Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Vâng, chị đi trông Tiểu Miêu Miêu đi!"

Hạ Kỳ nói một câu, quay ngược trở lại hôn lên má Tiểu Miêu Miêu rồi mới xuống lầu.

Nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Hạ Kỳ nãy giờ, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, chị Trương mới thở phào nhẹ nhõm, đi trông cô chủ nhỏ.

Mỗi lần nói chuyện với cậu chủ, chị ta luôn cảm thấy rất áp lực, nói chuyện lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hôm nay Hạ Mộng không mời người ngoài, chỉ có người nhà họ Hạ và người nhà họ Miêu.

Kể từ khi Hạ Lâm đầy trăm ngày thì Ngọc Mạn Nhu bắt đầu đi quay phim, biết tin con dâu nhà mình đón sinh nhật, cô đặc biệt xin nghỉ phép ở đoàn làm phim rồi đáp chuyến bay trở về.


Ba Hạ và ba Miêu bởi vì quan hệ của con trai và con gái, mà bây giờ trở thành đối tác rất thân thiết, hai người đều có đồng quan điểm ở một số chính sách, thậm chí còn hận vì đã quen biết nhau muộn thế này.

Cầu thang nhà họ Miêu là hình xoắn ốc, một tay Hạ Kỳ gác lên tay vịn cầu thang, một tay đút vào túi quần chậm rãi xuống lầu.

Phòng khách rộng lớn rất yên tĩnh, Ngọc Mạn Nhu bế Hạ Lâm đến phòng khác cho bú, ba Hạ và ba Miêu đang uống trà ở phòng trà, ông nội và bà nội nhà họ Miêu chưa đến, trong phòng khách chỉ có một mình Hạ Mộng.

Hạ Mộng tay chân luống cuống không biết làm gì với cái màn hình máy tính tối đen trước mặt, nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần từ phía sau, Hạ Mộng vội vàng vẫy tay: "Tiểu Kỳ, con mau tới đây xem giúp mẹ Hạ nào, cái máy tính này không biết là bị làm sao, mở thế nào cũng không lên nguồn."

"Để con xem thử!"

Hạ Mộng nhường chỗ cho Hạ Kỳ, Hạ Kỳ ngồi xuống ghế sofa nhìn những dãy số dày đặc trên màn hình tối đen, lúc này chỉ nghĩ, mau chóng làm xong, để đi lên lầu với Tiểu Miêu Miêu.

Máy tính không có vấn đề gì lớn, là bị nhiễm virus, ngón tay thon dài của Hạ Kỳ đặt trên bàn phím, đồng tử đen láy nhìn chăm chú vào màn hình nhức mắt.

Một lúc sau, màn hình máy tính đã sáng lên, bắt đầu khởi động lại như bình thường, Hạ Mộng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, phấn khích nói: "Tiểu Kỳ, con giỏi quá đi, trước đây cứ nghe mẹ con bảo con giỏi về máy tính lắm, không ngờ con còn giỏi hơn cả nhân viên kỹ thuật của công ty chúng ta nữa đấy!"

Trước đây cô cũng từng gặp qua tình trạng này, lúc bảo nhân viên kỹ thuật sửa, phải mất cả hai tiếng đồng hồ mới xong, nhưng Hạ Kỳ không đến mười phút đã sửa xong.

Chàng rể này quả là không chọn sai, Hạ Mộng đắc ý nghĩ.

Trước đây không phải là chưa từng có người khen cậu, nhưng được mẹ vợ tương lai khen như vậy, Hạ Kỳ vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, hai tai đỏ bừng.


"Mẹ Hạ, con đã cài phần mềm diệt virus trong máy của mẹ rồi, người bình thường sẽ không cài virus vào máy được đâu, mẹ có thể yên tâm mà dùng ạ."

"Được, tốt quá." - Hạ Mộng gật đầu liên tục, càng nhìn Hạ Kỳ càng thấy hài lòng.

May mà ban đầu cô đã ra tay sớm.

Sửa xong máy tính của Hạ Mộng, Hạ Kỳ chuẩn bị đi tìm Tiểu Miêu Miêu: "Mẹ Hạ, Tiểu Miêu Miêu đang ở trên lầu, con đi bế em ấy."

"Oe oe…"

Hạ Mộng chưa kịp gật đầu, thì trên lầu đã truyền đến tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Hạ Kỳ lo lắng, bước chân vội vã chạy lên lầu.

"Ai chọc cho cháu gái ngoan của tôi khóc thế."

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, ngoài cửa truyền tới giọng nói khỏe khoắn. Hạ Mộng sững người, xoay ngược mũi chân đang định bước lên lầu, đi ra ngoài cửa.


Người đến chính là ông bà nội của Tiểu Miêu Miêu và Miêu Kỳ Phong, Hạ Mộng cười đon đả bước đến: "Ba mẹ, Kỳ Phong, mọi người đến rồi ạ, mau vào nhà đi!"

Ông cụ Miêu nhớ thương cháu gái nhỏ: "Tiểu Miêu Miêu khóc gì thế?"

"Con cũng không biết, tự nhiên lại khóc thét lên, con đang định lên xem con bé thế nào đây."

"Đi thôi, cùng đi nào!"

Ông cụ Miêu mấy ngày rồi chưa được nhìn thấy cháu gái nội, trong lòng vô cùng nhớ nhung, lập tức bước nhanh lên lầu hai.

Hạ Mộng dắt tay bà cụ Miêu cùng nhau lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận