Translator: Nguyetmai
Không ai hiểu con bằng mẹ, nên dĩ nhiên Tưởng Lệ hiểu rõ Hạ Ý Hiên như lòng bàn tay. Bộ dạng lén la lén lút nhoài người ra cửa ban nãy của Hạ Ý Hiên rõ ràng là đang rắp tâm làm chuyện xấu gì đó.
Hạ Ý Hiên xoa lỗ tai bị nhéo đau của mình, gào lên kêu oan.
"Mẹ, mẹ xem con trai của mẹ đáng yêu ngây thơ biết mấy, trông giống như kẻ chuyên gây chuyện lắm sao?"
"Con không giống…"
"Đúng thế!"
"Mới là lạ."
"…"
Tưởng Lệ trợn mắt với cậu ta, sắc mặt nghiêm túc nói: "Trước đây cho dù con làm gì, mẹ cũng đều có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng nay, ông nội con vừa qua đời, nếu con không ngoan ngoãn, khiến linh hồn của ông nội con dưới suối vàng không được yên nghỉ, thì mẹ tuyệt đối sẽ cho mông của con nở hoa luôn, con có tin không?"
"Con tin, con tin." Hạ Ý Hiên che lấy cái mông dường như sắp nở hoa của mình, vội vàng gật đầu.
Tưởng Lệ trước nay luôn là mẹ hiền, nhưng là người mẹ nghiêm khắc thưởng phạt phân minh, cho dù mẹ nói gì, thì nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nếu không hôm sau mông của cậu chắc chắn sẽ gặp họa. Cậu không muốn cái mông trắng nõn trắng nà của mình xuất hiện thêm mấy dấu tay đỏ ửng đâu.
Thấy con trai cũng coi như biết điều, Tưởng Lệ thở phào một hơi: "Trước khi ăn cơm tối, con cứ ở trong phòng của mình đi!"
Hạ Ý Hiên nhăn nhó mặt mày, bộ dạng như chết đến nơi: "Không phải chứ!"
Cậu còn muốn ra ngoài đợi Tiểu Sách Sách nữa!
"Con có ý kiến hả?" Tưởng Lệ ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Hạ Ý Hiên một cái, Hạ Ý Hiên lập tức đứng thẳng người dậy: "Không có ý kiến ạ."
"Thế còn được."
Sau khi Tưởng Lệ ra ngoài, Hạ Ý Hiên nằm bẹp trên giường than ngắn thở dài. Tại sao lần nào, cậu cũng phải khuất phục trước uy lực của bà Tưởng vậy nè?
…
Hạ Ý Hiên vô cùng buồn chán nằm nhoài trên giường, xoa xoa lỗ tai vừa bị nhéo cho đỏ bừng, thầm nhủ: Sao lâu thế mà Tiểu Sách Sách vẫn chưa đến nhà mình, chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ? Trời ơi, nếu Tiểu Sách Sách xảy ra chuyện gì trên đường đến nhà mình, vậy thì là lỗi của cậu ta rồi.
Hạ Ý Hiên càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, vội vàng bò dậy, nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Sách Sách. Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không ai nghe máy, trong lòng Hạ Ý Hiên hơi bồn chồn, chắc không phải xảy ra chuyện gì thật rồi chứ! Cũng may, khi cậu ta gọi đi lần thứ hai, điện thoại đã được kết nối.
"Có phải là Tiểu Sách Sách không?" Hạ Ý Hiên hỏi thăm.
"Đúng thế!" Giọng nói của Tiểu Sách Sách mang theo giọng mũi khi vừa tỉnh dậy: "Ăn là ai thế!"
"Anh là ông nội của mày."
"Ông nội của em?" Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, giọng nói ngây thơ của Tiểu Sách Sách vang lên: "Ông nội của em mất rồi."
"Ông hai của mày."
"Em không có ông hai."
"…"
Hạ Ý Hiên bị cái đầu heo của thằng nhóc này làm cho tức muốn xỉu. Nếu thằng nhãi này đứng đối mặt với Hạ Kỳ…
Chậc chậc chậc, chắc chắn sẽ thảm bại.
Cậu ta cũng không trông mong Tiểu Sách Sách có thể chiến thắng, chỉ cần có thể khiến Hạ Kỳ cảm thấy khó chịu là được rồi.
Hạ Ý Hiên khẽ hắng giọng: "À, Tiểu Sách Sách này, anh là ăn Hiên của em đây."
Tiểu Sách Sách "à" một tiếng, hỏi: "Ăn Hiên, ăn gọi điện thoại cho em làm gì thế?"
"…" Hạ Ý Hiên nhẫn nại nói: "Chẳng phải em bảo đến nhà anh thăm vợ của em sao?"
"Đúng thế!"
Hạ Ý Hiên cười giả lả hỏi: "Vậy em đâu rồi?"
"Đang trên đường đến nhà anh mà!"
Hạ Ý Hiên giật giật khóe miệng, hỏi: "Giờ em đi đến đâu rồi?"
"Nhật Bản."
"…" Hạ Ý Hiên choáng váng đầu óc: "Nhà anh với nhà em chỉ cách nhau một con đường quốc lộ, em bảo với anh là bây giờ em đi tới Nhật Bản rồi, Tiểu Sách Sách, bộ em coi anh là con nít ba tuổi để lừa sao?"
Tiểu Sách Sách ở đầu bên kia điện thoại rất vô tội: "Không đâu, em đang nghỉ mát ở Mỹ, bây giờ đang ngồi máy bay về Trung Quốc để đến nhà anh mà!"
"…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...