Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Miêu Kỳ Phong đã ăn hết cây kẹo mút trong miệng, cậu ta đứng thẳng người, nhướng đôi mắt đào hoa mang đầy vẻ gian xảo.

"Khi em trả lời câu hỏi của thầy, thì thầy trả lời câu hỏi của em trước đã."

Giáo viên thể dục liếc nhìn Miêu Kỳ Phong, trong lòng bỗng có một dự cảm không hay.

Miêu Kỳ Phong nhướng mày: "Thầy ơi, chắc không phải thầy không dám đâu nhỉ!"

Dám cò kè mặc cả, khiêu khích với giáo viên thể dục, cả trường này chắc là chỉ có mỗi một mình Miêu Kỳ Phong thôi. Ai bảo ba của người ta là cổ đông của trường này, nắm giữ toàn quyền trong tay chứ! Mặc dù rất không muốn, nhưng giáo viên thể dục vẫn bực bội đồng ý.

"Hỏi đi!"

"Bình thường thầy có đánh vợ của thầy không?"

Miêu Kỳ Phong vừa dứt lời, giáo viên thể dục bỗng cảm thấy ngượng ngùng, đây là cái câu hỏi vớ vẩn gì thế này. Anh ta còn chưa kết hôn nữa, làm gì có vợ cơ chứ.

Cho dù có vợ cũng đâu thể nào bảo rằng mình có sở thích đánh vợ trước mặt bao nhiêu học sinh thế này được. Huống chi, anh ta cũng không hề nghĩ là mình sẽ đánh vợ.

Ngay cả Hạ Kỳ đang bế Tiểu Miêu Miêu khi nghe thấy câu hỏi của Miêu Kỳ Phong, cũng bất giác ngẩng đầu lên nhìn Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong vừa nói xong, Hạ Kỳ liền hiểu động cơ câu hỏi của cậu ta.


Đôi mắt đen như mực mang ý cảnh cáo nhìn Miêu Kỳ Phong, ý bảo cậu ta chớ nói năng xằng bậy. Miêu Kỳ Phong dùng ánh mắt yên tâm chớ nóng vội ra hiệu cho Hạ Kỳ.

Lúc này Hạ Kỳ mới rủ mắt xuống.

Giáo viên thể dục đỏ bừng mặt: "Em đổi câu hỏi khác đi."

Miêu Kỳ Phong nhún vai, hơi khó xử: "Nhưng em chỉ có mỗi câu hỏi này thôi."

"…"

Miêu Kỳ Phòng nhìn thẳng vào giáo viên thể dục, ngay cả học sinh đứng bên cạnh giáo viên thể dục cũng mang vẻ mặt tò mò nhìn thầy giáo, đợi đáp án của anh ta.

Ai ai cũng thích hóng hớt. Nhất là chuyện tám về giáo viên. Người duy nhất không quan tâm chỉ có Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu. Hai người họ, một người chỉ lo ăn, một người chỉ lo đút, hoàn toàn hòa hợp.

Giáo viên thể dục nhìn mấy đôi mắt mang đầy vẻ tò mò bên cạnh mình, trong lòng nảy sinh cảm giác bất lực.

Thầy đành phải thật thà trả lời: "Vợ đương nhiên là phải nâng niu yêu chiều rồi, sao lại đánh được?"

"Thầy nói xong rồi, bây giờ đến lượt em trả lời câu hỏi của thầy."


Giáo viên thể dục u ám nhìn Miêu Kỳ Phong, tên oắt con này hôm nay làm anh ta mất hết cả mặt.

Miêu Kỳ Phong nhún vai, chậm rãi đáp: "Khi thầy trả lời câu hỏi của em, em đã trả lời câu hỏi của thầy rồi đấy!"

"Là sao?" Giáo viên thể dục thắc mắc.

Miêu Kỳ Phong lắc đầu, trong lòng thầm nhủ: "Hóa ra thầy ấy cũng thật ngốc nghếch."

Nhưng nể tình vẻ mặt ngơ ngác của ông thầy ngốc nghếch này, cậu bèn rủ lòng từ bi nói cho thầy ấy biết thôi! Thật ra không chỉ mỗi mình giáo viên thể dục ngơ ngác, mà ngay cả những người đứng vây quanh ở đây cũng mờ mịt luôn. Chẳng qua Miêu Kỳ Phong không nhìn bọn họ mà thôi.

"Thầy không đánh vợ của mình, vậy tại sao thầy lại chắc chắn rằng Hạ Kỳ sẽ đánh vợ của cậu ấy?"

"…"

Gì cơ? Thầy thể dục không nghe nhầm đấy chứ?

Hạ Kỳ có vợ?

Vậy vợ của cậu ấy là…

Giáo viên thể dục ngoảnh đầu nhìn về phía gốc cây đa kia theo bản năng. Dưới gốc cây đa, Tiểu Miêu Miêu thoải mái nằm nhoài trong lòng Hạ Kỳ, Hạ Kỳ ẵm cô bé bằng một tay, ngón tay trắng nõn cầm một miếng rong biển.

Tiểu Miêu Miêu chỉ ăn một miếng nhỏ, rồi đẩy tay của Hạ Kỳ ra, không muốn ăn nữa. Hạ Kỳ rất tự nhiên bỏ nửa miếng rong biển còn thừa của Tiểu Miêu Miêu vào miệng.

Điệu bộ thành thạo và vẻ mặt hờ hững cứ như đã quen với động tác này từ lâu rồi vậy.

"…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận