lời này, sắc mặt liền đổi, nói lắp: “Điện hạ… đã nói trước sẽ không… sẽ không như vậy… ta còn đang bị thương….”
“Yên tâm, điện hạ nhà ngươi không phải người càn rỡ, cho dù bị thương….” Kỳ Kiêu cúi sát tai Bách Nhận, thấp giọng cười, “Cũng không sao, ta cẩn thận một chút, sẽ không để ngươi đau, được không? Bách Nhận, tối hôm qua cô rất mềm lòng, nếu không phải… không chừng lúc này ngươi đang kề cận cô làm nũng, tuyệt đối không chịu rời đi.”
“Điện hạ!” Bách Nhận làm sao nghe qua những lời này, bị Kỳ Kiêu nói hai câu đã đỏ mặt, trách mắng, “Giữa… giữa ban ngày….”
Kỳ Kiêu nở nụ cười, quay đầu hôn hôn mặt Bách Nhận: “Được rồi, làm không cho làm, nói không cho nói, ngươi ngoan ngoãn ngồi ngốc chờ ngự y đến đổi thuốc đi, nhàm chán có thể đi thư phòng tìm sách, ta vào triều, giờ Ngọ trở về cùng ngươi dùng bữa.”
Bách Nhận ước gì Kỳ Kiêu đi mau, vội gật đầu, Kỳ Kiêu lại phải đùa giỡn thêm vài câu mới ra ngoài.
Kỳ Kiêu vừa ra tẩm điện, Giang Đức Thanh liền lên đón, thư của Bách Nhận còn ở trong tay hắn, Giang Đức Thanh nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ… thật gửi thư đi?”
“Ân.” Kỳ Kiêu gật đầu, “Nhớ rõ, để người tự tay giao cho Đổng Bác Nho.”
Giang Đức Thanh có chút không hiểu nhìn Kỳ Kiêu, cười khổ: “Điện hạ… ngày lại không phải thật cần hắn, làm gì phải đem người giữ lại đâu, không chiếm được gì, vừa rồi thiếu chút nữa còn khiến Thế tử nổi giận.”
Kỳ Kiêu cười lạnh: “Hắn không vui thì cứ chịu đi, qua vài ngày nữa Sầm Triều Ca liền đi, ta lúc này họa có điên mới cho hắn trở về, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta đi tìm ai bồi thường!”
Giang Đức Thanh nghĩ lại, vội gật đầu cười: “Vẫn là điện hạ suy nghĩ chu đáo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...