Translator: Nguyetmai
Khả năng học nói của Tiểu Miêu Miêu rất tốt, sau khi biết gọi tiếng đầu tiên, thì dần dần cũng biết gọi ba, ông nội, bà nội và mẹ.
Nhưng Tiểu Miêu Miêu rất lười, mỗi ngày chỉ gọi "ôn ã" là nhiều nhất.
Cả nhà đều bị Tiểu Miêu Miêu làm cho dở khóc dở cười, trong đó bao gồm cả Hạ Kỳ.
Tuy cậu đã xác định lấy Tiểu Miêu Miêu từ lâu, nhưng cũng không muốn làm "ôn ã" sớm thế đâu!
Khi Tiểu Miêu Miêu tròn hai tuổi, đã có thể nói liền mạch một câu hẳn hoi.
Cùng với năng lực nói chuyện ngày một nâng cao, bản lĩnh bám người của Tiểu Miêu Miêu cũng ngày càng lợi hại hơn.
Từ khi Tiểu Miêu Miêu bốn tháng tuổi đã bắt đầu đến ở nhà họ Hạ, bây giờ đã chính thức trở thành một thành viên trong gia đình họ.
Nhưng nhà họ Hạ lại không có phòng riêng cho Tiểu Miêu Miêu, cũng như vậy, nhà họ Miêu cũng không có phòng riêng cho Hạ Kỳ.
Về lý do của việc này, hai người Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng đều nhất trí cho rằng, dù sao thì hai đứa sớm muộn gì cũng là vợ chồng, vậy thì nuôi dưỡng thói quen chung chăn chung gối từ sớm cũng phải thôi.
Hạ Kỳ: "…"
…
Hôm nay là thứ hai, Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu ở nhà họ Hạ, Ngọc Mạn Nhu và Hạ Lê Hân đi công tác, trong phòng ăn bây giờ chỉ có Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ, thím Nghiêm và Hạ Lâm đang ăn cơm.
Hạ Kỳ phụ trách đút cơm cho Tiểu Miêu Miêu của mình: "Miêu Miêu, hôm nay khi chúng ta ăn cơm dùng cái này được không?"
Tay Hạ Kỳ cầm một chiếc yếm màu hồng, trên chiếc yếm còn có một chú mèo Kitty to đùng.
Tiểu Miêu Miêu ngồi trong ghế trẻ em, nhìn chiếc yếm hình mèo Kitty dẩu miệng: "Tại sao phải dùng chái lày*?"
(*) Tại sao phải dùng cái này?
Răng của Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa mọc đủ, nên mỗi lần nói chuyện, phát âm đều không chuẩn lắm.
Giọng nói dẻo quẹo nghe có vẻ rất đáng yêu, cũng hơi buồn cười.
Hạ Kỳ nhếch khóe miệng xoa xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn cô bé trước mặt, khẽ nói: "Bởi vì Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ."
Tiểu Miêu Miêu nghiêng cái đầu nho nhỏ sang một bên, ngậm một ngón tay trong miệng, đôi mắt đen láy sáng bừng nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ: "Dậy hao anh không dùng chái đó*?"
(*) Vậy sao anh không dùng cái đó?
"Bởi vì anh đã lớn rồi."
Hạ Kỳ vừa giải thích, vừa đeo yếm lên cho Tiểu Miêu Miêu.
"Chại hao em vẫn còn nhỏ, còn ăn đã lớn rồi*?"
(*) Tại sao em vẫn còn nhỏ, còn anh đã lớn rồi?
"…"
"Sao anh hông nói nữa*?"
(*) Sao anh không nói nữa?
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày, ra chiều quyết chí hỏi đến cùng.
"Bây giờ phải ăn cơm, lúc ăn cơm không được nói chuyện."
"Chại hao ăng cơm không được lói chuyện*?"
(*) Tại sao ăn cơm không được nói chuyện?
"…" Trên trán Hạ Kỳ xuất hiện ba vạch đen.
Bây giờ Hạ Kỳ thật muốn ném cô nhóc này ra ngoài, nhưng nhìn Tiểu Miêu Miêu giống y như một bé cưng tò mò và đôi mắt trong veo sáng bừng, lúc ánh mắt in bóng dáng của cậu trong đó, Hạ Kỳ lại mềm lòng.
"Ăn cơm thôi, nếu Tiểu Miêu Miêu không chịu ăn đàng hoàng, anh sẽ không cần em nữa."
Vừa nghe thấy Hạ Kỳ nói không cần mình nữa, Tiểu Miêu Miêu lập từng dùng tay bịt miệng của mình lại.
"Quỷ sứ."
Lúc ăn cơm, Tiểu Miêu Miêu cũng không thể khiến người khác bớt lo.
Ngón tay nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu chỉ món bắp xào trên bàn ăn: "Em muốn ăn chái ó*."
(*) Em muốn ăn cái đó.
Tiểu Miêu Miêu trông thấy đậu xanh trong bát cháo, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Hạ Kỳ lắc đầu: "Em hông ăn đậu đâu*."
(*) Em không ăn đậu đâu.
"Ngoan, đừng kén ăn, nếu không sẽ không cao được đâu."
"Không, chái ó hó ăn lắm*."
(*) Không, cái đó khó ăn lắm.
Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu sang một bên, dùng tay bịt chặt miệng lại, không chịu mở miệng ra.
Hạ Kỳ nói tới nói lui, cũng phải gắp hết đậu xanh trong bát ra, Tiểu Miêu Miêu mới miễn cưỡng ăn hết nửa bát cháo.
Thím Nghiêm ngồi ở phía đối diện của bàn ăn nhìn Hạ Kỳ chăm sóc Tiểu Miêu Miêu, cười hiền hòa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...