Translator: Nguyetmai
Buổi tối, lúc ăn cơm, Hạ Kỳ ngồi cạnh Tiểu Miêu Miêu chăm chú cúi đầu gỡ xương cá. Trong bát Hạ Lê Hân cũng có một miếng cá, anh đang làm động tác không khác Hạ Kỳ là bao.
Phải nói, gen chiều vợ đúng là cũng có thể di truyền.
Còn Hạ Lâm thì không thích ăn cá nên hai người đàn ông chỉ việc chăm lo cho người bên cạnh mình. Hơn nữa, tính cô bé tự lập từ nhỏ, đến hai tuổi là đã không cần ai đút cho ăn rồi.
Hạ Lê Hân nhìn cậu con trai thông minh, khôi ngô tuấn tú của mình, đôi mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
"Tiểu Kỳ, con muốn học trường cấp hai nào?"
Lần này, Hạ Kỳ đứng thứ nhất toàn tỉnh, tất cả các trường chuyên cấp hai của tỉnh hay các tỉnh khác đều sẵn sàng chào đón Hạ Kỳ. Vì vậy cậu có rất nhiều sự lựa chọn.
"Cứ học ở trường bây giờ thôi ạ!" Hạ Kỳ mím môi nói với vẻ thản nhiên. Đây là chuyện mà Hạ Kỳ đã quyết định xong từ rất lâu rồi.
Trường học hiện giờ của cậu là trường dành cho quý tộc. Mặc dù không sánh được với các trường chuyên khác nhưng cũng không phải là quá kém. Hơn nữa, hết hè này là Tiểu Miêu Miêu phải đi mẫu giáo rồi, cậu không muốn ở quá xa cô bé.
Hạ Lê Hân gật đầu, anh hiểu rõ khả năng của con trai. Kể cả không theo học mấy trường chuyên lớp chọn đó thì cũng không thể làm mai một tài năng của cậu nhóc được. Vả lại từ trước đến giờ, nhà họ Hạ vẫn luôn coi trọng vợ hơn. So với vợ thì học hành, trường học gì đó đều chẳng là gì hết.
Lúc này, Ngọc Mạn Nhu cũng nói chen vào.
"Lên cấp hai là phải đi tập huấn quân sự nhỉ?"
Hạ Kỳ gật đầu: "Ngay mùng một tháng sau ạ."
Ngọc Mạn Nhu lo lắng hỏi: "Vậy Tiểu Miêu Miêu phải làm sao đây?"
Ngoài Hạ Kỳ ra, Tiểu Miêu Miêu chẳng chịu theo ai hết. Hạ Kỳ vô thức nhìn thoáng qua Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu được nhắc đến trong câu chuyện thì ngước lên nhìn cậu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: "Ôn ã, ăn muốn đi âu*?"
(*) Ông xã, anh muốn đi đâu?
Hạ Kỳ xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Miêu Miêu, dịu dàng nói: "Ôn ã không đi đâu hết, chỉ ở bên Miêu Miêu thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Có được lời hứa của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu mới hết chu môi, nhoẻn miệng cười: "Được, ôn ã không được bỏ rơi Miêu Miêu đó."
Hạ Kỳ nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của Tiểu Miêu Miêu một hồi lâu, trầm ngâm mấy giây rồi mới nói với Ngọc Mạn Nhu: "Con sẽ mang Tiểu Miêu Miêu đi cùng." Cậu thật sự không nỡ để Tiểu Miêu Miêu ở nhà một mình.
"Trời nóng như vậy sẽ làm con dâu của mẹ bị cháy nắng, xấu xí mất." Nhìn làm da trắng trẻo mềm mại, trong veo như nước của Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu đau lòng nói. Phụ nữ làm đẹp vì người thưởng thức mình. Ngọc Mạn Nhu đương nhiên không nỡ để cô con dâu bé nhỏ của mình phơi nắng thành da châu Phi được.
"Con sẽ chống nắng thật tốt cho Tiểu Miêu Miêu." Đừng nói Ngọc Mạn Nhu, ngay chính Hạ Kỳ cũng đau lòng cơ mà, đương nhiên cậu sẽ sắp xếp đâu vào đấy tất cả mọi thứ.
…
Bất kể là trường học nào thì cũng đều cực kỳ khoan dung đối với những học sinh giỏi.
Hạ Kỳ gọi điện thoại cho hiệu trưởng phụ trách những khối cấp hai, hiệu trưởng nghe thấy Hạ Kỳ muốn tiếp tục ở lại trường mình thì vô cùng vui mừng. Ông lập tức đồng ý yêu cầu muốn dẫn theo Tiểu Miêu Miêu tham gia kỳ tập huấn quân sự của Hạ Kỳ.
Nực cười, ông ta chắc chắn sẽ không vì chuyện cỏn con ấy mà đánh mất một hạt giống tốt như Hạ Kỳ.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Kỳ ôm cơ thể nhỏ bé, mềm mại của Tiểu Miêu Miêu đi lên tầng.
"Miêu Miêu, ôn ã phải đến một nơi rất nóng, em sẽ đi cùng anh chứ?"
"Nóng lắm ạ?" Tiểu Miêu Miêu cau mày hỏi, cô bé sợ nhất là nóng.
Hạ Kỳ nhớ đến nhiệt độ trên dự báo thời tiết, gật đầu chắc nịch: "Rất nóng, rất nóng."
"Ôn ã, anh nhất định phải đến đó sao?"
"Ừm."
"Không thể không đi sao?" Tiểu Miêu Miêu hỏi lại.
"Không thể."
Tiểu Miêu Miêu im lặng, cái đầu nhỏ ủ rũ ghé vào vai Hạ Kỳ. Một bên là ôn ã, một bên là thời tiết mà cô bé ghét nhất. Đây quả thực là một sự lựa chọn rất khó khăn!
Tiểu Miêu Miêu ghé vào vai Hạ Kỳ thở dài liên tiếp, như bà cụ non.
Hạ Kỳ cười véo mũi của cô nhóc: "Nếu Miêu Miêu sợ nóng thì cứ ở nhà với chị Trương, hoặc là đến Hoành Điếm chơi với mẹ Ngọc đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...