Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ đẩy cửa nhà ra, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên sững người lại.
Nếu như không phải đã quen thuộc với cách trang hoàng, bài trí trong phòng khách thì cậu còn thật sự cho rằng mình đã vào nhầm nhà.
Trên sàn phòng khách phủ kín những miếng in hình chữ cái, trên đệm còn đặt bảy, tám mảnh đồ chơi rời rạc. Một đứa bé mũm mĩm đang mặc quần áo hình Mickey nằm ngoan ngoãn trên đệm không nhúc nhích.
Phía sau ghế sofa còn có một chiếc xe đẩy em bé mới tinh và một cái vali hành lý còn cao hơn cả ghế sofa.
Hạ Kỳ cởi giày ra, giẫm lên đệm, ôm lấy đứa bé nho nhỏ kia.
Đôi môi đỏ hồng hơi nhếch, trong hơi thở phát ra tiếng ngáy khò khò, khuôn mặt phúng phính, phập phồng theo từng nhịp thở.
Đứa bé này không phải Tiểu Miêu Miêu thì là ai?
Bảo mẫu phụ trách giữ Tiểu Miêu Miêu vừa đi vệ sinh quay lại đã nhìn thấy một bé trai mặc áo sơ mi trắng đang ôm cô chủ, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
"Cậu chính là cậu Hạ Kỳ đúng không?"
Hạ Kỳ lạnh nhạt gật đầu: "Vâng, là cháu. Dì là bảo mẫu của Tiểu Miêu Miêu đúng không ạ?"
"Đúng vậy." – Cô bảo mẫu gật đầu lia lịa không ngừng.
Rõ ràng chỉ là một cậu bé mười tuổi nhưng trên người lại có một khí chất không thể nói nên lời.
Khi bị ánh mắt lạnh nhạt của thằng bé quét qua, chẳng hiểu sao chị lại cảm thấy có áp lực vô hình đè lên người.
Ngay cả một người hơn ba mươi tuổi như chị cũng hơi e ngại.
Hạ Kỳ đột nhiên hỏi: "Chẳng phải dì Hạ nói tối mới đưa Tiểu Miêu Miêu sang đây sao?"
"Vốn dĩ định tối mới đưa sang nhưng vì chuyến bay của bà chủ tạm thời bị đổi thời gian nên bà chủ mới bảo dì đưa cô chủ sang sớm hơn một chút."
Bảo mẫu nói lại y nguyên lý do thoái thác mà Hạ Mộng đã dạy chị, chỉ là lúc nói đến phần sau thì giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Thật ra Hạ Mộng đã thu xếp xong xuôi những món đồ này từ tối qua rồi. Sáng sớm hôm nay, sau khi nhận được sự đồng ý của Hạ Kỳ, cô đã vội vã đưa con gái sang nhà họ Hạ ngay lập tức.
Tiểu Miêu Miêu đang ngủ ngoan trong lòng đột nhiên tỉnh dậy. Sau khi đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn thấy rõ người đang ôm mình là anh Hạ Kỳ đẹp trai, cô bé liền vui vẻ vung vẩy, tay chân đạp loạn xạ.
Hạ Kỳ cưng chiều chỉ vào chóp mũi nho nhỏ, hồng hồng, đáng yêu của con bé, nói: "Anh dẫn em đi thăm em gái anh nhé, được không nào?"
Tiểu Miêu Miêu không hiểu Hạ Kỳ đang nói gì, nhưng cái miệng nhỏ lại toe toét, cười khanh khách.
"Em dễ thương quá."
Ma xui quỷ khiến, Hạ Kỳ lại cúi đầu hôn lên mặt con bé một cái.
Da mặt cô bé căng mà mềm mại, lúc môi cậu chạm vào cứ như vừa chạm vào thạch vậy, khiến cậu muốn há miệng cắn một cái.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Nếu như thật sự để lại dấu răng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thì cậu sẽ rất đau lòng.
Nụ hôn này của Hạ Kỳ rất thuần khiết, chỉ là trong lòng đã có cảm giác khác.
Cậu đã có một cảm giác muốn chiếm đứa bé trong lòng làm của riêng.
Hạ Kỳ dùng má cọ cọ vào bên tai con bé, ngửi mùi sữa thơm trên thân thể nhỏ bé, giọng nói cũng bất giác dịu dàng hơn: "Ngoan!"
Sau đó, cậu bế Tiểu Miêu Miêu lên lầu hai.
Lúc cậu đẩy cửa bước vào, Hạ Lâm đang nằm trong nôi bú sữa, thím Nghiêm ngồi ghế kế bên, trong tay cầm một chiếc khăn gấm, thỉnh thoảng lau chút sữa đọng ngay khóe miệng Hạ Lâm.
Hạ Lâm chỉ mới hai tháng, nhỏ hơn Tiểu Miêu Miêu một tháng, nhưng lại rất nghe lời. Đây cũng là lý do vì sao ba mẹ cậu lại yên tâm giao em gái cho cậu.
Hạ Lâm uống sữa xong thì đi ngủ luôn. Hạ Kỳ sợ Tiểu Miêu Miêu sẽ đánh thức Lâm Nhi nên chỉ đứng ở đó một lát đã bước ra ngoài.
Ngay lúc cậu bế Tiểu Miêu Miêu xuống lầu, Miêu Kỳ Phong cũng đã cầm mấy cái túi của Túy Tiên Cư bước đến.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu trong vòng tay Hạ Kỳ, cậu ta nhảy về sau một bước theo phản xạ.
"Má!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...