Translator: Nguyetmai
Giáo viên chủ nhiệm gọi một cuộc cho Ngọc Mạn Nhu trước. Điện thoại đổ chuông mấy tiếng mà không có ai nghe máy, một giây trước khi điện thoại tự động cúp máy mới được kết nối.
"A lô, xin chào, cho hỏi cô là mẹ của học sinh Hạ Kỳ phải không? Tôi là…"
"Cô là ai vậy, bây giờ chị Mạn của chúng tôi đang quay phim, không rảnh để tiếp chuyện cô."
Nói xong, đầu bên kia không kiên nhẫn, không cho giáo viên chủ nhiệm cả thời gian nói rõ mà cúp máy luôn. Mặc dù Hạ Kỳ không đứng gần giáo viên chủ nhiệm nhưng cô lại cố ý mở âm lượng điện thoại thật lớn, còn để loa ngoài, mục đích là để Hạ Kỳ nghe thấy, sau đó mà biết đường ngoan ngoãn.
Nhưng người ở bên kia điện thoại dường như chẳng hề nể mặt giáo viên chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm bị mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn rất buồn cười.
Hạ Kỳ thầm cười lạnh trong lòng.
Giáo viên chủ nhiệm không nuốt trôi cục tức này, lại cầm điện thoại lên gọi cho ba của Hạ Kỳ. Lần này, điện thoại nhanh chóng được kết nối, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đang đắc ý thì người bên kia điện thoại đã trực tiếp lên tiếng.
"Bây giờ tổng giám đốc của chúng tôi đang bận họp, có chuyện gì đợi nói sau nhé."
Nói xong, bên kia cúp điện thoại trong khi giáo viên chủ nhiệm vẫn đang ngây mặt ra.
Giáo viên chủ nhiệm: "..."
…
Miêu Kỳ Phong đi đi lại lại trong ký túc xá, nhịp tim đập vô cùng nhanh, luôn có linh cảm chẳng lành.
Cạch cạch…
Cửa ký túc xá bị người ta đẩy vào từ bên ngoài, cơ thể gầy gò của Hạ Kỳ xuất hiện ở cửa ra vào. Miêu Kỳ Phong vội vàng chạy đến săn đón, sốt sắng hỏi: "Hạ Kỳ, giáo viên chủ nhiệm tìm cậu nói gì vậy?"
"Cậu nghĩ cô tìm tớ để nói gì?"
Hạ Kỳ đi về phía giường lớn ở chính giữa phòng, đánh thức Tiểu Miêu Miêu đang ngủ say, bế cô bé đi về phía phòng tắm.
"..." Tóm lại là không thể nào tìm cậu để nói về lý tưởng cuộc đời được.
Thấy Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu đi vào phòng tắm, Miêu Kỳ Phong cũng đi theo.
"Vậy cô chủ nhiệm đã nói gì thế?"
"Gọi phụ huynh."
"…"
Khóe miệng Miêu Kỳ Phong giật giật.
Giáo viên chủ nhiệm bị mất mặt, trong lòng không nuốt trôi cục tức ấy, bảo cậu thứ hai nhất định phải dẫn theo phụ huynh tới trường học, bằng không thì cậu có thể không cần tới trường nữa.
Hạ Kỳ lại chẳng để tâm, tới trường học vốn là do mẹ cậu bắt cậu đi, có đến hay không cũng như nhau cả thôi.
Tiểu Miêu Miêu nằm sấp trong lòng Hạ Kỳ như con mèo con lười biếng, đôi tay nhỏ níu lấy ngực áo sơ mi của Hạ Kỳ, đôi tay trắng mịn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nghe thấy câu nói của Hạ Kỳ, cô bé nghiêng đầu hỏi: "Gọi phụ hênh là cái dì vậy*?"
(*) Gọi phụ huynh là cái gì vậy?
Dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của Tiểu Miêu Miêu vừa hồn nhiên vừa đáng yêu, nơi nào đó trong lòng Hạ Kỳ như tan chảy, cơn giận vừa phải chịu ở chỗ giáo viên chủ nhiệm cũng tan đi không ít.
Cậu khẽ vuốt mái tóc ngắn hơi rối của Tiểu Miêu Miêu, sự dịu dàng trong đôi mắt đen láy như có thể véo ra nước.
"Không có gì, Tiểu Miêu Miêu giơ tay ra nào, ôn ã rửa tay cho em."
"Dạ được."
Nếu không có gì thì chại hao nãy giờ mặt chú cứ ủ dột vậy?
Trong lòng Tiểu Miêu Miêu ngờ vực nhưng không hỏi ra miệng.
Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Miêu Miêu bớt buồn ngủ hơn hẳn. Hạ Kỳ đặt cô bé lên giường, Tiểu Miêu Miêu rời khỏi lòng Hạ Kỳ, mới phát hiện trên áo sơ mi của Hạ Kỳ có gì đó màu xanh lam.
"Ôn ã, chại hao áo sơ mi lại bẩn vậy*?"
(*) Ông xã, tại sao áo sơ mi lại bẩn vậy?
Miêu Kỳ Phong ở bên cạnh cũng nhìn lại theo tiếng của Tiểu Miêu Miêu, vệt mực màu xanh lam trên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Kỳ vô cùng chói mắt.
"Cậu…"
"Lúc đi học không để ý nên dây ra thôi."
Hạ Kỳ thản nhiên nói xong, xoay người đến lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ ở trong tủ quần áo ra rồi đi vào phòng tắm. Để lại Tiểu Miêu Miêu và Miêu Kỳ Phong ở bên ngoài, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Hạ Kỳ đã qua độ tuổi có thể làm vẩy mực lên người từ lâu rồi, hơn nữa cậu ta nhớ rõ là lúc tan học, trên người Hạ Kỳ không có vệt mực màu xanh lam nào hết mà!
Chẳng lẽ là giáo viên chủ nhiệm làm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...