Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Editor: Nguyetmai
Đạo diễn Dương vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều không nói chuyện nữa, đồng loạt nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu cũng không e sợ gì cả. Cô bé tự nhiên, thoải mái bước lên phía trước hai bước, bên khóe môi là một nụ cười ngây thơ dễ mến: "Chào mọi người, cháu tên là Miêu Miêu. Trong khoảng thời gian sau này, mong các cô chú có thể chỉ bảo cháu nhiều hơn ạ."
Nói xong, Tiểu Miêu Miêu còn cúi người chào chín mươi độ.
Những thứ này đều là Tiểu Miêu Miêu học được ở trong phim truyền hình, tất nhiên cũng không thể bỏ qua công lao dạy dỗ của Hạ Kỳ sáng nay.
Tiểu Miêu Miêu cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt nhìn cô bé của đạo diễn Dương đứng bên đã sáng bừng lên. Còn nhỏ tuổi mà đã biết cách ứng xử thế rồi, lại thêm bối cảnh và kỹ thuật diễn của cô bé, đạo diễn Dương tin chắc tương lai của Tiểu Miêu Miêu ở trong ngành giải trí chắc chắn sẽ rất tươi sáng! Nhưng cũng phải nói điều kiện tiên quyết là sau này Tiểu Miêu Miêu muốn vào showbiz.
Tất cả ekip và diễn viên của đoàn phim vừa gặp Tiểu Miêu Miêu đã lập tức có thiện cảm với cô bé rồi. Cô nhóc lễ phép và biết ăn nói như vậy, không hổ là con dâu của ảnh hậu Ngọc.
Mọi người nhanh chóng mang món quà mà mình đã chuẩn bị từ trước ra tặng cho Tiểu Miêu Miêu.
Chỉ một lát sau, Tiểu Miêu Miêu đã nhận được một đống quà tặng. Những món quà tặng đó đều bị ném cho "vệ sĩ" đứng phía sau.
Hạ Kỳ nhìn đống quà càng lúc càng chất chồng trên tay mình, hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại. Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ đừng có quá đáng quá."
Ngọc Mạn Nhu chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Những món quà này là họ tự tặng, mẹ chẳng làm gì cả!"
Ai bảo nhân duyên của Tiểu Miêu Miêu quá tốt, quà đã đưa đến rồi, có ngăn cũng không thể ngăn được. Ngọc Mạn Nhu dám sai xử con trai mình, chứ đạo diễn Dương thì không dám làm phiền cậu thái tử này.
"Cậu Hạ…"
Hạ Kỳ lặng lẽ liếc qua, chữ "Hạ" trên đầu môi đạo diễn Dương bị bắt phải nuốt vào.
Anh ta đổi sang câu khác: "Vệ sĩ Hạ, để tôi ôm giúp cho!"
Hạ Kỳ cũng không hề khách sáo. Cậu ném cho anh ta một ánh mắt "xem như chú biết điều" rồi ném hết đống quà trong lòng sang cho đạo diễn Dương.
Đạo diễn Dương vội vàng giơ tay ra đón, nhưng vì cánh tay không cẩn thận run lên làm hộp quà trên cùng rơi xuống đất.
Đạo diễn Dương trợn to mắt: "Ôi ôi ôi…"
Khi hộp quà sắp rơi xuống đất, một bàn tay to lớn đã nhanh chóng bắt được nó.
Đạo diễn Dương sợ bóng sợ gió, thấy nó chưa rơi xuống đất thì thở phào một hơi, vội vàng nói: "Cảm ơn cậu!"
Anh ta vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với gương mặt tuấn tú lạnh tanh của Hạ Kỳ: "Có mấy cái hộp cũng không bê được, vô dụng."
Đạo diễn Dương: "…"
Trời đất chứng giám, anh ta chỉ bị run tay, run tay thôi mà!
May mà mọi người trong đoàn phim đều đang bận rộn, mải mê bắt chuyện với Tiểu Miêu Miêu nên không ai nhìn thấy cảnh đó cả. Bằng không họ mà nhìn thấy đạo diễn Dương cúi người cười với một "vệ sĩ" chắc sẽ kinh ngạc đến độ rơi cả tròng mắt mất.
...
Sau khi kết thúc buổi chào hỏi, Hạ Kỳ vội vàng ôm Tiểu Miêu Miêu ra ngoài ăn trưa. Tiểu Miêu Miêu được Hạ Kỳ ôm ở trong lòng, trên gương mặt nhỏ nhắn là một nụ cười ngọt ngào, vui vẻ.
Hạ Kỳ khẽ liếc cô bé: "Miêu Miêu vui lắm hả?"
Tiểu Miêu Miêu gật đầu chắc nịch: "Vâng, vui lắm ạ."
"Vì sao lại vui?"
"Bởi vì em nhận được rất nhiều quà á!"
Thất cách cách từng nói, nếu nhận được quà từ người khác, nghĩa là người đó yêu quý mình. Hôm nay cô bé nhận được nhiều quà như vậy, được nhiều người yêu quý như vậy, tất nhiên Tiểu Miêu Miêu phải vui vẻ rồi.
Nói đến quà, Tiểu Miêu Miêu bỗng nhớ ra: "Thất cách cách, quà của em đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...