Translator: Nguyetmai
Bàn tay to ấm áp, hơi ẩm ướt của Hạ Kỳ bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, bụ bẫm của Tiểu Miêu Miêu, chậm rãi hạ xuống tập vở. Tiểu Miêu Miêu kinh ngạc nhìn đầu bút gạch một đường lên vở.
Dạy Tiểu Miêu Miêu cách cầm bút sao cho chuẩn, Hạ Kỳ viết mấy dòng chữ số một lên vở, rồi dùng bút mực vẽ mấy chấm nhỏ. Dùng bút chì nối liền mấy chấm nhỏ lại sẽ thành chữ số một. (Chữ số một trong tiếng Trung là 一.)
Hạ Kỳ chỉ vào chữ số trên tập vở: "Miêu Miêu, đây là chữ một."
"Một chính là một đầu ngón tay sao?" Tiểu Miêu Miêu chìa một ngón tay cái ra trước mặt Hạ Kỳ.
"Đúng vậy." Hạ Kỳ nhếch môi, trong đôi mắt tựa hạt cườm đen chứa đựng sự cưng chiều đối với Tiểu Miêu Miêu: "Em thấy số một này giống cái gì nhỉ?"
Tiểu Miêu Miêu nhìn vào tập vở, ngẩn ngơ mấy giây, cô bé nâng bàn tay nhỏ bé lên định nắm lấy tóc của mình, tay còn chưa sờ đến đầu mình, một đồ vật nhọn đã đâm lên đầu.
"Ối!" Tiểu Miêu Miêu kêu lên một tiếng, mở bàn tay ra nhìn đồ vật đã đâm mình, cô bé ngắm nghía chiếc bút trong tay, rồi lại nhìn chữ số một trên vở.
Đôi mắt to tựa trái nho đen đột nhiên sáng rỡ: "Em bết rồi, 'một' giống cái bút nài*."
(*) Em biết rồi, "một" giống cái bút này.
"Ừ, Tiểu Miêu Miêu giỏi lắm!"
Hạ Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu, nối một đường theo dấu chấm vẽ trên vở thành một chữ số một, cầm tay Tiểu Miêu Miêu viết thêm mấy chữ, chữ "một" mà Tiểu Miêu Miêu viết ra vừa thẳng lại vừa đẹp.
Viết được vài chữ, Tiểu Miêu Miêu đã có thể không cần Hạ Kỳ nắm tay cô bé viết nữa, tự mình cầm, cúi đầu viết.
Hạ Kỳ nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé đang nghiêm túc viết chữ, ánh mắt trở nên dịu dàng, em bé nghiêm túc là đẹp nhất. Tiểu Miêu Miêu vốn dĩ đã rất xinh đẹp, bây giờ lại mang biểu cảm nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ dễ thương lại thêm phần đẹp mê người.
Cô bé hai tuổi tuy không nên dùng chữ đẹp để hình dung vẻ bề ngoài, nhưng trong mắt Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn rất xinh đẹp.
...
Tiết tự học trôi qua được một nửa thì các bạn nam trong lớp lần lượt quay về. Trước đây đẹp trai bao nhiêu, thì giờ nhếch nhác bấy nhiêu.
Không có ngoại lệ, đều là khuôn mặt đỏ rực, đầu tóc ẩm ướt, lộn xộn, bẩn thỉu giống như một tổ chim, ống tay áo xắn lên cao, áo sơ mi mà như áo ba lỗ vậy.
"Các cậu đã đi đâu chuyển gạch đấy?"
Một nam sinh bước vào đầu tiên, lúc đi qua hàng nữ sinh đầu tiên, bị một nữ sinh kéo lại: "Các cậu đi làm gì thế?"
Nam sinh kia mệt quá chừng, thở gấp thô lỗ nói: "Đi dọn phòng ký túc."
"Dọn phòng ký túc mệt vậy sao?" Nữ sinh kia ngờ vực hỏi.
Nam sinh xua xua tay, tỏ ý cô bé đừng hỏi nữa. Hiện giờ cổ họng cậu ta đã khô rát, khát khô đến độ sắp bốc khói rồi.
Dọn phòng ký túc mệt không?
Mệt!
Mệt sắp chết rồi!
Còn mệt hơn cả đi chơi bóng rổ!
Ngày thường nhìn phòng ký túc cũng không bẩn lắm, vừa dọn một cái liền xuất hiện vấn đề ẩn giấu. Quần áo bẩn, tất thối dưới gầm giường, túi rác trong ngăn bàn, còn có thùng rác phía sau cửa bởi vì quá lâu không dọn dẹp, cứ thế chất đống bốc mùi hôi thối khó ngửi.
Vậy mà, đấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Tiểu Miêu Miêu cũng bị tiếng đi vào của bọn họ thu hút, cô bé ngẩng đầu nhìn mấy người vừa đi vào.
"Thất cách cách, bọn họ rất nhóng à*?"
(*) Anh Kỳ, bọn họ rất nóng à?
"Tiểu Miêu Miêu nóng sao?" Hạ Kỳ hỏi lại.
Trong phòng học đang mở điều hòa, không nóng lắm, Tiểu Miêu Miêu lắc đầu: "Không nhóng, rất mất mở*."
(*) Không nóng, rất mát mẻ.
"Ừ, vậy thì chính là không nóng."
"Dậy tại sao mọi ngừi dùng cái kê quạt qua quạt lại*?" Tiểu Miêu Miêu chỉ vào nam sinh đang lấy quyển sách làm quạt dùng và hỏi.
(*) Vậy tại sao mọi người dùng cái kia quạt qua quạt lại?
"Cậu ta bị bệnh rồi."
"Bị bệnh gì?"
"Bệnh thần kinh."
Nam sinh đang quạt kia: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...