Thiên hậu trở về - Chương 189: Tôi dạy cô hát như thế nào
Tâm trạng của Hạ Vũ bây giờ thật sự không tốt, vô cùng không tốt.
Cô ta không ngờ được bảy đồng đội rác rưởi trước đó đều không thể đánh bại một mình Hạ Lăng, ả phụ nữ thối tha kia vẫn vênh váo đắc ý như trước đứng trên sân khấu, thậm chí còn bình tĩnh thoải mái, trên làn da mịn màng bóng mượt ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có. Vì sao?! Hát rõ ràng là một chuyện rất tốn sức lực, cô ta lại có thể thành thạo như thế?!
Đúng rồi, nhất định là giả vờ!
Trong lòng Hạ Vũ tự động viên mình, cô ta nắm chặt bàn tay, bày ra nụ cười hoàn mỹ nhất của mình, lên sân khấu.
Đây là lần thứ hai Hạ Lăng nhìn thấy cô ta từ khi sống lại đến nay, đứng trên sân khấu đối diện với cô em gái lòng dạ ác độc này. Lần này, cô ta lại muốn bày trò gian xảo gì đây?
"Diệp Tinh Lăng, cô chọn bài hát đi." Hạ Vũ mềm mại yếu ớt nói, bộ dạng kia chiếm được thiện cảm của rất nhiều người.
"Tiểu Lăng, cô cũng đừng bắt nạt Tiểu Vũ." MC nửa đùa nửa thật nói: "Trước đây hai người từng so tài một lần rồi, khi phát hành nước hoa Cánh sao và ca khúc chủ đề, Tiểu Lăng cô đã chiến thắng rất nổi bật, lần này cũng sẽ áp đảo tuyệt đối như vậy sao?"
Vẻ mặt Hạ Vũ tái nhợt, người MC này thật là vạch áo cho người ta xem lưng!
Hạ Lăng cười như không cười: "Vậy phải xem lần này Hạ Vũ có giả bệnh hay không."
Chuyện lần trước Hạ Vũ giả vờ lên cơn đau tim quá ầm ĩ, danh tiếng rất tệ, nếu không phải là Phượng Côn về nước dùng "Cánh bướm trong lồng" thu hút sự chú ý của công chúng, hơn nữa Sở Sâm còn liều mạng tiến hành làm rất nhiều quan hệ công chúng, còn có ít nhiều đám fan hâm mộ nể tình cô ta là cô em gái được Hạ Lăng yêu thương mới không vứt bỏ cô ta mà đi, nếu không, cô ta coi như xong đời rồi.
Lúc này, Hạ Vũ tự giải thích cho mình: "Nhưng lúc đó tim tôi thật sự rất khó chịu, bác sĩ nói tôi bị kích thích quá lớn, sinh ra triệu chứng gần giống như lên cơn đau tim." Đây cũng là lý do mà tổ quan hệ công chúng chuẩn bị cho cô ta, họ rất vất vả mới nghĩ được, khi cảm xúc không tốt, một số người sẽ sinh ra triệu chứng tương tự như lên cơn đau tim, như một chứng rối loạn thần kinh ở tim, khi đến bệnh viện kiểm tra thì lại rất khỏe. Vì vậy, ngay sau đó, tổ quan hệ công chúng nhẹ nhàng thở phào một hơi, bọc lên người Hạ Vũ tất cả những chứng bệnh không giải thích được kia... A đúng rồi, những bệnh này còn có một tên gọi đặc biệt khác, bệnh thần kinh.
Đúng là bệnh thần kinh mức độ thấp, thể hiện qua tinh thần yếu ớt.
Hạ Vũ cho dù có không bằng lòng hơn nữa, cũng chỉ đành chấp nhận, cái danh cảm xúc yếu ớt không chịu nổi kích thích, dù sao còn tốt hơn tai tiếng lòng dạ độc ác vu oan giá họa cho người khác, ít nhất cái đầu tiên còn có thể để cô ta tiếp tục đi trên con đường mỏng manh này.
Hạ Lăng cũng biết cô ta bị chụp cho những bệnh này, bây giờ mới nói: "Bị kích thích nhiều quá sao? Thật sự xin lỗi, tôi không biết nếu lần này tôi thắng cô, có tính là khiến cô quá kích thích hay không?"
"Ha ha ha." Dưới sân khấu có khán giả bật cười: "Hạ Vũ này quá không biết xấu hổ rồi, cho rằng thần kinh yếu là có thể làm mọi thứ sao? Cô ta còn chưa hát, đã lấy bệnh ra làm bia đỡ, cho rằng Diệp Tinh Lăng sẽ kiêng dè, không dám thắng cô ta sao?"
"Phải đó." Bên cạnh là một fan của Diệp Tinh Lăng, trực tiếp bắt tay thành loa lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Lăng cố lên! Hạ gục cô ta! Tạo ra kỳ tích, phá kỷ lục đi!"
"Hạ gục cô ta! Sáng tạo kỳ tích! Phá kỷ lục!" Rất nhiều khán giả đều tham gia đội ngũ hò hét.
"Sao các người có thể như vậy?" Có fan Hạ Vũ tức giận bắt bẻ: "Sức khỏe Tiểu Vũ vốn không tốt, các người còn kích thích cô ấy như thế!"
"Thân thể không tốt còn đến thi đấu làm gì, bệnh thần kinh cũng vẫn là bệnh thần kinh, sao không về nhà dưỡng bệnh đi?!" Lập tức có người mắng lại.
Fan Hạ Vũ tức giận đến suýt khóc.
Trên sân khấu Hạ Vũ cũng rưng rưng muốn khóc, bộ dạng như phải chịu oan uổng lớn bằng trời.
"Tôi còn chưa áp đảo tuyệt đối, cô ấy đã như vậy." Hạ Lăng cười nhạt đáp lời MC: "Hiện tại tôi hơi do dự, có nên trực tiếp bỏ cuộc chịu thua không? Nếu không thắng Hạ Vũ rồi, cô ấy lại lên cơn đau tim thì làm sao?"
Hạ Vũ bị cô giễu cợt, tức giận cực kỳ, lại không thể nào phát ra được, đành phải nói: "Diệp Tinh Lăng, mời cô dốc toàn lực thi đấu, đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất với đối thủ của mình!"
"Dốc toàn lực thi đấu? Tôi sợ cô không chịu nổi." Hạ Lăng vẫn nhàn nhạt nói.
Hạ Vũ tức đến sắp nổ phổi rồi: "Tôi sẽ chịu được."
"Vậy thì tốt, "Ngón tay trên ô cửa kính" và "Cánh sao", cô tự chọn một bài đi, chọn bài mà cô nắm chắc nhất, đừng khách sáo với tôi." Cô có ý định muốn nhìn Hạ Vũ chịu mất mặt, căn bản không chỉ định ca khúc giống những người kia, nhưng như vậy, Hạ Vũ nào có mặt mũi mà chọn "Cánh sao"? Bây giờ, tất cả mọi người đều biết "Cánh sao" dễ hát hơn "Ngón tay trên ô cửa kính", nếu Hạ Vũ dám chọn "Cánh sao", chính là thể hiện rằng cô ta không tự tin, không có thực lực!
Hạ Lăng khi bắt đầu đã dùng "Cánh sao" làm nền nhiều như vậy, giờ phút này rốt cuộc cũng có chỗ dùng rồi.
Hạ Vũ quả thật sắp nội thương: "Vẫn là cô chọn đi."
"Đừng, tôi không dám bắt nạt cô." Hạ Lăng cười: "Nếu trong thời gian ngắn cô không nghĩ ra, thì tôi hát trước cũng được, dù sao cũng vẫn phải dạy cô hát như thế nào."
Cái... Cái gì? Dạy Hạ Vũ hát như thế nào?
Còn chưa bắt đầu so tài, cô đã nói ra lời kiêu ngạo như vậy, đây là sự tự tin mạnh mẽ đến mức độ nào!
"Diệp Tinh Lăng hay lắm!"
"Diệp Tinh Lăng hành lại Hạ Vũ!"
Dưới sân khấu, rất nhiều người hưng phấn kêu lên.
Hạ Vũ lần này thật sự muốn khóc, cái gì chứ, không phải lần trước thua người phụ nữ này một lần thôi sao, mọi người đều đã nghiêng hết về phía cô ta rồi? "Tôi hát ‘Ngón tay trên ô cửa kính’” Cô ta ấm ức, nhưng vẫn quật cường nói.
"Đừng hối hận." Hạ Lăng vẫn cười nhạt như trước.
Cô biết rõ, hai bài hát này Hạ Vũ đều không có cách nào hát tốt được, Hạ Vũ trời sinh cơ thể yếu ớt, không đủ sức lực, không hát được loại ca khúc cần thực lực nổi trội mới có thể thể hiện.
Qủa nhiên, bài hát ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ của Hạ Vũ, chẳng qua chỉ miễn cưỡng nghe lọt tai mà thôi.
Biểu hiện bình thường, muốn khen cũng chẳng có gì để khen.
"Hát quá bình thường, ôi dào." Dưới sân khấu có khán giả thất vọng nói: "Đây là em gái của thiên hậu Hạ Lăng sao, thiên phú ca hát còn không bằng một nửa của chị gái."
"Đúng vậy đó." Một khán giả khác nói: "Thật quá đáng tiếc."
"Vẫn là Diệp Tinh Lăng hát nghe hay hơn, hơn nữa các người phát hiện ra không, cô ấy còn có thần thái của thiên hậu."
"Đúng là như vậy." Không ít người hùa theo.
Trên sân khấu, Hạ Vũ đang buồn bực muốn chết, vẫn phải cười nói: "Diệp Tinh Lăng, đến lượt cô hát." Vừa nãy sau khi người phụ nữ thối tha này hát hết bài, còn nói mấy câu phê bình rất sắc bén, khiến tất cả mọi người xuống sân khấu không còn gì để nói, lần này cô ta quyết định chặn miệng cô, bảo người phụ nữ xấu xa này trực tiếp hát luôn, không phê bình nữa.
Hạ Vũ không muốn mất mặt.
Hạ Lăng nhìn ra ý đồ của cô ta, có điều, ban đầu vốn dĩ cũng không định phê bình gì cô ta. Trước đó Hạ Lăng phê bình từng người, mặc dù là châm chọc, nhưng từng câu đều có ý nghĩa, mỗi chữ như ngọc, nếu họ chịu nghe lọt tai, như vậy sẽ thu hoạch được rất nhiều. Nhưng, đối với Hạ Vũ? Thật xin lỗi, kiếp trước cô đã làm người tốt đến phát chán rồi, đời này không muốn tiếp tục giúp cô ta nữa.
Có điều...
"Vẫn để tôi dạy cô hát như thế nào đi." Cô khẽ mỉm cười với Hạ Vũ, dáng vẻ tao nhã nhấc váy, nâng micro lên.
Tiếng nhạc đệm như nước tràn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...