Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Miêu Kỳ Phong duỗi tay ra phía sau mãi mà không thấy ai lấy giấy của mình đi. Cậu ta ngẩng đầu lên bục giảng thấy cô chủ nhiệm vẫn đang cắm cúi chuẩn bị bài giảng, thì liền dựng quyển sách Ngữ văn ra trước mặt mình, sau đó quẳng mạnh tờ giấy nhắn ra sau.

Cậu vốn định ném cho Hạ Kỳ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tờ giấy lại bay tới bàn của Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu nhìn mẩu giấy màu trắng nho nhỏ một lúc, chợt nhớ đến câu mà Hạ Kỳ vừa nói.

Ăn vào sẽ bị tiêu chảy. Tiêu chảy là một chuyện cực kỳ khó chịu. Tiểu Miêu Miêu quả quyết không thèm đếm xỉa đến, tiếp tục cúi đầu đọc truyện tranh.

Miêu Kỳ Phong quay đầu nhìn tờ giấy nhắn nằm trơ trọi trên bàn Tiểu Miêu Miêu, chẳng ai thèm ngó ngàng. Trong lúc hốt hoảng, hình như cậu nhìn thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi xoáy qua tờ giấy nhắn*.

(*) Cách miêu tả hình vẽ gió xoáy trong truyện tranh, thêm hiệu ứng cho những cảnh heo hút, cô đơn…

Miêu Kỳ Phong: "..."


Tại sao cậu cứ cảm thấy tờ giấy nhắn này giống hệt số phận cậu vậy, không những bị ghét bỏ mà còn bị coi thường?

Miêu Kỳ Phong thuộc kiểu người càng thất bại càng kiên trì tiến lên. Bạn bè càng không để ý đến cậu ta thì cậu ta lại càng quấn lấy họ, cho đến khi họ chịu đầu hàng mới thôi.

Lưng cậu dựa vào bàn của Hạ Kỳ, lâu lâu lại đụng vào bàn Hạ Kỳ một cái. Bàn Hạ Kỳ cứ chốc chốc lại rung lên, khiến cậu ta không cách nào tập trung làm bài tập nổi.

Hạ Kỳ lạnh lùng lườm Miêu Kỳ Phòng. Còn Miêu Kỳ Phong đang nhởn nhơ, đung đưa ở trước mặt thì chỉ cảm giác có một ánh nhìn lạnh buốt xuyên thấu ở sau lưng. Bàn của Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu xếp cạnh nhau, nên bàn của Hạ Kỳ mà rung thì bàn của Tiểu Miêu Miêu cũng rung theo.

Đôi lông mày nhỏ nhắn thanh tú của Tiểu Miêu Miêu nhăn lại: "Ăn Kỳ, hao bàn lại rung hế nhỉ?*"

(*) Anh Kỳ, sao bàn lại rung thế nhỉ?

Thật đáng ghét!

Chữ và tranh trên cuốn truyện tranh của cô bé cũng rung theo, khiến cô bé không thể nào xem rõ được. Hạ Kỳ vân vê mái tóc đen mềm mại của Tiểu Miêu Miêu, khẽ giọng dỗ dành: "Một lúc nữa sẽ hết rung thôi."

Cậu lấy từ trong hộp bút chì ra một chiếc compa, kéo hai góc của compa ra, đem đầu nhọn chĩa về phía Miêu Kỳ Phong, giọng nói nhàn nhạt, chứa đầy sự uy hiếp.

"Cậu thử tiếp tục dựa vào xem."


Miêu Kỳ Phong: "..."

Tranh thủ lúc giáo viên không chú ý, Miêu Kỳ Phong nghiêng đầu trừng mắt phẫn nộ lườm Hạ Kỳ một cái.

Hạ Kỳ, đồ tàn nhẫn. Khóe môi Hạ Kỳ khẽ nhếch lên, như nhau cả thôi.

Hạ Kỳ nhìn qua tờ giấy nhắn trên bàn của Tiểu Miêu Miêu, giơ tay lấy về.

Tờ giấy nhắn bị xé thành miếng to miếng nhỏ, nét chữ ở phía trên cũng xấu không nỡ nhìn, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra Miêu Kỳ Phong đã viết cái gì.

"Tại sao Tiểu Miêu Miêu lại đến trường?"

Hạ Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi nhặt chiếc bút mực bên cạnh lên, viết vài chữ vào tờ giấy, gấp theo nếp cũ của tờ giấy nhắn, quẳng ra lên cho Miêu Kỳ Phong.

Miêu Kỳ Phong giơ ra đón lấy tờ giấy nhỏ. Chỉ thấy phía dưới chữ ban đầu của cậu có thêm hai hàng chữ nhỏ ngay ngắn với nét bút sắc sảo, mạnh mẽ.


"Đi mà hỏi ba cậu. Sau này đừng chuyền giấy nhắn trong giờ học."

Mặt Miêu Kỳ Phong tối sầm lại. Cái này có khác gì không trả lời chứ?

Ông nội Miêu kết hôn sớm, hai mươi mấy tuổi đầu đã sinh hạ ba Tiểu Miêu Miêu là Miêu Hạo Hiên, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, mấy năm về sau không có đứa bé nào nữa, cho tới khi bà nội Miêu hơn ba mươi tuổi, mới mang thai Miêu Kỳ Phong.

Miêu Kỳ Phong là thành viên nhỏ nhất trong nhà, được ba mẹ thương yêu, anh trai và chị dâu chiều chuộng, thế nên mới trở thành công tử bột như bây giờ.

Nhưng Miêu Kỳ Phong lại là một đứa trẻ có IQ cao. Có lẽ là vì cách biệt tuổi tác với ba quá lớn, cho nên chủ đề nói chuyện chung của hai ba con không nhiều, nói chưa được hai câu đã bắt đầu to tiếng, trái lại cậu và chị dâu lại nói chuyện rất hợp.

Bảo cậu đi hỏi ông bố của cậu, chi bằng không hỏi còn hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận