Chạy suốt một đêm ra khỏi Hoàng cung, bốn người ngồi bên đống lửa với bốn tâm trạng khác nhau. Thanh Giác dửng dưng châm củi vào lửa, Thiên Hiểu nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy nhót thỉnh thoảng cất tiếng ngợi khen, Dục Dao cố nén đến nỗi gân xanh trên trán dày cộm, Tố Văn trừng mắt chán ghét nhìn Thiên Hiểu: “Giờ thế nào đây? Ngươi muốn mang theo hắn nữa hay sao?”
Thanh Giác cướp lời nói: “Bỏ lại.” Hắn ngẩng lên, liếc mắt cảnh cáo Dục Dao, “Mang hắn ra ngoài là ngoại lệ, không thể mang hắn theo chúng ta trở về được.”
“Ừ, ta biết.” Dục Dao cúi đầu, “Nhưng ngày mai ta không thể theo các ngươi trở về, ta muốn đến miền Nam trước đã.”
Tiền triều diệt vong, những người thuộc gia tộc Hoàng thất còn lại của tiền triều lưu vong xuống miền Nam, họ chiếm cứ phương Nam, dựng cờ hiệu phục quốc, thu nhận những người trung thành với tiền triều, chống đối triều đình mới, nghiễm nhiên trở thành một quốc gia nhỏ. Thái tử tiền triều này bị giam trong đại lao Hoàng cung là thủ đoạn của Hoàng đế đương triều nhằm ngăn chặn những người phục quốc này…
Hai người nghe Dục Dao nói thì ngẩn ra, Thanh Giác không tán thành nhíu mày nhìn nàng, Tố Văn nói: “Ngươi muốn đưa hắn đi đến triều đình ở phương Nam sao? Hắn cho ngươi uống mê dược gì mà ngươi đối với hắn tốt như vậy?”
Dục Dao lắc đầu: “Không phải ta cố tình muốn đưa hắn đi, ta còn có nhiệm vụ cũ vẫn chưa làm xong, ta muốn đuổi theo người đó để giết chết hắn sao đó mới về phục mệnh với môn chủ.”
Người Phong Tuyết môn nhận nhiệm vụ mới xuất môn, nếu chưa xong nhiệm vụ thì không thể nào trở về, lần này Dục Dao xuất môn là vì nhận nhiệm vụ giết người, nhưng đã ám sát hắn một lần mà thất bại, người này bỏ chạy xuống miền Nam, Dục Dao vừa hay lại gặp được Thanh Giác và Tố Văn, hai người này cần nàng trợ giúp nên mới vào hoàng cung làm mồi. Không ngờ được lúc ra ngoài lại mang theo phiền phức này…
Nghe Dục Dao nói như thế, hai người kia cũng không tiện hỏi nhiều nữa…
Nàng xoay đầu nhìn thấy Thiên Hiểu vẫn còn nhìn chằm chằm đống lửa cháy mà tán thưởng, Tố Văn than khẽ: “Ngươi thật sự muốn cùng hắn đi đến phương Nam sao?”
Đương nhiên… không!
Dục Dao không thể nhịn được nữa đẩy tay Thiên Hiểu ra, lạnh lùng nói: “Từ bây giờ bắt đầu chia hai đường, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, ngươi đi xuống phương Nam tìm nhóm người phục quốc kia, ta đi làm nhiệm vụ, ngươi đừng bám theo ta nữa.”
Sáng hôm sau, sau khi cùng Thanh Giác và Tố Văn chia tay, Dục Dao cùng Thiên Hiểu đi về phương Nam, chỉ mới bắt đầu đi được nửa buổi thôi, Dục Dao liền không chịu nổi tính tình của Thiên Hiểu. Hắn gặp bất cứ gì cũng đều thốt lên khen ngợi, hoa dại ấy đẹp quá, cây to kia đẹp quá, con đường này uốn lượn đẹp quá, trời xanh mây trắng trong mắt hắn tựa như phong cảnh độc đáo lắm, nhìn con sông nhỏ chảy cũng nhìn rất lâu. Nhưng đáng giận nhất là, hắn luôn nắm tay Dục Dao, nói gì cũng không chịu buông, nhưng mà Dục Dao đâu có nhiều thời gian để nhởn nhơ với hắn đâu…
Đứng trên con đường lớn có đôi ngã rẽ, Dục Dao chẳng thèm liếc nhìn Thiên Hiểu cái nào, xoay người bỏ đi. Nhưng nàng chỉ mới đi được hai bước, tiếng bước chân lẹp xẹp giẫm trên đá lại vẳng tới…
Vì Thiên Hiểu mười mấy năm qua chỉ quanh đi quẩn lại ở một chỗ, nên giờ đi lại rất chậm chạp, nhưng hắn không hề than phiền tí nào, vội vội vàng vàng đuổi theo Dục Dao. Hắn vừa mới bị nàng mắng xong, cảm thấy tủi thân, nhưng không dám nói gì nhiều nữa cũng không dám đuổi theo nắm tay nàng nữa, chỉ lẽo đẽo đáng thương ở phía sau, buồn bã nhìn chằm chằm nàng…
Dục Dao dừng lại, hít một hơi thật sâu, đang định nói đạo lý rõ ràng với Thiên Hiểu để cho hắn đừng đi theo nàng nữa, nhưng khi nàng vừa xoay người, Thiên Hiểu lập tức nói: “Ta sai rồi, nàng đừng giận.”
Bản thân là một sát thủ nên không ai quan tâm đến cảm giác của nàng, nàng cũng không biết được quan tâm săn sóc là như thế nào, nhưng giờ phút này dường như nàng hiểu được vì sao Thiên Hiểu lại sợ hãi, đối với hắn mà nói, tất cả những thứ trên thế gian này giống như người bạn thân đã cách xa mình hơn mười năm, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài hắn không thể không lạ lẫm không cảm xúc, nhưng mà hắn lại sợ nàng không vui, càng sợ nàng… bỏ rơi hắn…
Hai bàn tay Thiên Hiểu đan vào nhau, hắn nói: “Nàng đừng ghét ta, cũng đừng bỏ rơi ta.”
Xưa nay Dục Dao vốn thờ ơ lạnh lùng, nhưng lúc này lại mềm lòng đến mức không thể nào nói lời bỏ hắn ở lại.
Thôi vậy, Dục Dao nghĩ, dù sao nàng cũng đi xuống phương Nam, cùng hắn đi chung một đoạn đường cũng không tệ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...