Editor: Nguyetmai
Nói tới đây, Ngọc Mạn Nhu vô thức liếc nhìn người bên cạnh.
Dáng ngồi của Hạ Kỳ thẳng tắp, nghiêm chỉnh. Bên tay cậu là một ngọn núi nhỏ chất đầy vỏ tôm, ngón tay thon dài của cậu đang cầm một con tôm lên bóc vỏ.
Còn cô bé ngồi bên cạnh cậu thì chống cằm, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào động tác bóc vỏ tôm của Hạ Kỳ. Đôi mắt đen láy nhìn cậu bằng vẻ si mê.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ vô thức cúi đầu liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu, ngón tay dài phết lên chóp mũi Tiểu Miêu Miêu một cái.
Vết dầu trên tay quệt lên chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu.
"Ối!" Tiểu Miêu Miêu khẽ kêu một tiếng, liếc nhìn Hạ Kỳ bằng ánh mắt hờn dỗi, bàn tay nhỏ lau vết dầu trên chóp mũi: "Thất cách cách, anh thật đáng ghét!"
Tuy Hạ Kỳ đeo kính, nhưng Ngọc Mạn Nhu vẫn có thể xuyên qua kính râm nhìn thấy sự cưng chiều trong con mắt Hạ Kỳ.
Một tình cảm như vậy, thử hỏi có ai không hâm mộ chứ? Diễn viên kia cũng nhìn theo Ngọc Mạn Nhu, ánh mắt hướng về phía Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ.
Thấy sự tương tác giữa hai người, cô ta cứ cảm thấy có điểm nào là lạ.
Giữa cô chủ và vệ sĩ hình như có hơi thân mật quá. Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngọc Mạn Nhu, không những không ngăn cản, trái lại còn rất vui mừng.
Diễn viên kia không biết nên nói Ngọc Mạn Nhu rộng lượng, hay là nói Ngọc Mạn Nhu rất yên tâm với đứa con trai của mình. Có điều, đấy là chuyện của Ngọc Mạn Nhu.
Thấy Ngọc Mạn Nhu nhìn Tiểu Miêu Miêu đến mê mẩn, diễn viên kia nhún vai, sau đó ngoảnh đầu nói chuyện cùng người ngồi ở phía khác.
Tôm trong đĩa chốc lát đã bị Hạ Kỳ bóc hết vỏ, cả một đĩa tôm hầu như đều vào bụng của Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu xoa chiếc bụng nhỏ tròn trịa, nằm xụi lơ ở trên ghế, ợ hơi một cái: "No quá!"
Động tác ợ không để lộ vẻ thô lỗ, ngược lại... Rất đáng yêu.
Hạ Kỳ buồn cười nhìn người tí hon nằm xụi lơ trên ghế, rút găng tay ra, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu với vẻ cưng chiều: "Miêu Miêu ngoan, Thất cách cách đi rửa tay một chút."
Dù đeo găng tay, nhưng Hạ Kỳ vẫn cảm thấy trên tay còn lưu lại mùi tôm.
"Em biết rồi!"
Tiểu Miêu Miêu không để ý lắm mà xua tay: "Thất cách cách mau đi đi!"
Mỗi lần Thất cách cách phải rời đi, cậu đều dặn dò cô bé phải ngoan ngoãn, giống như chỉ cần cậu lơ là, cô bé sẽ lập tức chạy đi.
Hạ Kỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô nhóc bây giờ đã bắt đầu thấy cậu phiền rồi.
Sau khi Hạ Kỳ đi, Tiểu Miêu Miêu lại nằm sõng soài trên ghế một lát, bỗng nhiên cảm thấy hơi khát.
Đôi mắt to tìm kiếm khắp mặt bàn, thấy bên cạnh Ngọc Mạn Nhu có một ly đựng "nước lọc".
Tiểu Miêu Miêu ngồi dậy kéo tay áo Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ Ngọc, con muốn uống nước của mẹ."
"Uống đi!"
Ngọc Mạn Nhu đang nói chuyện cùng với đạo diễn Dương. Nghe thấy Tiểu Miêu Miêu nói, cô không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn, còn không quên xoa đầu Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu ngửi thấy mùi lạ trong ly nước, hơi nhăn mày vẻ nghi ngờ. Ly nước này sao lại có mùi lạ như thế nhỉ? Còn hơi cay mũi nữa?
Nhưng vì khát nước nên Tiểu Miêu Miêu không nghĩ nhiều như vậy. Cô bé bịt mũi lại rồi đổ vào trong miệng.
Ngọc Mạn Nhu chợt phát hiện ra điều bất thường. Bọn họ giờ đang ở trên bàn rượu của nhà hàng, trên bàn tiệc làm sao có thể có nước lọc chứ?
Ngọc Mạn Nhu quay nhìn sang ly vang đỏ trong tay, trong lòng tràn ngập một dự cảm cực kỳ xấu.
Vừa ngoảnh đầu qua, cô ngay lập tức nhìn thấy động tác bưng ly "uống nước" của Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu đừng uống!"
Ngọc Mạn Nhu vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà, đã muộn rồi...
Một nửa ly "nước" đã chui vào trong bụng Tiểu Miêu Miêu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...