Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Em nói cái gì?"

Trái tim vừa mới được đặt xuống, còn chưa kịp ổn định thì đã lập tức bị câu nói này của Hạ Kỳ làm bắn ra ngoài. Cô đứng phắt dậy khỏi ghế, đôi kính cũng trượt xuống khỏi mũi, để lộ ánh mắt kinh ngạc.

Ngón tay cô run run chỉ vào Hạ Kỳ: "Em nói lại câu vừa rồi xem nào."

Hạ Kỳ nhướng mày, nói lại rành mạch câu nói vừa rồi, không thiếu một chữ nào.

"Tiểu Miêu Miêu không phải bạn gái của em, em ấy là vợ chưa cưới của em."


Nghe vậy, mặt cô chủ nhiệm bỗng tối sầm lại, cơ thể yếu ớt lung lay như có ai vừa đánh một đòn chí mạng. Dừng lại một lát, cô ổn định tâm trạng, tay đỡ trán, thất vọng khoát tay: "Chia tay, chia tay, mau chia tay đi."

Hạ Kỳ cau mày, không vui nói: "Thưa cô, đây là chuyện riêng của em, cô vượt quá chức trách rồi đó."

"Cái gì là việc riêng?" Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy lời phản bác của Hạ Kỳ, cơn giận dữ trong lòng trào lên bừng bừng, cô tiện tay cầm chiếc bút máy ném về phía Hạ Kỳ: "Em đừng quên thân phận của mình, bây giờ em đang là học sinh, học sinh phải nghe theo lời của giáo viên."

Khi giáo viên chủ nhiệm ném chiếc bút máy về phía Hạ Kỳ, Hạ Kỳ né người sang một bên, may mà tránh được. Chiếc bút máy đập vào cái ghế trước mặt Hạ Kỳ.

"Bịch" một cái, chiếc bút máy rơi xuống ghế.

Đầu ngòi vừa đúng chỉ về phía Hạ Kỳ, bắn ra chút mực, tạo thành một vệt mực màu xanh lam trên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Kỳ. Trên áo sơ mi trắng có vết mực khiến Hạ Kỳ cực kì khó chịu, cậu cúi đầu nhìn vết mực xanh lam trên chiếc áo trắng tinh của mình.

Sắc mặt Hạ Kỳ khó coi đến cực điểm, ánh mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm cũng trở nên lạnh lẽo vô tình: "Thưa cô, xin cô hãy chú ý hành động của mình."

Giáo viên chủ nhiệm đang nổi nóng, bây giờ lại nghe thấy câu nói như ra lệnh của Hạ Kỳ, cơn giận trong ngực sắp bị chọc cho nổ tung.

"Hành động của cô làm sao?" Giáo viên chủ nhiệm đập mạnh lên bàn làm việc của mình, lửa giận cộng với cơn đau ở tay khiến giáo viên chủ nhiệm càng tức giận hơn: "Hạ Kỳ, bây giờ đang nói về vấn đề của em đó."

Vẻ mặt Hạ Kỳ thản nhiên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào giáo viên chủ nhiệm: "Em không cảm thấy mình có vấn đề gì hết."


"Yêu sớm là vấn đề lớn nhất lúc này của em."

"Đó là chuyện riêng của em, thưa cô, cô vượt quá chức trách rồi đó."

Cứ phản bác qua lại, giáo viên chủ nhiệm không nhịn được nữa.

"Được được được, Hạ Kỳ, em đúng là giỏi lắm, cô đã làm nghề giáo viên mười mấy năm rồi mà vẫn chưa gặp học sinh nào ngoan cố không chịu thay đổi như em. Em không chịu nghe lời cô đúng không, trước giờ lên lớp buổi chiều, bảo phụ huynh của em đến đây một chuyến. Cô không quản được em thì để phụ huynh nhà em quản em."

"Gọi phụ huynh" là tuyệt chiêu cuối cùng của giáo viên, bình thường chỉ cần nhắc đến "gọi phụ huynh" thì bất kể là học sinh cứng đầu cỡ nào cũng chắc chắn phải chịu thua. Nhưng cậu học sinh này lại không phải đứa cứng đầu bình thường.

"Ba mẹ em bận nhiều việc lắm."


Giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn không tin lời giải thích của Hạ Kỳ: "Đừng tưởng em nói dối là trốn được việc gọi phụ huynh."

Hạ Kỳ cười lạnh, tất cả lời nói của cậu đều là sự thật, tin hay không thì tùy.

Ngọc Mạn Nhu cùng Hạ Lê Hân đã ba ngày không về nhà rồi, một người thì quay phim ở Hoành Điếm, người kia thì đi công tác ở Hoành Điếm. Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu học sinh của mình từ lúc vào đây vẫn luôn kiên cường, sống lưng thẳng tắp, trong lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn bẻ gãy lưng của cậu.

Cô nghiến răng, dữ dằn hỏi: "Hạ Kỳ, em có tin cô sẽ gọi điện cho phụ huynh của em ngay bây giờ không?"

Hạ Kỳ nhún vai, chẳng thèm để ý: "Tùy cô thôi ạ."

Giáo viên chủ nhiệm lấy danh thiếp liên lạc với gia đình từ ngăn kéo ra, lật tới số điện thoại của ba mẹ Hạ Kỳ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui